Bắc Tống Phong Lưu

Chương 659: Sợ hãi




Liên tiếp ba ngày, nước Kim không phái người tới, dường như đã quên mất việc này.

Lý Kỳ và Triệu Lương Tự cũng biết, đối phương đang dùng chiến thuật tâm lý với mình, bên nào thiếu kiên nhẫn trước sẽ thua trận đầu, cho nên họ cũng không cấp, yên tâm ở lại trong dịch quán, nhưng bọn họ cũng không dám ra ngoài, chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ có người nổi giận.

Còn Triệu Giai kia hình như là kẻ thích bị ngược, người Kim càng lạnh nhạt với y, y lại càng vui, y còn hy vọng báo táp sắp tới còn mãnh liệt hơn, để cho sự khắc khổ đau đớn này khắc sâu vào tận trong xương tủy, tốt nhất là thiêu đốt một vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhà trong lòng.Từ khi ra đời, y đã được nhận ngàn vạn sủng ái, lại có văn tài thiên phú, lớn lên khôi ngô tuấn tú, tinh thông đủ cả cầm kỳ thi họa, đáng quý nhất, y là Vương tử đầu tiên thi đỗ Trạng Nguyên trong lịch sử, tuy cuối cùng vẫn bị Tống Huy Tông hủy bỏ, nhưng cũng đủ để chứng minh y tuyệt đối là một Vương tử tài hoa hơn người.

Ở quốc gia văn mạch thịnh hành như Đại Tống, đương nhiên y là cá gặp nước, lại được yêu thích vô cùng, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ chịu thất bại, có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Nhưng ở đây, những ưu điểm đó hoàn toàn không có chỗ phát huy. So với mấy con trai của Hoàn Nhan A Cốt Đả thì kém cỏi hơn nhiều, ai cũng có lập công lao hãn mã vì mở mang bờ cõi, còn Triệu Giai y dựa vào cái gì mà so sánh với bọn họ? Có lẽ chính y cũng không chắc chắn nữa, không biết dựa vào cái gì mà so với Hoàn Nhan Tông Vọng.Với một kẻ kiêu ngạo từ trong xương như Triệu Giai chưa từng bị thất bại, một khi gặp được thất bại nặng nề, hoặc là hoàn toàn thua phục, cứ như vậy mà trầm luân, luẩn quẩn trong lòng, hoặc là sẽ hổ thẹn mà đứng dậy.

Hiển nhiên Triệu Giai chọn con đường thứ hai, nhưng y có thể kiên trì không vẫn không thể kết luận được. Vì Hoàng thất triều Tống ngoại trừ Thái tổ, Thái tông, chẳng còn ai có cốt khí, thực không hiểu nổi đọc bao nhiêu sách đi đâu cả.

Cho đến ngày thứ tư, nước Kim mới phái người đến đưa bọn họ vào trong thành, dịch quán trong đó cũng lớn hơn nhiều, năm trăm người cũng có thể chứa, còn mời bọn họ hôm sau tham gia yến hội, nhưng về chuyện đàm phán, bọn họ vẫn không đề cập tới.

Dùng mông cũng nghĩ ra được đây là Hồng Môn Yến.Sáng hôm sau.

Hột Thạch Liệt Bột Hách hoàn toàn vô trách nhiệm cuối cùng đã xuất hiện, lảm nhảm mấy câu vô nghĩa với đám người Triệu Lương Tự, sau đó dẫn đám người Lý Kỳ tới nơi tổ chức yến hội.

Được khoảng chừng một bữa cơm, mơ hồ có tiếng chém giết vang lên ở phía trước.

Lý Kỳ đưa mắt nhìn lịa, chỉ thấy xa xa mù mờ hơi nước, trên một khoảng đất trống xếp lần lượt chỉnh tề từng hàng lều vải lớn, ăn bánh bao với Triệu Giai mấy ngày liền, Lý Kỳ thấy cái thứ màu trắng này là thấy ghê ghê.

Tộc Nữ Chân này không phải dân du mục hoàn toàn như người Mông Cổ, vẫn quen ở lều trại, bọn họ căn cứ theo hoàn cảnh địa lý mà chọn cách ở lại. Yến Kinh có phủ đệ xa hoa như vậy, Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng không thể nào ở trong lều trại, nhưng binh lính vẫn phải ở trong lều, không ngờ mảnh doanh địa kia chính là giáo trường của quân Kim.

Thiết yến ở giáo trường, thực sự là có lòng Tư Mã Chiêu rồi. Ai nghe qua cũng biết.

Trời ạ, Hồng Môn Yến thì tốt xấu gì cũng phải trang trí một chút chứ, có cần phải bày ra rõ ràng như vậy không? Vô văn hóa thực là đáng sợ! Lý Kỳ cảm thấy khá là bất mãn với sách lược này của người Kim.

Mới đến trước cửa đoanh địa đã nghe tiếng vó ngựa ầm ù vang ra như động đất núi lở, Lý Kỳ cũng không nghe được Hột Thạch Liệt Bột Hách nói gì với binh lính canh cửa.

Đi vào bên trong, chỉ thấy khắp giáo trường là bụi tung bay, quân Kim này mỗi người đều quân dung trang nghiêm, uy phong lẫm lẫm, mặc dù không đông nhưng khí thế rất lớn, so với họ, binh Tống mềm nhũn ở Hùng Châu quả đúng là đàn bà.

Triệu Giai nhìn thấy cách quân Kim huấn luyện, nghĩ lại quân đội triều Tống, trong lòng rất lo lắng.

Hột Thạch Liệt Bột Hách dẫn đám người Lý Kỳ vào trong chiếc thuyền đối diện, đi một hồi, đột nhiên có một đoàn người đến đón. Chỉ thấy vài quân Kim áp giải một nữ tử đi tới, nàng mặc áo tù màu xám, đi chân trần, hai tay bị trói bằng dây thừng, một gã quân Kim nắm lấy mái tóc bù xù của nàng, không nhìn thấy mặt, nhưng chắc phải cao chừng một mét bảy trở lên.Hoàn cảnh này, Lý Kỳ cũng đã thấy, nhưng cũng không thể trách, cho nên cũng không chú ý.

Nhưng tới khi nàng đi qua sứ đoàn triều Tống, tranh thủ khi mấy tên lính Kim thi lễ với Hột Thạch Liệt Bột Hách, đột nhiên như phát điên nhào tới Lý Kỳ đang ở gần nhất. Gã lính bắt nàng nhất thời sơ suất bị nàng giãy ra.

- Đại quan Nam triều cứu ta, van cầu các người cứu ta.

Không ngờ nữ nhân này lại có thể nói lưu loát một câu tiếng Hán.

Lý Kỳ sợ tới mức cả người ngây ra, lúc này, nàng đã ngẩng đầu lên, xem dung mạo mà đoán chắc nàng chỉ ba mươi tuổi, tuy mặt mũi bẩn thỉu nhưng tuyệt đối là một mỹ nữ thế gian ít có, khuôn mặt trái xoan như lão thiên tác thành, đôi mày nhỏ nhắn cong cong hình lá liễu, hàng mi thật dài, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen láy, chỉ có đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc, nhưng lại thêm vài phần nhu nhược mỏng manh.

Trong thoáng chốc, Lý Kỳ đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nữ tử này rất giống với khuôn mặt của Bạch Thiển Dạ, hắn cả kinh, sợ hãi gọi: - Thất nương! Đang muốn giơ tay ra đón, một tiếng quát lớn gọi hắn giật mình tỉnh lại, định thần nhìn lại, chỉ thấy tên lính đuổi theo kia quất vào lưng nàng, sau đó, mấy tên lính cùng bước ra. Lý Kỳ cũng không hiểu vì sao sau lưng mình đã hoàn toàn ướt đẫm.

Nữ nhân kia kêu lên một tiếng thảm thiết, vừa giãy giụa vừa kêu gào: - Đại quan Nam triều cứu ta cứu ta cứu ta- Quan Yến Sử, Quan Yến Sử.

Lý Kỳ nao nao, vội quay đầu lại, chỉ thấy Hột Thạch Liệt Bột Hách và Triệu Giai đều đang lo lắng nhìn mình.

Hột Thạch Liệt Bột Hách xin lỗi: - Thật xin lỗi, đã khiến cho Quan Yến Sử bị sợ hãi.

Lý Kỳ khẽ thở ra, khoát tay một cái: - Ta không sao. Ngươi có thể bảo bọn họ đừng đánh nữa không? Khi nói những lời này hắn cũng không dám nhìn vào nữ nhân nọ.

Hột Thạch Liệt Bột Hách vung tay lên, mấy tên lính kia lập tức kéo nàng chạy ra ngoài.Nữ nhân kia gần như quỳ hai gối xuống, quay đầu gắt gao nhìn bóng lưng đám người Lý Kỳ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và oán độc, đột nhiên dốc cạn lòng mà gào lên: - Nam triều các ngươi không tuân thủ minh ước, kết bạn với sói, ném đá xuống giếng, quả thực ngay cả súc sinh cũng không bằng. Các ngươi giết phu quân ta, cướp nước ta, còn đáng giận đáng hận hơn cả chó Kim. Đáng thương, các ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Đại Liêu ta hôm nay chính là Đại Tống của các ngươi ngày mai, Da Luật Cốt Dục ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi.

Tiếng kêu thê lương của nàng vang vọng không dứt giữa không trung, như át cả tiếng vó ngựa rung trời, khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Lý Kỳ chợt nhớ ra ảo tưởng vừa rồi, không khỏi đổ mồ hôi đầy đầu, hai tay không tự chủ được mà run lên, thầm nghĩ, nếu ta không thể ngăn cản Tĩnh Khang Chi thay đổi, thì mấy người Thất nương có thể cũng giống với nữ nhân này không? Nghĩ tới đây, lòng hắn vô cớ dâng lên cảm giác sợ hãi, dường như sự sợ hãi này đã sớm nảy mầm trong lòng hắn, chỉ là đến hôm nay mới bất ngờ lớn lên.

Tuy nhiên, tất cả đều là vì hắn là người của tương lai nên vẫn không quen được với xã hội nô lệ này. Như Triệu Lương Tự vẫn sống ở nước Liêu, lại thường xuyên tiếp xúc với người Kim sớm đã chẳng cảm thấy có gì là lạ.

Kể cả Mã Kiều và Triệu Giai cũng chỉ cảm thấy thông cảm và đáng thương, chứ không cảm thấy sự sợ hãi từ trong tâm giống như Lý Kỳ.

Triệu Lương Tự thấy sắc mặt hắn khác thương, vỗ vỗ vai hắn: - Đi thôi.Lý Kỳ gật gật đầu, chợt nhớ tới nữ nhân tự xưng là Da Luật cái gì đó kia, nhỏ giọng hỏi Triệu Lương Tự: - Triệu đại phu, nữ nhân kia là ai?

Y cười khổ đáp: - Nàng là con gái lớn của Thiên Tộ Đế nước Liêu, Da Luật Cốt Dục. Vừa rồi ta có nghe Hột Thạch Liệt tiên sinh nói, nữ nhân này rất không nghe lời, thân thủ cũng rất cao, đêm qua còn làm cho vài vị đại quan nước Kim bị thương, cho nên chuẩn bị đưa nàng đến Hoán Y Viện làm nô tỳ coi như trừng phạt.

- Da Luật Cốt Dục.

Lý Kỳ khẽ lẩm bẩm lại một lần, thầm than, thì ra là một nàng Công chúa vong quốc, lại quay đầu nhìn, thấy nàng đã biến mất trong bụi đất mịt mù.Đợi Triệu Lương Tự bỏ đi, Triệu Giai bước tới nhỏ giọng hỏi: - Ngươi đang lo về lời nữ nhân kia nói?

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn y, không lên tiếng.

Đoàn người bước vào căn lều lớn nhất ở giữa, chỉ thấy trước cửa lều đã đứng sẵn một đám người, ai nấy đều ăn mặc hoa lệ. Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật cũng đang ở đó, một người đứng đầu cường tráng khôi ngô, đội mũ trắng, hàm trên tỉa hai đoạn râu vừa đen vừa rậm, khá giống với râu của Viên Thế Khải.

Lý Kỳ nhỏ giọng hỏi: - Vị này chính là Hoàng đế nước Kim?

Triệu Lương Tự lắc đầu:- Vị này chính là đệ đệ cùng mẹ với Hoàng đế nước Kim, Am Ban Bột Cực Liệt Hoàn Nhan Thịnh, địa vị chỉ kém Hoàng đế nước Kim.

Hoàn Nhan Thịnh? Đó không phải là Kim Thái tông sao? Trời ạ. Sao mà cứ tùy tiện ném một người ra đều là đại nhân vật thế này? Lý Kỳ trợn tròn hai mắt, bất giác nhìn sang đánh giá Hoàn Nhan Thịnh.

Người Kim và Triệu Lương Tự cũng đã quen biết từ lâu, mặc kệ bọn họ nhìn người Tống thế nào, nhưng đối với Triệu Lương Tự vẫn thể hiện sự tôn kính nhất định, giống như lão bằng hữu.

Hai bên thi lễ chào nhau, hàn huyên vài câu, Triệu Lương Tự giới thiệu Triệu Giai với bọn họ (tác giả lược bớt ba ngàn chữ miêu tả nghi lễ, các vị thứ lỗi)Huynh đệ Hoàn Nhan Tông Vong liếc nhìn Triệu Giai, thấy chỉ là một thư sinh bèn khinh thường ra mặt. Hoàn Nhan Thịnh vẫn là thần tử có địa vị lớn nhất, khẽ cười: - Quý quốc địa linh nhân kiệt, Tam Vương tử thực sự là nhân tài.

Lúc này Triệu Giai rất rõ tình trạng của mình, chắp tay đáp: - Quá khen, quá khen! Nhưng trên mặt y chẳng có lấy nửa phần ngạo khí.

Hoàn Nhan Thịnh cười cười: - Hai ngày trước, Hoàng huynh của ta mắc bệnh nhẹ, tiếp đón không được chu đáo, thực có lỗi, hy vọng Tam Vương tử thứ lỗi. Hôm nay ta thay mặt Hoàng huynh thiết yến chiêu đãi các vị, thể hiện sự áy náy.Ngụ ý đơn giản là, hôm nay gọi mọi người đến không phải là để đàm phán.

- Không sao, không sao! Triệu Giai khẽ vuốt cằm, lễ phép hỏi: - Không biết hiện giờ Bệ hạ quý quốc đã an khang chưa?

Hoàn Nhan Thịnh cảm kích: - Được Tam Vương tử quan tâm, thân thể Hoàng huynh đã tốt hơn rồi.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Dường như Hoàn Nhan Thịnh này không vội mời bọn họ vào, ánh mắt nhìn sang Lý Kỳ, ha hả nói: - Vị tài tuấn này chắc hẳn là Kim Đao Trù Vương đại danh đỉnh đỉnh?Lý Kỳ chắp tay: - Không dám nhận, không dám nhận. Tại hạ Lý Kỳ.

Hoàn Nhan Thịnh cười ha ha: - Nghe đại danh đã lâu, hôm nay được gặp thực vui mừng vô cùng. Ồ, Thiên Hạ Vô Song của ngươi quả thực là không có loại rượu nào có thể sánh bằng, ta và Hoàng huynh đều rất thích. Hoàng huynh ta còn nói, rượu này rất xứng với bốn chữ Thiên Hạ Vô Song.

- Quá khen, có thể được Hoàng đế quý quốc và Am Ban Bột ưu ái như vậy cũng là vinh hạnh của loại rượu này.

Hoàn Nhan Thịnh nghe vậy bật cười ha hả.Hoàn Nhan Tông Bật đột nhiên nói: - Ta có nghe nói Nam triều các ngươi còn có Mã Phó Thống soái gì đó, nghe nói là chuyên môn huấn luyện binh sĩ.

- Đúng vậy.

Hoàn Nhan Tông Bật chỉ ra giáo trường: - Nếu vậy, không ngại chỉ giáo chúng ta một chút chứ? Ta sẽ chăm chú lắng nghe.

- Tứ Thái tử chê cười rồi, ta cũng không dám múa rìu qua mắt thợ.

Hoàn Nhan Thịnh khoát tay: - Ai, Kim Đao Trù Vương không cần khiêm tốn, coi như tỷ thí với ta một chút, ta cũng rất muốn xem thử cao kiến của ngươi.

Hoàn Nhan Tông Bật đột nhiên lên tiếng: - Nếu là luận bàn, không bằng như vậy đi, dù sao hiện giờ vẫn còn sớm, ta và ngươi cùng tỉ thí một phen, thế nào?

Các đại thần nước Kim đều đồng ý, còn sứ đoàn triều Tống đều có vẻ ngại ngần, về khí thế đã bị bọn họ áp đảo hoàn toàn.

Trời ạ, xem ra bọn họ đã có chuẩn bị, Lý Kỳ ngượng ngùng cười: - Không biết Tứ Thái tử muốn so cầm kỳ thi họa hay thi từ ca phú