Bắc Tống Phong Lưu

Chương 706-3: Sòng bạc kiểu mới (hạ)




: Sòng bạc kiểu mới (hạ)

Cao Nha Nội này là tên không có tim không có phổi, còn hướng tới đám người Vương Phủ nói lời cảm tạ. 

Người chia bài kia đợi cho bọn họ nói rõ. Mới bắt đầu chia bài. 

Tống Huy Tông lần này không giống lúc nãy vội vàng xao động như vậy. Cũng lựa chọn từ từ xem, nhưng ông ta cũng không khoa trương như Cao Nha Nội, mà chỉ tựa đầu về phía sau rụt rụt. 

Một lát, ông ta đã để lộ ra ngay lá bài thứ nhất, là một cây A. 

Cao Nha Nội bên kia cũng lộ ra ngay lá bài thứ nhất, cũng là một tấm A.- Tám tám tám tám. 

Cao Nha Nội lại bắt đầu cầu thần bái Phật rồi. 

Tống Huy Tông khẽ mỉm cười. Bắt đầu xem lá bài thứ hai, đám người Vương Phủ đều muốn ngó đầu thăm dò. Tống Huy Tông nhướn mày, liếc trái phải bọn họ một cái, bọn họ khẩn trương rụt đầu. Vô cùng buồn cười. 

Tống Huy Tông bỗng nhiên nhướn mày, trở mình mở ra, là một cây 5. 

Cao Nha Nội cố ý đợi Tống Huy Tông mở bài trước, coi số điểm ông ta cũng không phải lớn, trong lòng không ngừng mừng thầm, tay bắt đầu run rẩy, chậm rãi xốc lên tấm chủ bài kia đến.Trong lòng Cao Cầu cũng khẩn trương vạn phần, sợ đứa con mình thắng Tống Huy Tông, vỗ bàn một cái quát: - Tiểu tử ngươi làm sao phiền toái như vậy, mau mau lật ra. 

Cao Nha Nội trong lúc hết sức chăm chú, bị Cầu Ca làm giật mình, tay run lên, không ngờ đem bài tú-lơ-khơ xốc lên. 

Một cây 6 khiến đám người Vương Phủ không thôi buồn bực. 

- Oa! Ta thắng, oa ha ha. 

Cao Nha Nội trực tiếp nhảy lên, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, chợt thấy bên cạnh có người kéo tay áo của y, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồng Thiên Cửu hướng tới y nháy mắt thật mạnh, y mới phản ứng lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cầu Ca sắc mặt xanh mét nhìn y, sắc mặt ngẩn ngơ, đột nhiên ngồi xuống, cúi đầu, bắt đầu giả vờ làm người chết. 

- Nhà trang sáu điểm, nhà nhàn bảy điểm, nhà nhàn thắng. 

Sau khi người chia bài kia tuyên bố kết quả, lại lấy đi tiền của Tống Huy Tông và Lý Kỳ, còn có tiền của Hồng Thiên Cửu, sau đó lại bồi thường cho Cao Nha Nội, đám người Vương Phủ. 

Đối với bọn họ những người này mà nói, những số tiền này là chuyện nhỏ, mấu chốt là không ai muốn thua, thua liền hai trận trên mặt Tống Huy Tông hơi hơi lộ ra một chút không hài lòng. 

Lương Sư Thành hướng tới Lý Kỳ đưa mắt liếc một cái ra ý, khiến hắn nghĩ chút biện pháp. 

Mẹ. Nhìn ta làm gì? Ta cũng không phải Cao Tiến, Cao Tiến ngồi ở đối diện rồi. Trong lòng Lý Kỳ buồn bực không thôi, ngượng ngùng nói: - Đại quan nhân, nơi này còn có rất nhiều loại trò chơi hay, nếu không chúng ta lại xem bàn khác đi. 

Lòng hắn nghĩ có lẽ vị trí này bất lợi với Tống Huy Tông, đổi bàn khác khả năng sẽ khá hơn một chút. 

Đám người Vương Phủ vội vàng gật đầu. 

Tống Huy Tông nhìn chung quanh, trong lòng cũng sợ hãi mất mặt, vì thế gật đầu cười nói:- Cũng tốt, cũng tốt, chúng ta phải đi bàn khác xem một chút đi. 

Người xung quanh đầu tiên là đi tới bàn bài cửu, vận khí của Tống Huy Tông dường như vẫn không được tốt lắm, đợi đến ván thứ năm, ông ta mới thắng một ván, xem như mở màn. Mọi người rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tình huống sau đó vẫn không mấy lạc quan. 

Người thua luôn sẽ cảm thấy không thú vị, vì thế mấy người lại đi tới trước bàn hai mốt điểm, Tống Huy Tông nghe cách chơi này khác biệt với bách lạc gia không lớn, đã nghĩ đi thử cách khác xem, mấy người đi vòng vo một vòng, đi vào mầu chung trước bàn. 

Hôm nay vận khí của Tống Huy Tông thật sự là cõng về đến tận nhà, ông ta mua Đại, nhưng mà mở liền tám trận Tiểu.Cái này, mọi người đều luống cuống, không người nào dám mua giống Tống Huy Tông, rất sợ rước họa vào thân, lại không dám mua lớn, chỉ mua cả đôi, giống thì cùng nhau thua, Cao Cầu hướng tới Lý Kỳ nháy mắt, nhưng Lý Kỳ lại không hiểu thuật cược, cũng chỉ có thể lo lắng suông, trong lòng hận chết người lắc con súc sắc này, thầm mắng, ngươi đây không phải lừa người sao, tuy nói ta cho ngươi đến lắc, chính là cho ngươi đến lừa người đấy, nhưng ngươi lừa ai không tốt ư, cố tình lừa Hoàng thượng,hôm khai trương đó, ngươi không mở cho ta liền hai mươi tám Tiểu, lão tử liền đuổi việc ngươi. 

Không biết Cầu Ca hiện giờ rất muốn giết tên khốn kiếp này. 

Trong nháy mắt, trong tay Tống Huy cũng chỉ còn lại có hai đồng chip, trên mặt thấy nhịn không được rồi. Không khí cũng theo đó trở nên tương đương áp lực, ngay cả Cao Nha Nội cái thằng kia cũng không dám lên tiếng rồi.Tống Huy Tông bất động đứng lên, nói: - Lên lầu hai nhìn cái. 

Mấy người tới lầu hai, tuy rằng lầu hai so với lầu một xa hoa hơn, là do một dãy phòng tạo thành, nhưng những thứ này đều là để chuẩn bị cho kẻ có tiền chơi đại lão nhị, xì tố, mạt chược, cũng không có tân kỳ gì đó. 

Tống Huy Tông tâm tình vốn là không tốt, thoáng nhìn thoáng qua, cảm thấy rất không thú vị. 

Cao Cầu cứng ngắc đi lên trước, cười nói: - Đại quan nhân, tại đây mặt sau bờ sông còn có một thuyền đánh bạc, là chuyên môn dùng để chiêu đãi quý khách đặc biệt đấy, nếu không mời ngài đến xem.- Thuyền đánh bạc 

Tống Huy Tông khó khăn lộ ra vẻ mỉm cười, gật đầu nói: - Đi, thì đi đến đó xem. 

Mấy người lại đang đi xuống lầu dưới, ánh mắt Tống Huy Tông bỗng nhiên liếc sang bên phải, giơ tay lên chỉ ra, hỏi: - Vậy kia là cái gì? 

Lý Kỳ sửng sốt, quay đầu nhìn lên, nói: - Ồ, đó là bàn quay. 

Thiếu bàn quay, cách chơi kinh điển như vậy, vậy còn có thể trở thành sòng bạc ư, tuy nhiên bàn quay này là thiết bị có giá trị nhất trong sòng bạc này đó, dù sao yêu cầu bàn quay thật sự quá cao, không biết phía trước đã báo phế bao nhiêu rồi. 

- Bàn quay? Nhìn lên có chút thú vị. Tống Huy Tông cười, nhấc chân đi tới. 

Lão Đại, ngươi đừng đùa được không, ta sắp gánh không được rồi, này thật sự là muốn lấy mạng người a. Lý Kỳ vẻ mặt cầu xin tới cùng. 

Mấy người tới trước bàn quay, Lý Kỳ nơm nớp lo sợ đem cách chơi nói một lượt. 

Tống Huy Tông thoáng gật đầu, tay chỉ lên bàn, nói: - Ý của ngươi là, hễ là đè trúng bất kỳ một số trong ba mươi bảy số này, như vậy phải bồi thường ba mươi lăm lần?Trời. Lòng tham như vậy? Tại vận khí của ngươi đó, chỉ sợ mua cả đêm cũng mua không trúng nha. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Đại quan nhân nói không sai, chính là như thế. 

Lúc này, một nhân viên phục vụ nữ lại bưng vài chén rượu đi tới, Tống Huy Tông tiện tay cầm một ly, bỗng nhiên cười hỏi: - Không biết tiểu nương tử xuân xanh mấy phần? 

Ý gì? Ngươi sẽ không thua tiền, thì nghĩ cần người đi, điều này cũng thật là bá đạo. Lý Kỳ có chút nhìn không hiểu. 

Nhân viên phục vụ nữ kia nhất thời ngây ngẩn cả người. 

Hồng Bát Kim hiện giờ sớm đã đổ mồ hôi đầy đầu rồi, kỳ thật phía sau lưng cũng đã ướt đẫm rồi, vội hỏi: - Ngươi còn ngây ngốc làm gì, còn không mau trả lời lời của đại quan nhân đi. 

Nhân viên phục vụ nữ kia mới phản ứng, vội hỏi: - Thưa đại quan nhân..., tiểu nữ tử năm nay mười chín. 

Tống Huy Tông cười, tung tung trên tay hai con chip cuối cùng, nói: - Vậy được, ta liền mua mười chín. Ông ta nói xong đã đem con chip đặt ở trên mặt con số mười chín. 

Không khí nhất thời trở nên dị thường khẩn trương, nếu ngày đầu tiên này đến thì Tống Huy Tông thua sạch, bọn họ thật không biết phải như thế nào cho tốt, dù sao thiên uy khó dò nha.Người chia bài kia thấy Lý Kỳ bọn họ đều vẻ mặt đổ mồ hôi, không khỏi cũng khẩn trương lên, mặc kệ tự tiện lay động bàn quay. 

Lý Kỳ thấy việc đã đến nước này, cũng không có cách nào, hướng tới người chia bài kia gật đầu. 

Nhưng người chia bài kia lúc đang muốn lay động đĩa quay, Tống Huy Tông bỗng nhiên khoát tay, nói: - Đợi lát. 

Mọi người đều kinh ngạc. 

Tống Huy Tông hướng tới Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi tới xoay.- Thần? 

Lý Kỳ chỉ vào cái mũi của mình cả kinh kêu lên. 

- Đúng vậy, chính là ngươi. 

Tống Huy Tông ha hả cười, nói: - Ngươi vẫn luôn là phúc tướng của ta, có ngươi đang ở đây, mọi việc ta vẫn luôn thuận lợi, cho nên ta tin tưởng ngươi. 

Đại ca, ngươi đừng mê tín như vậy được không, phúc tướng gì? Kia đều là lão tử có bản lĩnh, nhưng cái đồ chơi này, lão tử thật đúng là chơi không được, thắng thua toàn bộ do trời làm chủ a, hơn nữa ngươi tính hóa đơn, tỷ lệ này quá nhỏThật sự Lý kỳ sắp khóc rồi. 

Tống Huy Tông nhíu mày, nói: - Thế nào? Ngươi vẫn không tin ta? Hay là không tin chính ngươi? 

Lý Kỳ nức nở nói: - Không không có, thần đương nhiên tin tưởng đại quan nhân, chỉ có điều lúc này thần quá cảm động, tuy nhiên hai chữ phúc tướng, Lý Kỳ thật sự là chịu hổ thẹn nha. 

Tống Huy Tông ha hả nói: - Vậy ngươi mau qua đi. 

Amen! Vọng Phật tổ phù hộ! Ồ không không không không, hẳn là A Di Đà Phật, vọng Jésus cứu! Mẹ nó chứ. Vẫn bị niệm sai hai lần, thật sự là năm xưa bất lợi a! 

Ps: Cầu vé tháng, cầu đề cử... Bảy ngàn tự đại chương buổi tối cũng chưa có. Ha hả