Vân Châu.
Nương theo một đám "Đám ô hợp" kia đến, cán cân thắng lợi đã hoàn toàn nghiêng về bên quân Tống, rồi sau đó Trương Tuấn, Lưu Cách đến, tình hình chiến đấu đã dần dần sáng tỏ, Tông Trạch mệnh Lưu Cách trấn thủ huyện Trường Thanh, bởi vì bọn họ vẫn chưa chiếm lĩnh Dã Hồ Lĩnh, nơi này Hoàn Nhan Tông Hàn đã cho trọng binh canh gác, khó có thể công hãm, cho nên nhất định phải phòng ngừa quân Kim được viện quân lại nhập quan lần nữa, cũng may chung quanh huyện Trường Thanh này đều là nơi hiểm yếu, một khi quân Tống khống chế nơi này, quân Kim còn muốn giống như Hoàn Nhan Tông Can thoải mái cứu viện Vân Châu, đó là chuyện quyết không thể nào.
Vân Châu bị vây, cũng chính là nói quân Kim ở Minh Ứng Châu đã trở thành cô quân, rất nhanh đã bị viện quân của phủ Chân Định đánh tan.
Từ đó, toàn bộ viện quân của địa khu Yến Vân đã đều ở bên trong thành Vân Châu rồi. Đối mặt với từng bước tới gần của Tông Trạch, Hoàn Nhan Tông Can cũng bị ép vào bên trong thành, nói thật ra, kỵ binh của bọn họ muốn đánh bại một chi xa đội này, chỉ có một biện pháp, chính là bao vây xa đội, tiền phương đào chiến hào, cắt đứt lương thảo của chi xa đội này, vây giết bọn chúng, bằng không, nếu ngươi còn cố tới, gần như đó là một con đường chết, mấu chốt là sau khi cung tiễn của quân Tống bắn ra, còn có thể thu hồi lại, bởi vì đều ở trong phạm vi tầm bắn.
Tông Trạch liên tục cường công ba ngày, vẫn còn khổ chiến bất hạ, dù sao thành Vân Châu cũng có đến mấy vạn quân khỏe mạnh vừa mới đến, song phương đều tổn thất to lớn, Tông Trạch biết nếu còn tiếp tục cường công, sẽ tổn thất càng thêm thê thảm và nghiêm trọng, đến lúc đó viện binh của quân Kim vừa tới, khả năng tình hình chiến đấu sẽ phát sinh cải biến cực lớn, mà ông ta cũng không muốn chết thêm nhiều người hơn nữa, lại thêm thời gian trời mưa to mấy ngày, tiến công bị ngăn trở, vì vậy quyết định bắt đầu thực thi chiến lược vây thành, sau đó phái trọng binh gác ở phía tây bắc Vân Châu, cũng chính là làm tốt chuẩn bị viện quân quân Kim đuổi tới, nhưng nhất định không thể để cho hai quân bọn họ hội hợp cùng nhau, cùng lúc, Tông Trạch lại phái người lách quan, do thám tin tức của viện quân quân Kim, nhưng liên tiếp mấy ngày, đều không thăm dò được tin tức của viện quân quân Kim.
Điều này làm cho Tông Trạch, Triệu Giai bọn họ cũng hết sức hoang mang, bởi vì bọn họ biết Hoàn Nhan Tông Can cũng không mang theo lượng lớn lương thảo tiến, như vậy đã nói lên phía sau nhất định còn có một chi viện quân, nhưng bây giờ không nhìn thấy Kim Quốc có bất kỳ dấu hiệu cứu viện Vân Châu nào, điều này thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao bọn họ đã bố trí lô cốt khắp núi đồi, cho dù viện quân quân địch đến đây, cũng có tư bản một trận chiến, hơn nữa dưới mệnh lệnh của quan hậu cần phong tử lý, trong một ngày, quân Tống đã vận chuyển năm nghìn chiếc xe bắn đá đến phụ cận Vân Châu, trong đó có bốn nghìn chiếc xe bắn đá đều trực tiếp đặt ở trên núi cao hai bên Vân Châu.
Trước đó, những núi cao trùng điệp này lại tạo cho quân Tống vô số phiền toái, nhưng nếu là bây giờ...
Quân Tống trên cao nhìn xuống, nhìn xuống thành Vân Châu, bởi vì cao mà, xe bắn đá cỡ lớn kia trực tiếp có thể oanh kích đến bên trong thành Vân Châu, Tông Trạch hạ lệnh, ngày đêm mãnh liệt bắn thành Vân Châu. Ta không cho binh lính đi tấn công, ta muốn đập chết các ngươi.
Đây đã đánh đến mức độ nào, nghe nói Vân Châu trong phạm vi năm trăm dặm đều không thấy đá, bao hỗn hợp có thuốc nổ, ném vào bên trong. Lúc Lý sư phó nhàn rỗi đã tính toán qua, nếu đánh như vậy, nếu đánh cả một năm, phỏng chừng đã có thể dùng đá lấp đầy thành Vân Châu.
Lại đến lúc chạng vạng tối. Ánh chiều tà của mặt trời lặn phía tây lại chiếu lên trên thành Vân Châu, nhưng không hề giống như mấy ngày trước, dường như chiếu một thành kim giáp. Không thể phá vỡ, hiện tại cũng có chút như mặt trời sắp lặn.
Dưới thành.
- Ăn cơm đi, ăn cơm đi.
- Hôm nay ăn cái gì?
- Canh đầu cá!
- Ha ha, đi theo Xu Mật Sứ đánh giặc, chính là hạnh phúc.
Xuất ngoại đánh giặc này, còn có thể ăn canh cá, từ trước đây giờ, khả năng cũng chỉ là từng xuất hiện trong mơ.
Nếu chuyển thành đánh lâu dài, để trấn an quân tâm, vì vậy Lý Kỳ quyết định dùng mỹ thực đến giảm bớt cảm xúc buông thả lâu công không được, cho binh lính hoàn cảnh sống tốt nhất, bởi vì Vân Châu đường sông nhiêu, tôm cá tươi cũng nhiêu, vì vậy Lý Kỳ sai Thủy sư đến các đường sông bắt cá đến an ủi binh lính.
Kỳ thật đối với nhiều người như vậy, ngươi đánh bao nhiêu cá lên cũng không đủ nha, nhưng chuyện này không làm khó được Lý sư phó, vì thỏa mãn nhân này khổng lồ số, vì thế hắn dùng tôm cá tươi đánh được chế thành món canh mỹ vị, như thế là có thể dùng canh ăn cùng với lương khô vô vị kia.
Hơn nữa mỗi ngày đều có canh uống giải nóng, các binh lính đối với cái này cũng là hết sức hài lòng. Từng đợt mùi canh cá phiêu tán đến thành Vân Châu, quân Kim trên tường thành kia nước miếng là chảy xuống tách tách, một bức tường này ngăn cách, quả thực chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Bởi vì Hoàn Nhan Tông Can hành quân gấp gáp, bên người không mang theo bao nhiêu lương thực, tự cho mình cũng không đủ, làm sao còn có dư thừa phân cho quân thủ giữ bên trong thành, còn hiện tại quân thủ giữ bên trong thành vẫn là dựa vào dự trữ của thành Vân Châu, nhưng hiện giờ dự trữ trong thành Vân Châu cũng dần dần tiêu hao, lương thực này đã sắp hết rồi, đừng nói giống như quân Tống, ăn sung mặc sướng, hiện tại đến ăn no bụng cũng là một vấn đề.
Quân Kim trên tường thành chỉ có thể dùng tinh thần nhìn mơ giải khát, ngẩn ngơ nhìn quân Tống. - Sao Tông Bàn vẫn chưa tới?
Hoàn Nhan Tông Hàn chờ một ngày rồi lại một ngày, vẫn không nghe được tin tức về viện quân, cũng không khỏi bắt đầu bối rối.
Hoàn Nhan Tông Can nheo mắt nói: - Tính theo lộ trình, chắc lúc này Tông Bàn cũng tới rồi, chẳng lẽ...
Nói đến đây, đột nhiên dừng lại, Hoàn Nhan Tông Hàn cau mày nói: - Nếu Tông Bàn dám làm như thế, ngày khác nếu ta trở về, ta nhất định tự tay làm thịt y.
Cao Khánh Duệ đột nhiên nói: - Đô Thống, hiện tại bên trong thành lương thực khan hiếm, chúng ta phải tính toán khác, không thể tất cả đều đặt lên chi viện quân đến tin tức cũng không có kia.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Ngươi nói là từ bỏ Vân Châu?
Cao Khánh Duệ gật gật đầu.
- Không được. Chuyện này tuyệt đối không được.
Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong liên tục lắc đầu.
Hoàn Nhan Tông Can cũng nói: - Tông Hàn, hiện tại cũng không phải là lúc đấu khí, hôm nay không khí nóng bức, đây đối với chúng ta vô cùng bất lợi, nếu qua ba ngày nữa, vẫn không có tin tức về viện quân, chúng ta nhất định phải phá vây, bằng không quân Tống sẽ càng ngày càng nhiều.
Hoàn Nhan Tông Hàn nói: - Không phải ta luyến tiếc Vân Châu, ta cũng không muốn là để cho đại quân mấy vạn này bồi táng vì Vân Châu, nhưng các ngươi đừng quên, Tông Vọng, Hi Doãn vẫn đang tác chiến ở Tây Hạ, nếu chúng ta mà đi, chủ lực nam triều tất nhiên sẽ tiến binh Tây Hạ, đến lúc đó Tông Vọng bọn họ hai mặt gặp địch, chúng ta nhất định phải vì Tông Vọng bọn họ ngăn cản đại quân chủ lực của nam triều.
Hoàn Nhan Tông Can ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Dứt khoái như thế này, chúng ta đi hội hợp với Tông Vọng bọn họ, trước tiên tập trung binh lực tiêu diệt Tây Hạ.
Hoàn Nhan Tông Hàn trầm ngâm một lát, vẫn còn có chút do dự, nói: - Để ta suy nghĩ lại đã.