Bắc Tống Phong Lưu

Chương 622: Hãy gọi tôi là Chủ tịch Hội đồng quản trị Lý




Những kiến nghị của Triệu Tinh Yến đối với Lý Kỳ mà nói thì chẳng còn gì thích hợp hơn. Muốn hắn dựa vào hội Chủng Sư Đạo, Đồng Quán mà lập công tạo uy thì không hiện thực cho lắm. Đây cũng chẳng phải là mặt mạnh của hắn, mà bây giờ hoặc là không đánh, hoặc có đánh thì cũng là đánh với người Kim. Điều này chắc chắn sẽ khiến cơ hội lập chiến công càng khó khăn, cho nên hắn muốn giao hảo với những tay tướng quan kia. Lựa chọn tốt nhất là lấy lợi mà phục vụ người, đây cũng là biện pháp đạt hiệu quả nhanh nhất.

Trong vài năm tới, quân chủ lực trong kháng chiến chống Kim chắc chắn là quân Tây Bắc, đội quân bám vùng Hà Sóc (Người dịch: vùng đất phía Bắc Hoàng Hà). Như vậy chẳng khác gì nằm chờ chết. Vì thế, thị trường Tây Hạ không còn nghi ngờ gì nữa là nơi mà Lý Kì xem trọng nhất.Nhưng cũng phải nhớ rằng, Lý Kỳ mới nghĩ đơn giản vậy, chứ cụ thể phải thao tác thế nào thì khó khăn chồng chất. Hắn chẳng lo không thể bán được hàng, mà ngược lại, điều hắn lo nhất là chẳng có hàng mà bán.

Muốn tăng sản lượng trong cái thời đại trình độ lao động thấp kém, thuần thủ công này thì thứ nhất phải dựa vào nhân lực, thứ hai là dựa vào nguyên liệu.

Nhân lực thì dễ tìm thôi, ngoài kia nạn dân đầy rẫy. Hơn nữa cuộc khởi nghĩa Phương Lạp và chiêu "mổ gà lấy trứng" cướp quân lương của Vương Phủ lần trước đã khiến kinh tế Bắc Tống tổn thất nặng nề. Nhiều kẻ có của vì thế mà thành nạn dân. Hiện tại đang là giai đoạn phục hồi kinh tế, điều này cũng đem lại cho Lý Kì không ít lợi ích.

Mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ nguyên liệu. 90% Thiên hạ vô song đều ủ từ hoa quả mà thành. Mặc dù triều đình đã cấp rất nhiều nguyên liệu, nhưng những tên quan kia cũng chẳng phải lũ ngốc, bọn họ chủ yếu dựa vào nhu cầu của cung đình làm cơ sở để cung cấp nguyên liệu cho phường nấu ngự tửu. Đương nhiên, Lý Kỳ cũng kiếm trác được kha khá. Nhưng nếu hắn muốn bán Thiên hạ vô song ra toàn thế giới, thì từng đó còn xa mới đủ.

Ngoài ra, đồ hộp cũng cần đến hoa quả. Do thịt hộp cần vốn lớn, khách hàng ít, so với hoa quả hộp và rau hộp thì lợi nhuận cũng thấp hơn. Vì thế Lý Kỳ đầu tư chủ yếu vào hoa quả hộp và rau hộp. Cần biết rằng rau hộp và hoa quả hộp là mặt hàng lợi hại nhất để mở rộng ra thị trường hải ngoại. Sự xuất hiện của đồ hộp là do những người đi biển lâu ngày không được ăn hoa quả tươi mà bị mắc bệnh bại huyết, vì thế đồ hộp tiêu thụ mạnh ở hải ngoại là điều tất yếu.

Lý Kỳ từng kí với Thái Mẫn Đức một bản hợp đồng cung ứng hoa quả, nhưng trước mắt xem ra tí chút đó không đủ dùng. Để có được nguồn nguyên liệu dồi dào, Lý Kỳ tính chơi trò bắt cá hai tay. Đầu tiên hắn cứ kí hợp đồng với bọn thương lái lớn, sau đó cử người xuống vùng Giang Nam tìm nguồn hoa quả. Ngoài ra, hắn còn dự tính trồng một vườn quả lớn ở vùng lân cận, tự mình sản xuất nguyên liệu. Vì nếu toàn bộ nguyên liệu chỉ trông chờ vào người khác thì sẽ rất bị động.

Tuy nhiên, do tài nguyên đất của Bắc Tống đều đã ngày càng bị thương mại hóa, việc đất đai được giao dịch ở chợ đấu giá trở thành chuyện thường ngày, bọn địa chủ đầu cơ đất ngày càng đông, cho nên giá đất cũng theo thế mà tăng vọt. Đặc biệt là vùng Đông Kinh phồn hoa thì càng không phải bàn, đương nhiên, nguy cơ tiềm ẩn cũng cao hơn nhiều. Nhiều kẻ xuất thân từ giai cấp địa chủ cũng có thể khuynh gia bại sản.

Không chỉ có vậy, nếu như Lý Kỳ dùng hết tiền đi mua đất, thì với số tiền của hắn so với kẻ khác cũng chẳng thấm vào đâu, vả lại còn ảnh hưởng tiêu cực đến việc phát triển Túy Tiên Cư và các dịch vụ khác. Nhưng nếu cứ từ từ mà mua đất, thì lại lâu quá, đó không phải điều mà hắn muốn.

Do Bắc Tống vốn thi hành chính sách tự do ruộng đất, nên quan lại, địa chủ không ngừng chiếm đoạt, đất đai trong tay chúng ngày một nhiều, còn đất của nông dân lại ngày một ít đi.

Lý Kỳ có lẽ là ông chủ duy nhất không có ruộng đất gì. Hắn lúc đầu gần như chỉ mua cửa hàng, chứ không hề nghĩ đến chuyện mua đất. Giờ hắn rất hận Tống Huy Tông vì sao không thưởng cho hắn lấy vài trăm mẫu đất.

Cũng may là những quan viên hắn quen đều thuộc đẳng cấp tể tướng, như gì mà Thái Kinh, Bạch Thời Trung, Cao Cầu, đều là những địa chủ lớn cả.Lý Kỳ mấy ngày liền la liếm từng phủ quan đại thần một, từ Thái phủ đến Bạch phủ, lại đến phủ Thái úy, thậm chí chỗ Lương đại thái giám hắn cũng không bỏ qua. Chỉ mất có mấy ngày, hắn đã mang về được gần 400 mẫu đất. Tất nhiên là phải mất tiền thuê, nhưng rất rẻ mạt. Chẳng phải vì bọn Cao Cầu là lũ ngốc, là vì Lý Kỳ không xin ruộng tốt, mà đều là những mảnh đất chưa được khai hoang. Dẫu sao thì ruộng của bọn họ quá nhiều, nhiều chỗ bỏ hoang, cỏ dại mọc quá đầu.

Lý Kỳ được dịp giúp bọn họ sử dụng luôn. Bởi vì Đông Kinh bốn phía đều là sông ngòi, đất đai màu mỡ, nên việc trồng cây ăn quả không phải vấn đề lớn.

Đất thì tạm gọi là có rồi, tiếp đến là thuê nông dân. Lý Kỳ liền sai Tiểu Ngọc đi khắp nơi phát tờ rơi thuê người. Ngoài ra, hắn đi tìm trong đám dân chạy nạn những người có kinh nghiệm. Về mặt nhân công, Lý Kỳ chẳng phải lo lắng gì, dẫu sao thì người đến độ tuổi này, họ chỉ cầu ấm no, không cầu hưởng thụ.Đợi cho đến khi mọi thứ đâu vào đấy, Lý Kỳ lại tìm đến Chủng Sư Đạo, bóng gió chuyện hắn muốn thuê đám quân Tây Bắc buôn lậu Thiên hạ vô song và đồ hộp cho hắn.

Chủng Sư Đạo dẫu sao cũng đã làm quan ngần ấy năm, lẽ nào lại không nhận ra Lý Kì thực chất muốn nhân điều này để giao hảo với quân Tây Bắc, cũng thừa hiểu ý đồ đó là do Triệu Tinh Yến nghĩ ra, không thì Lý Kỳ đã đến tìm ông từ lâu rồi. Ông một lời đồng ý luôn với Lý Kỳ, dù sao thì quân đội đóng ở biên giới đều buôn lậu cả, điều này đã trở thành phong trào rồi. Đoạn lập tức biên thư sai người gửi cho đệ đệ là tướng quân Chủng Sư Trung. Tuy nhiên, trong thư chỉ nói cho Chủng Sư Trung biết về việc này, còn cụ thể làm thế nào, Lý Kỳ còn đang phải cân nhắc.

Vị Chủng Sư Trung này là một danh tướng, đóng quân trường kì ở Tây Bắc. Uy danh trong quân đội Tây Bắc thậm chí còn vượt qua Chủng Sư Đạo. Nhưng tiếc là cuối cùng, trong sự biến Tĩnh Khang đã bị gian thần bức tử.

Không thể ngờ rằng huynh đệ nhà họ lại là đầu đảng buôn lậu. Khi Lý Kỳ biết rằng bức thư mà Chủng Sư Đạo viết là gửi cho đệ đệ ông ta, cũng là lúc khuôn mặt già nua đỏ ửng lên, rồi lập tức cải chính rằng cuộc sống của quân Tây Bắc quá gian khổ, buôn lậu là vạn bất đắc dĩ, sau đó đuổi hắn ra khỏi phòng làm việc.

Đợi cho Lý Kỳ đi ra, mới nhớ ra đây là phòng làm việc của mình, thì sao phải ngại ngùng đến vậy chứ.

Cùng với công việc buôn bán đang dần thành hình của Lý Kỳ, cái mạng lưới quan hệ lợi ích phức tạp trong đó đã khiến cho những khiếm khuyết của mô hình quản lí dị thường vùng Túy Tiên Cư phơi bày ra cả. Mấy ngày qua thật là một mớ lộn xộn, làm quá nhiều việc vô ích, tốn sức mà vô bổ.Việc thành lập công ty tập đoàn chỉ còn là ngày một ngày hai.

Còn về nội quy quy định, phương án hoạt động và chương trình làm việc của công ty tập đoàn, Lý Kỳ đã soạn ra cả. Hơn nữa, ngay từ mấy năm trước, Lý Kỳ đã mua một căn nhà ba tầng lầu bên dòng Kim Thủy. Nếu như không cần sửa chữa, Lý Kỳ đã ngồi vào đó từ lâu rồi.

Đến nay, thợ mộc bên đó cuối cùng cũng đã thông báo công việc sửa chữa tòa nhà làm việc đã hoàn tất.

Lý Kỳ mừng rỡ chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng gọi Tần phu nhân, Ngô Phúc Vinh, tiểu Ngọc, Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô nô nức kéo nhau về Tây thành.

Khi đến bờ sông Kim Thủy, nhìn từ xa, một tòa nhà lớn cao ba tầng đứng ngạo nghễ bên sông. Thực ra tòa nhà này quả là có duyên với Lý Kỳ. Ngày trước, nó là một tòa tửu lầu, lúc ấy cũng tham dự vào sự kiện "Ngõ giết heo", làm tổn thương nguyên khí nặng nề, sau đó sự xuất hiện của các quán rượu, phố ẩm thực, đã cướp đi một bộ phận quan khách, khiến nó bị đẩy đến ngày phải đóng cửa.

Đơn giản mà nói, tất cả xảy đến là tốt cho Lý Kỳ.

Gian thương họ Lý đương nhiên chẳng may may chút lòng thương cảm nào, mà còn cho rằng tất cả là ý trời.

Mấy người xuống xe ngựa, đập ngay vào tầm mắt là cánh cửa lớn màu chàm, hiện lên một vẻ trầm tĩnh.

Trên cửa treo một bức hoành, nhưng vẫn đang được phủ bởi một tấm vải đỏ.Tần phu nhân mặc dù cũng có nhận thức về công ty tập đoàn này, nhưng không biết công ty nó tên là gì, hay tên là "Công ty tập đoàn" luôn, đoạn hỏi: -Lý Kỳ, trên bức hoành đó viết gì vậy?

Lý Kỳ cười đáp: -Tập đoàn Túy Tiên Cư.

Chính là vì thừa ra vài chữ, nên ý nghĩa đã hoàn toàn thay đổi.

Tần phu nhân ngây người ra một lúc, trên khuôn mặt lộ vẻ xúc động, khẽ nói: -Đa tạ.

Thực ra thì ở công ty tập đoàn này, Lý Kỳ đã là to nhất rồi. Nhưng Lý Kỳ muốn giữ lại cái tên Túy Tiên Cư chính là vì quan tâm đến cảm xúc của nàng.Lý Kỳ mỉm cười nói: -Phu nhân, kì thực ta đặt cái tên này, chủ yếu là vì cái tiếng Túy Tiên Cư đã truyền khắp thiên hạ. Nếu như đổi tên khác, e là không tốt.

Tân phu nhân khẽ gật đầu, nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên một sự cảm kích.

Đi vào trong tòa nhà, ngay phía trước bày một cái bàn dài màu xanh, màu sắc sặc sỡ, thu hút sự chú ý, đây hẳn là quầy lễ tân.

Lý Kỳ nghiêm nghị hướng về phía Tiểu Ngọc dặn dò: -Tiểu Ngọc, quầy lễ tân này phải sắp xếp hai cô gái xinh đẹp xuất chúng, đây là điều mấu chốt đấy.

Những lời lộ liễu ấy, e rằng chỉ có Lý sư phụ mới có thể đàng hoàng mà nói ra như vậy.

Ba người phụ nữ đứng cạnh không hẹn mà cùng nhau liếc nhìn Lý Kỳ một cái.

Lý sư phụ chẳng mảy may quan tâm, các người thì hiểu cái gì, đây gọi là bộ mặt kinh doanh.

Tiểu Ngọc đỏ mặt gật đầu nói: -Vâng, muội nhớ rồi.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn nàng, nói: -À, còn nữa, đừng có hơi tí là đỏ mặt, tiểu thư lễ tân cần phải để ý rèn luyện kĩ năng nghiệp vụ, hiểu chưa?Tiểu Ngọc càng thêm thất sắc, nói: -Muội hiểu rồi.

-Tốt.

Lý Kỳ vừa cười, vừa hướng về phía Tần phu nhân nói: -Phu nhân, người xem cái đại sảnh này thế nào?

Tần phu nhân nhìn qua một lượt, ngoài quầy lễ tân ra, bên trái còn kê mấy bộ bàn ghế, bàn trà, chẳng phải hỏi cũng biết đó là chỗ dành cho khách ngồi, bốn phía còn đặt mấy chậu cây cảnh, xem ra rất có tiềm lực, nhưng khiến người ta chú ý nhất phải là mấy bức tranh trên tường.

Tranh không vẽ sơn thủy, cũng chẳng mĩ nữ, mà là mĩ thực mĩ tửu.Đó là những mĩ thực thương hiệu Túy Tiên Cư như: Thiên hạ vô song, nhất phẩm hoàn, đồ hộp.v.v.

Bạch Thiển Dạ mỉm cười nói: -Đại ca, chỗ tranh này chắc hẳn do huynh nhờ Trương đại học sĩ vẽ đúng không?

Lý Kỳ cười nói: -Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu lòng ta là Thất nương muội đó.

Tần phu nhân lắc đầu thở dài nói: -Trương đại học sĩ nhận ngươi là sư phụ, là phúc lớn của ngươi, nhưng lại là đại bất hạnh của ông ta.

Lý Kỳ nghiêm mặt lại, vẻ tức giận nói:- Phu nhân, ngươi đừng xem thường mấy bức tranh này, ta đang dạy ông ta kĩ năng vẽ tranh, vẽ sao cho ra cái vị thơm ngon của món ăn, còn khó hơn vẽ tranh sơn thủy nhiều, hổ danh phu nhân trước kia là một đại tài nữ, thật chẳng có nhãn quan gì cả.

Tần phu nhân hẵng giọng: - Chẳng cãi nhau với ngươi nữa.

Lý Kỳ đứng trước thái độ bảo thủ của Tần phu nhân, chẳng còn cách nào khác, cười nói: - Đi thôi, đến phòng làm việc của chúng ta xem sao.

Bọn họ lên tầng hai trước, bố cục sắp xếp mà Lý Kỳ sử dụng là hình thức nửa mở. Ở giữa là một sảnh lớn, trong đó đặt những bộ bàn ghế bán nguyệt hoặc hình tròn. Đây là nơi làm việc của nhân viên tập đoàn, xem ra rất có cách điệu, chẳng chút nào là nhàm chán. Ngoài ra, phòng làm việc của mấy người Ngô Phúc Vinh, Tiểu Ngọc, Bạch Thiển Dạ, Quý Hồng Nô cũng đều nằm ở tầng này.

Bọn họ người thì tính toán sổ sách, người là thiên kim tiểu thư nhà Thừa Tướng, đương nhiên phải có không gian riêng.

Chợt có tiếng "két" vang lên, mấy người quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc sát với cầu thang hé mở, một vị đại thúc tuổi trung niên trên mình khoác áo bông từ trong đó đi ra.

Đúng là thợ mộc Điền.

Nhìn xem dáng vẻ như vừa ngủ dậy.Thợ mộc Điền dụi mắt vài cái, nhìn thấy Tần phu nhân và đám người, nhanh chóng hành lễ, nói: - Phu nhân, các vị đến rồi. Thật xin lỗi, tôi vừa rồi ở trong đó ngủ thiếp đi mất.

Lý Kỳ thấy thợ mộc Điền bây giờ gọn gàng sạch sẽ, khác hẳn với vẻ luộm thuộm trước kia, cười ha hả nói: - Thợ mộc Điền, à không, bây giờ nên gọi ông là kiến trúc sư rồi, ông bây giờ đã là tổng kiến trúc sư cho công trình Túy Tiên lầu nhà chúng tôi rồi, thế nào, phòng làm việc này tuyệt đó chứ.

Thợ mộc Điền một vẻ chân chất, chỉ cười chẳng biết trả lời sao cả.

- Phó soái, lão Điền cũng có phòng làm việc riêng, sư muội của tôi cũng nên có một cái chứ.Mã Kiều thần không biết quỷ chẳng hay xông ra từ phía sau Lý Kỳ, vẻ mặt mong đợi hỏi.

Lý Kỳ một vẻ bất lực với tên đần Mã Kiều này, tức giận nói: - Sư muội của ngươi còn trẻ, phải rèn luyện nhiều, đợi mấy năm nữa hãy nói, nhưng ngươi thì cũng có một phòng làm việc.

Mã Kiều ngạc nhiên hỏi: - Nó ở đâu?

- Đại sảnh tầng một.

Mọi người nghe xong, không nhịn được cười.Mã Kiều dài mặt ra, lão đại mất hứng rồi.

Lý Kỳ vỗ vai hắn, cười nói: - Ta nói đùa đấy, ngươi là cận vệ lại là phu xe của ta, sao lại sắp xếp ở đại sảnh tầng một được. Ngươi ở đại sảnh tầng ba đi.

Mã Kiều buồn rầu nói: - Thế chẳng phải giống nhau sao.

Lý Kỳ xua xua tay nói: - Không giống nhau đâu, ngươi nghĩ xem, ngươi là cao thủ mà, nên phải đứng trên mọi người một bậc, mà tầng một thì người ra người vào, ngươi ngồi đó, mọi người lại nghĩ ngươi là gác cửa, ở tầng ba thì chẳng ai nhìn thấy ngươi cả.Mã Kiều như hiểu ra vấn đề gật đầu nói: - Vậy cũng phải.

Lý Kỳ lừa xong Mã Kiều một trận, cười nói: - Thất Nương, Hồng Nô, ta dẫn các muội đi xem phòng làm việc của các muội.

Hai nữ nhân gật đầu vui mừng.

Lý Kỳ dẫn mọi người đến trước cửa hai căn phòng làm việc sát bên ngoài, chỉ thấy trước một cánh cửa ghi là "Kim Cơ Hội - Phòng làm việc của Giám đốc Bạch", một cánh cửa ghi là "Kim Cơ Hội - Phòng làm việc của Phó Giám đốc Lý ".

Do Lý Kỳ không muốn hai người phụ nữ quá mệt nhọc, đã sáp nhập Kim Cơ Hội vào Tập đoàn Túy Tiên Cư, thống nhất quản lí. Như thế sẽ giảm được nhiều phần gánh nặng cho họ.

Bạch Thiển Dạ hiếu kì hỏi: - Đại ca, Giám đốc là cái gì vậy?

Lý Kỳ giải thích: - Giám đốc là người phụ trách quản lí công việc kinh doanh hàng ngày.

- Giám đốc Bạch, nghe hay thật. Bạch Thiển Nặc cười, hỏi tiếp: - Vậy đại ca, xưng hô với huynh thì thế nào?

Lý Kỳ cười khà khà nói: - Chủ tịch Hội đồng quản trị, Lý Chủ tịch Hội đồng quản trị, cũng là ông chủ của tập đoàn Túy Tiên Cư này. Tần Phu nhân là Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị, chỉ thấp hơn mình ta.