Bắc Tống Phong Lưu

Chương 437: Tuyển dụng (p5)




Lý Kỳ cười cười, người này thật thú vị. Âu Dương Triệt đi rồi, Lý Kỳ lại phỏng vấn thêm mười người. Đợi đến khi mặt trời lặn mới kết thúc công việc. Sau đó tới hậu viện báo cáo công tác với Thái Kinh.

Lý Kỳ đi tới sân của Thái Kinh, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt chim cút nướng, lập tức nhíu mày nhìn ông ta.

Về phương diện ẩm thực, Thái Kinh rất sợ Lý Kỳ. Chính ông ta cũng không biết vì sao. Thấy biểu lộ của Lý Kỳ như vậy, ông ta biết sự tình đã bại lộ, lập tức tiên phát chế nhân, run rẩy mồm mép nói:

- Đã một tháng rồi lão phu chưa từng được ăn chim cút. Hôm nay mới ăn, ngươi sẽ không cho phép đấy chứ?

Lý Kỳ nhìn lão hàng này, không để ý tới ông ta, hướng Thái Dũng hỏi:

- Thái quản gia hôm nay là ai phụ trách ẩm thực của Thái sư?

Thái Kinh vỗ bàn cả giận nói:

- Lý Kỳ, ngươi chớ khinh người quá đáng.

Thái Dũng đã quen với việc như vậy, cúi đầu, lặng lẽ không nói.

Lý Kỳ không nhường một bước:

- Thái sư, hạ quan sẽ không nhắc lại mấy lời trước, chính hạ quan cũng cảm thấy phiền. Nhưng hiện tại sức khỏe của Thái sư đang tốt lên, lại bắt đầu ăn bậy ăn bạ. Ngài cũng biết đấy, dù ngài chỉ ăn một con chim cút nướng, thì hạ quan phải tốn không biết bao nhiêu công sức để đền bù lại. Nếu ngài còn cố ý làm vậy, thì ngài mời người khác cao minh hơn, miễn cho hạ quan nổi giận với ngài.

Dù bây giờ hắn rất ít khi tự thân nấu ăn cho Thái Kinh, nhưng thức ăn hàng ngày của Thái Kinh đều làm theo thực đơn mà hắn thiết kế sẵn.

Thái Kinh tức giận tới dựng râu trừng mắt, chỉ vào Lý Kỳ, không nói ra được một lời. Mà ngay cả Thái Dũng ở bên cạnh cũng không nhịn được, mở miệng nói:

- Phó Soái, chỉ có hôm nay thôi mà, chắc sẽ không sao, cậu bớt nóng giận a.

- Việc này không thể thương lượng. Thái sư đã giao cho hạ quan phụ trách ẩm thực, vậy thì những đầu bếp kia nhất định phải làm theo thực đơn của hạ quan. Mà vấn đề hiện tại là, có người không bẩm báo cho hạ quan, lén làm món ăn không có trong thực đơn cho Thái sư ăn. Hạ quan tuyệt đối không cho phép làm vậy. Ngươi nọ chắc chắn sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Nhằm ngăn chặn những chuyện như vậy có thể phát sinh lần nữa.

Lý Kỳ kiên quyết nói. Ở phương diện ẩm thực, từ trước tới nay hắn đều rất cố chấp.

Thái Dũng thấy không nói thông được hắn, liền quay đầu nói với Thái Kinh:

- Lão gia, Phó Soái làm như vậy, cũng là vì suy nghĩ cho sức khỏe của ngài…

Thái Kinh vung tay, ý bảo không cần nhiều lời, tức giận hừ một tiếng:

- Lão phu cứ muốn ăn, xem ngươi có thể làm gì?

- Vậy thì Thái sư mời người cao minh hơn.

- Chẳng lẽ lão phu chỉ ăn được đồ ăn của ngươi sao?

Thái Kinh kích động tới phun cả nước miếng.

Lý Kỳ vẫn bất vi sở động:

- Đương nhiên không phải, thân thể là của ngài, đương nhiên là do ngài làm chủ. Tuy nhiên, hạ quan vẫn nói lại câu kia, nếu ngài không tự quý trọng thân thể của mình, thì những người khác có cố gắng hơn nữa cũng vô dụng.

- Ngươi…

Thái Kinh căm tức nhìn Lý Kỳ, muốn dùng ánh mắt khiến cho Lý Kỳ khuất phục, nhưng Lý Kỳ hoàn toàn không nhìn ông ta.

Thái Dũng biết, giống như những lần trước, lần này Thái Kinh lại bị khuất phục. Bởi vì kết quả bao giờ cũng vậy.

Quả nhiên, Thái Kinh hít sâu hai hơi, khẩu khí mềm nhũn nói:

- Chỉ hôm nay thôi. Lẽ nào ngay cả điều này ngươi cũng không cho lão phu chút tình mọn sao?

- Xin hỏi Thái sư, mặt mũi quan trọng hay sức khỏe của ngài quan trọng hơn?

Thái Kinh ngẩn ra, đặt mông ngồi xuống ghế, vẫy tay nói:

- Thôi, thôi, coi như lão phu sợ ngươi. Tùy ngươi vậy, đã được chưa?

- Đa tạ Thái sư đã thông cảm.

Nói xong, Lý Kỳ lại chắp tay nói:

- Thái quản gia, làm phiền ngài.

Thái Dũng cười khổ:

- Yên tâm, việc này cứ để ta xử lý.

Thái Kinh tức giận hừ một tiếng, cũng không cho phép Lý Kỳ ngồi xuống, quay đầu đi:

- Nghe nói chiều nay tiểu tử Trần Đông kia cũng tới?

Nhưng tiếc rằng Lý Kỳ vốn không phải là người tuân theo quy củ. Tự tìm chỗ ngồi xuống rồi rót một chén trà, uống một ngụm, tự nhiên giống như nhà của mình vậy. Chép miệng vài cái, mới đáp:

- Không sai, hạ quan chính đang muốn thỉnh giáo Thái sư xem có thuê y không?

Thái Kinh tức giận:

- Không dám nhận, ngươi còn để lão phu vào mắt sao?

Chơi trò này với ta? Lý Kỳ cười mà không đáp, tự rót trà uống.

Thái Kinh vụng trộm nhìn Lý Kỳ, thấy hắn chỉ tập trung uống trà, lập tức trầm mặt xuống. Mất nửa ngày, thấy Lý Kỳ cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, tức giận muốn phát điên. Nhưng lại không làm gì được, không khỏi cười khổ một tiếng, quay đầu cười mắng:

- Tiểu tử ngươi đúng là khắc tinh của lão phu.

Lý Kỳ mở mắt, cười ha hả:

- Ủa, vậy mà hạ quan luôn cho rằng mình là phúc tinh của Thái sư.

Thái Kinh cười ha hả, sau đó nghiêm mặt nói:

- Lý Kỳ, Dũng Tử đã kể lại việc Trần Đông tới phỏng vấn cho lão phu nghe rồi. Suy nghĩ của ngươi rất hợp với ý của lão phu. Lão phu chẳng những muốn tay Trần Đông kia tới học viện của lão phu, còn muốn dùng hậu lễ đối đãi. Nguyên do trong đó chắc hẳn ngươi đã biết. Lão phu không muốn nói nhiều. Hiện tại lão phu chỉ sợ tiểu tử kia không chịu.

Về điểm này, Thái Dũng cực kỳ bội phục Lý Kỳ. Vừa rồi lúc ông ta bẩm báo với Thái Kinh, còn lo lắng Thái Kinh sẽ tức giận. Nhưng không ngờ Thái Kinh vừa nghe thấy Trần Đông tới dự thị, nghĩ cũng không nghĩ, liền nói mấy tiếng ‘Hay, nếu y dám tới, lão phu liền thu y’. Thật không ngoài dự đoán của Lý Kỳ. Điều này làm cho ông ta, một người đã theo Thái Kinh mấy chục năm cũng phải xấu hổ.

Lý Kỳ mỉm cười nói:

- Thái sư không cần phải băn khoăn. Theo những gì hạ quan biết về người này, chỉ cần chúng ta đáp ứng, y chắc chắn sẽ đồng ý.

- Tốt, chuyện này ngươi phải nhìn chằm chằm cho lão phu.

- Vâng.

Thái Kinh vuốt râu, bỗng hai mắt hiện lên tia khác thường, cười ha hả hỏi:

- Lý Kỳ, nghe nói vừa rồi cón có vài người tới gây sự?

- Chỉ là một vài thằng hề, không đáng để lo.

Lý Kỳ cười nhạt.

Trong mắt hiện lên một tia khen ngợi, tiểu tử này đúng thật là không giống người bình thường, cười nói:

- Không sai, những thằng hề đó căn bản không đáng để ở trong lòng. Lão phu tính toán bọn chúng chỉ nhảy nhót được hai ngày, sẽ biết khó mà lui. Bọn chúng chỉ hy vọng ngươi tức giận đấu với bọn chúng.

- Hạ quan biết, xin Thái sư yên tâm, hạ quan sẽ mặc kệ bọn chúng.

Thái Kinh gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hướng Lý Kỳ cườI nói:

- Đúng rồi, hôm nay lão phu cũng chiêu mộ được một vị lão sư rất đặc biệt. Đảm bảo thỏa mãn ngươi.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Ai?

Thái Kinh cười ha hả:

- Nàng ta mới đi được một lúc, chắc sắp quay trở lại rồi.

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng của một nữ tử.

- Thái sư.

Lý Kỳ vừa nghe thanh âm này, sắc mặt đại biến, bật thốt lên:

- Là nàng ta.