Bắc Tống Phong Lưu

Chương 307: Mỹ thực rượu ngon (p1)




Lừa dối xong Tống Huy Tông, Lý Kỳ lại quay về phòng bếp, bắt đầu làm món Phật Nhảy Tường. Bởi vì món Phật Nhảy Tường phải đun mất mấy giờ, cho nên Lý Kỳ tính toán chuẩn bị xong hết, mới chậm rãi đun. Sau đó thừa dịp khoảng thời gian, dẫn theo Tống Huy Tông tới chỗ cất rượu.

Khi Lý Kỳ đi vào phòng bếp, mấy nguyên liệu như bào sâm, gà vịt, thịt cá, quế viên, hồng sâm, đại tảo đã chuẩn bị xong.

- Lý ca.

Ngô Tiểu Lục và hai anh em Đại, Tiểu Trụ cung kính đứng một bên. Hiện tại ba người bọn họ đã biến thành trụ cột của Túy Tiên Cư, danh khí cũng tăng nhiều. NHưng bọn họ vẫn tôn kính với Lý Kỳ y như trước.

Lý Kỳ chỉ gật đầu, giữa thầy trò bọn họ, thực sự không cần nhiều lời. Hắn cầm dao phay lên, chuẩn bị làm việc.

Cũng không biết tại sao, khi Lý Kỳ cầm con dao phay, trong lòng xuất hiện một thứ tình cảm mãnh liệt đã lâu, đột nhiên hỏi:

- Lục Tử, chúng ta đã bao lâu rồi không nấu nướng cùng nhau?

Ngô Tiểu Lục sững sờ, ngẩng đầu suy nghĩ một lát, đáp:

- HÌnh như cũng không lâu lắm, khoảng hai mươi ngày. Từ lúc mua thịt từ Thái viên ngoại, huynh rất ít khi tới phòng bếp.

Hai mắt Lý Kỳ hiện lên tia cô đơn:

- Sao ta cảm thấy giống như rất lâu rồi chưa từng nấu ăn.

- Lý ca, không phải mấy ngày nay huynh đều làm thịt hộp đó sao?

Ngô Tiểu Lục không hiểu hỏi.

Khóe miệng Lý Kỳ nở nụ cười khổ, lắc đầu:

- Chúng ta bắt đầu thôi.

Ngô Tiểu Lục gật đầu chất phát.

THực ra cậu ta không hiểu ý của Lý Kỳ. Lý Kỳ đang châm chọc bản thận hiện tại ngày càng không giống một đầu bếp, mà giống một chính khách tranh quyền đoạt lợi hơn.

Lúc trước Lý Kỳ đi theo cha học nấu nướng, nhưng không phải vì dưỡng gia hồ khẩu, mà là trong lòng hắn thực sự yêu thích nghề nấu nướng. Từng có một chuyên gia ẩm thực nói rằng, ‘Lý Kỳ trời sinh chính là một đầu bếp’. Hắn cũng coi nghề đầu bếp là nghề cả đời của mình.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy giống như ngày hôm nay, phòng bếp ngày càng cách xa hắn.

Loại cảm giác này, khiến cho trong lòng hắn sinh ra một sự sợ hãi khó hiểu.

Hắn bỗng rất hoài niệm thời gian hắn và Ngô Tiểu Lục làm chao, làm lẩu trong bếp. Thời gian đó dù vất vả, nhưng thật vui vẻ.

Nhìn thân ảnh bận rộn của ba đồ đệ, hắn thực sự hâm mộ.

Có lẽ chỉ có ở trong phòng bếp, hắn mới có thể gỡ gánh nặng trên vai xuống, làm một đầu bếp chính thức, làm một Lý Kỳ chính thức.

Món Phật Nhảy Tường vốn có hai phiên bản, một là phiên bản bình dân, hai là phiên bản đắt tiền.

Lý Kỳ muốn làm tự nhiên là bản đắt tiền.

So với món Khai Thủy Tùng Diệp, món Phật Nhảy Tường khó làm hơn nhiều lắm. Riêng chủ liệu đã có mười tám loại, phối liệu càng vô số kể, bơi trong nước, bay trên trời, chạy dưới đất, cái gì cũng cần. Hơn nữa chủ liệu phải tươi mới. Nhiều nguyên liệu như vậy, muốn kết hợp được với nhau mà không mất đi hương vị của chúng, không mất đi vị ngon của chúng, đâu phải là điều đơn giản.

Cho nên cách làm cũng hết sức phức tạp. Không phải bỏ toàn bộ mười tám chủ liệu vào chung rồi nấu lên. Mà phải phân biệt điều chế, bức ra hương vị riêng của mỗi chủ liệu. Luộc, xào, nướng, mười tám loại kỹ thuật đồng dạng cũng không thể thiếu. Sau đó mới là nấu hỗn hợp.

Một món ăn nhưng cơ hồ sử dụng toàn bộ các phương pháp nấu nướng, thực sự là ngàn vạn tinh hoa hòa vào một thân.

Cho dù là ở hậu thế, món Phật Nhảy Tường cũng là thiên kim khó cầu.

Thử hỏi một khi làm xong, món ăn đó có thể không ăn sao?

Lý Kỳ từng nghiên món Phật Nhảy Tường này khá lâu. Bởi vì đây là món ăn lúc hắn xuất sư, hắn dùng thân phận đồ đệ nấu món ăn cuối cùng cho cha hắn, cũng là một món ăn hoàn mỹ.

Nếu dùng một món ăn để đánh giá tài năng của một người đầu bếp, thì món Phật Nhảy Tường chính là thích hợp nhất. Bởi vì chỉ cần ngươi không thuần thục một khâu thôi, hoặc là không biết hương vị của một loại chủ liệu trong đó, vậy thì khẩu vị sau khi làm xong tất nhiên sẽ giảm mạnh.

Những nguyên liệu khó xử lý như hải sâm, cá muối, vây cá, ốc khô, môi cá nhám, phải do dích thân Lý Kỳ xử lý.

Mà những nguyên liệu đơn giản như gà vịt, chân giò hun khói, móng heo, thì giao cho mấy người Ngô Tiểu Lục làm.

Bốn thầy trò bận rộn không chút lơ là. Dao phay trong tay giống như cây vợt trong tay Tống Huy Tông, yêu thích không buông. Trên mặt Lý Kỳ cũng lộ ra mồ hôi và nụ cười đã lâu.

Trong lúc bất tri bất giác, hơi hai canh giờ đã qua, món Phật Nhảy Tường cũng tới một bước cuối cùng. Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi xử lý xong nguyên liệu, từng tầng từng tầng bỏ vào trong cái nồi sứ, dùng lá sen đóng kín lại, không để hở mùi thơm ra ngoài, hắn mới đặt cái nồi lên bếp lò. Củi đun là gỗ Thực Trầm không bốc khỏi. Hắn thở dài một hơi, hướng Ngô Tiểu Lục, phân phó:

- Lục Tử, chiều nay ngươi không cần làm gì cả, mà cẩn thận trông lửa cho ta. Nhớ kỹ chỉ đun lửa to nửa canh giờ, sau đó dùng lửa nhỏ hầm hai, ba canh giờ. Ngàn vạn lần đừng làm hỏng.

Ngô Tiểu Lục gật đầu:

- Tiểu đệ biết rồi.

Lý Kỳ lại dặn dò ba đứa vài câu, sau đó xuống lầu mời Tống Huy Tông di giá tới Tần phủ.

Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi tới Tần phủ.

Nếu tổ tiên Tần gia biết Hoàng đế quang lâm nhà bọn họ, phỏng chừng sẽ nhảy ra quan tài vì mừng rỡ. Ở thời này, đây chính là vinh quang bậc nào a.

Tống Huy Tông tựa hồ chỉ muốn biết bí mặt của Thiên Hạ Vô Song, cũng không muốn rêu rao khắp nơi. Cho nên khi y đi vào Tần phủ, không làm kinh động Tần phu nhân, mà đi thẳng tới tửu trường. Ngay cả đám hạ nhân kia, Tống Huy Tông cũng không hiển lộ thân phận.

Lúc trước Lý Kỳ vì gia tăng số lượng rượu, còn mở rộng tửu trường. Dù sao Tần phủ rất rộng rãi, mà người lại ít. Hiện tại trong tửu trường có hai mươi người nhưỡng rượu vây quanh dụng cụ cất khí.

Hai mươi người nhưỡng rượu này chính là bố mẹ của những tiểu nhị kia. Đều do một tay Lý Kỳ bồi dưỡng.

- Oa, mùi rượu nồng đậm thật.

Tống Huy Tông vừa tới gần tửu trường, đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng đậm, nhất thời kinh hô. Đây là lần đầu tiên y ngửi thấy mùi rượu nồng đậm như vậy.

Những người nhưỡng rượu kia vừa thấy Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng tới, đều ngừng tay, hướng hai người hành lễ:

- Đại lão gia, Lý sư phó.

Vương Trọng Lăng vội nói:

- Các ngươi nhanh tới bái kiến Triệu đại quan nhân.

Tống Huy Tông khua tay:

- Không cần, các ngươi tiếp tục làm việc của mình đi. Trẫm…hôm nay ta chỉ muốn xem thôi.

Vương Trọng Lăng lại hướng những người nhưỡng rượu kia nói:

- Các ngươi tiếp tục làm việc đi.

Những người nhưỡng rượu kia đều nhìn sang Lý Kỳ, dù sao bọn họ chỉ nghe lời hắn.

Đợi Lý Kỳ gật đầu, bọn họ mới tiếp tục công việc.

Giờ đây Tống Huy Tông giống như một đứa trẻ có lòng hiếu kỳ mạnh vậy. Bước tới gần dụng cụ cất khí, vốn là lò luyện đạn được sửa thành. Đi vòng quanh vài vòng, nhìn trái ngó phải, hướng Lý Kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, bọn họ đang luyện tiên đan à?

Luyện tiên đan?

Lý Kỳ sững sờ, cười khổ:

- Đại quan nhân, đây không phải đang luyện tiên đan, mà là nhưỡng rượu. Dụng cụ này dùng để cất khí, cũng là dụng cụ sản xuất rượu Thiên Hạ Vô Song.

- A? Cất khí là cái gì?

Tống Huy Tông hiếu kỳ hỏi.

Lý Kỳ vừa mở miệng, dư quang bắt gặp ánh mắt của Cao Cầu không ngừng đảo quanh, rất giống một gian thương chứng kiến được nguồn lợi lớn. Dừng một chút, giảng giải đại khái cho Tống Huy Tông. Hắn chỉ nói một ít da lông, còn những cái quan trọng, hắn cũng không nói. Mà cho dù hắn nói, phỏng chừng Tống Huy Tông nghe cũng không hiểu.

Tống Huy Tông cái hiểu cái không đi thăm quan, thấy khói bay lên trên cái ống, rồi từ đầu kia của ống chảy xuống một chất lỏng trong như nước, hiếu kỳ hỏi:

- Đây là rượu?

Lý Kỳ vâng một tiếng.

- Ta có thể nếm thử không?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Đại quan nhân, rượu này vừa mới được cất, nên độ rượu rất cao, uống vào càng dễ say. Tốt nhất là ngài đừng nếm.

- Ta không tin.

Tống Huy Tông lắc đầu, hướng Lương Sư Thành nói:

- Lương Tứ, ngươi thử xem.

Những lúc y và Lương Sư Thành cải trang, thường gọi Lương Sư Thành là Lương Tư.

- A?

Lương Sư Thành kinh ngạc, lập tức phản ứng, gật đầu:

- Vâng, đại quan nhân.

Trong lòng rất buồn bực, vì sao lại là mình.

Vị Hoàng đế này thật đúng là đểu. Lý Kỳ âm thầm cười trộm, múc một bầu rượu từ thùng gỗ, đưa cho Lương Sư Thành nói:

- Lương Tứ gia, ngài chỉ nên uống một tí thôi, đừng uống nhiều.

Lương Sư Thành chứng kiến bộ dáng trịnh trọng này của Lý Kỳ, trong lòng càng thêm sợ hãi. Nhưng chịu áp lực từ Tống Huy Tông, vẫn nhận lấy bầu, vừa đặt tới miệng, một mùi rượu nồng đậm khiến cho y thiếu chút nữa choáng váng, ngừng thở, uống một ngụm nhỏ, nhất thời kêu lên:

- Cay quá, cay quá, đại quan nhân, rượu này thực sự cay, nước, nước.

Lý Kỳ vội sai người bưng một chén trà cho y.

Lương Sư Thành nhận lấy chén, uống ực một cái.

Tống Huy Tông nhìn bộ dáng này của y, lúc này mới tin lời Lý Kỳ, gật đầu:

- Rượu Thiên Hạ Vô Song có phải được làm từ rượu này?

Lý Kỳ gật đầu:

- Không sai, mời đại quan nhân đi theo tại hạ.

Lý Kỳ dẫn Tống Huy Tông tới một căn phòng phía sau tửu trường. Ở trong chất đầy thùng rượu.

Lý Kỳ lại sai người cầm một ít nước trái cây, lòng trắng trứng, sữa tới.

- Đại quan nhân, thực ra bí mật của Thiên Hạ Vô Song cũng như là nấu ăn, hỗn hợp các nguyên liệu lại mà thành.

Lý Kỳ giải thích.