Bắc Tống Phong Lưu

Chương 2000-2: Lấy văn khắc võ (2)




Nghe giọng nói kinh hoàng.

Trong lúc nói chuyện là người đàn ông 40 tuổi, nhưng nhìn giống như là 50 tuổi, dáng người mỏng manh, xương gò má nổi lên, để lại một chỏm râu, rõ ràng vẫn là đã qua cắt tỉa, có thể trong môi trường này cũng vẫn còn chăm sóc được râu của mình, thường thì chỉ có văn thần mới làm được chuyện này.

Người này là Hàn lâm đại học sỹ bên cạnh Triệu Giai, tên là Tư Đồ Nghiệp, chuyên xử lý một số tấu chương từ Biện Kinh gửi tới cho Hoàng thượng. Hoàng thượng ngự giá thân chinh không có nghĩa là y cũng phải chuyên tâm xử lý chiến sự, mà không chú ý gì tới chính sự. Y vẫn phải phân tâm để xử lý một số việc mà đám người Tần Cối không thể xử lý được.

Triệu Giai cũng buồn bực, nói: - Tư Đồ ái khanh là một kẻ văn thần, sao có thể dẫn quân đi đánh giặc được?

Lý Kỳ liền nói: - Hoàng thượng không phải là khinh thường văn thần đấy chứ?

Thằng nhãi này cũng thật là ghê gớm. Triệu Giai liền nói: - Trẫm không có nói như vậy, nhưng không đúng ở vị trí thì không bàn chính sự.

Tư Đồ Nghiệp liền nói: - Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng anh minh.

Hoàng thượng quả thực anh minh, anh minh tới mức nha đầu ngươi ra đi một chuyến cũng không có nghĩa là để một mình ta đi vào chỗ chết. Dù sao cũng phải kéo một người làm bước đệm cho ta! Lý Kỳ liền nói: - Hoàng thượng, võ lực của Hoàn Nhan Tông Hàn mạnh, nếu chúng ta dùng võ để liều với gã ta, thì mười phần là thua. Chúng ta chỉ có thể dùng văn trị võ, như vậy có thể thắng. Hơn nữa, Đại Tống chúng ta trước đây không phải đều là văn thần thống soái sao?

Tư Đồ Nghiệp đến tâm tư giết chết Lý Kỳ cũng đã có, ôm nước mắt trong lòng nhìn Triệu Giai, ta là người ở bên cạnh ngươi đây, ngươi không thể để ta đi vào chỗ chết đấy chứ?

Nhưng Triệu Giai đâu có nghĩ được cho ngươi nhiều như thế, thắng lợi mới là quan trọng nhất, đã có nhiều người mất đi tính mạng như vậy, lão tử sao còn quan tâm tới cái mạng của ngươi được. Trong lòng thầm nghĩ, dù sao cử ai đi cũng đều thế cả. Đánh trận vẫn là Xu Mật Sứ ngươi đi đánh, do đó liền nói:

- Nếu Xu Mật Sứ đã điểm danh để ngươi cầm quân, vậy thì vất vả cho ái khanh và Xu Mật Sứ phải đi một chuyến rồi.

Tư Đồ Nghiệp liền xám mặt lại, bị Lý Kỳ cợt nhả kéo đi ra ngoài, trong quá trình này y chỉ cảm thấy giống như là đi tới pháp trường vậy.

Lý Kỳ vừa đi không bao lâu, Tông Trạch liền có chút không yên tâm nói: - Hoàng thượng, Xu Mật Sứ thực sự có thể đi sao? Liệu có nên cử thêm vài người nữa đi cùng không?

Triệu Giai vui vẻ cười ha hả nói: - Nếu hắn không đi, đó cũng là mệnh của Trẫm nên như vậy.

Lời này nói ra có chút không tin nổi, nhưng sự thực lại chính là như vậy. Ngày xưa khi bảo vệ Khai Phong, y cũng đã từng lấy tính mạng của mình ra giao cho Lý Kỳ. Việc lớn trong quân đều do Lý Kỳ làm chủ. Trong loại trường hợp đó, y cũng dám làm như vậy, càng huống hồ là bây giờ, chỉ là Tông Trạch không có từng trải qua, cho nên không biết nguyên do bên trong.

Tư Đồ Nghiệp lẩm bẩm chửi sau đó lĩnh năm nghìn binh lính trở về cứu viện huyện Hồn Nguyên. Đây quả thực là không trâu bắt chó đi cày.

Trong thời khắc quan trọng này của quân Tống, bỗng nhiên lấy ra một đội quân rời đi, sau khi quân Kim biết tin, biết Đại đô thống của họ đã quay về rồi, sỹ khí đó bỗng nhiên tăng lên. Một bên tăng một bên giảm cũng chính là đã tăng thêm áp lực cho Tông Trạch. Ông ta còn phải chú ý tới huyện Hồn Nguyên.

Tư Đồ Nghiệp này vừa tới huyện Hồn Nguyên đã không tìm thấy Lý Kỳ đâu, phủ đệ đều lùng sục khắp nơi mà không thấy người của Lý Kỳ đâu. Cảm giác đó giống như bị người ta đánh phía sau, vừa sáng sớm đã tìm không thấy người rồi, thằng nhãi này không phải là đã chạy rồi chứ?

Nỗi sợ hãi bao trùm trong lòng Tư Đồ Nghiệp, nhưng về danh nghĩa là thống soái, tướng sỹ phía dưới sẽ tới tìm y, chúng ta nên làm thế nào đây?

Tư Đồ Nghiệp cũng dứt khoát, lấy ra giao cho tướng sỹ một tờ trận pháp đồ, các ngươi cứ đánh theo những gì ghi trên đây, rồi lại ném hết quân vụ cho tướng quân ở đây trấn thủ nơi này là Vương Nham.

Vương Nham thấy thế liền kêu ôi ối, trời ơi, đây là bao cỏ của ai mang tới đấy, trận pháp đồ này là dùng để giao chiến với quân địch ở thảo nguyên, chúng ta không thể bỏ tường thành, không thể bảo vệ thành lũy, chạy tới thảo nguyên giao chiến với kỵ binh quân địch được.

Trước mắt là thế, không ai biết Lý Kỳ đã tới huyện Hồn Nguyên.

Tư Đồ Nghiệp chẳng hiều gì cả, nói đây là Hoàng thượng đã nhắn nhủ, các ngươi cứ làm theo là được.

Hoàng thượng nhắn nhủ, vậy Vương Nham cũng không thể nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng lại không ngừng than khổ. Hồn Nguyên huyện này địa hình núi dân cư đông đúc, chỉ một vùng bình xuyên nho nhỏ, ở bên cạnh Hồn Hà, cách xa thành trì huyện Hồn Nguyên, thật ra cũng rất gần với Hoàn Nhan Tông Hàn.

Nếu bày ra thế trận này thì phải bày ở đâu?

Đang lúc Vương Nham than khổ, Lý Kỳ mất tích một ngày bỗng nhiên xuất hiện trong giáo trường, triệu tập một vạn tướng sỹ, phong tỏa giáo trường.

Tư Đồ Nghiệp vừa nhìn thấy Lý Kỳ thật sự vui mừng tới phát khóc. Nha đầu ngươi xem như là không có bỏ rơi ta.

Lý Kỳ liền bước lên đài, liếc nhìn quanh một lượt, bật cười ha hả nói: - Các vị huynh đệ ngồi đây, trong đó có một phần là ngày xưa đã theo ta tới đây, có lẽ cũng biết ta là ai rồi. Những người khác có lẽ cũng đã nghe nói uy danh Đại nguyên soái binh mã thiên hạ của ta rồi. Ta nói thực với các ngươi, không phải Lý Kỳ ta nói khoác, từ trận chiến bảo vệ Khai Phong ta dẫn quân cho tới nay, nam chinh bắc chiến, thu phục lại Yến Sơn phủ, chinh phục Nam Ngô, chưa từng thất bại. Mặc kệ là Nhị Thái tử Kim quốc kia, hay Hoàn Nhan Tông Hàn đều là bại tướng mà ta thu nhận.

Rất nhiều người không hiểu, ta chẳng qua chỉ là xuất thân từ một đầu bếp, không có học qua binh pháp, cũng không có cầm quân đi đánh giặc, vì sao lại lợi hại như vậy? Nói thật ta chính là thần mà.

Lời này vừa nói ra, chúng tướng sỹ bỗng nhiên cười rộ lên, khen mình cũng không nên khen như thế chứ.

Không khí cũng theo đó mà thoải mái hơn nhiều.

- Các ngươi chớ có cười, các ngươi hãy tìm xem trong nước Đại Tống ta, có ai có tỷ lệ thắng cao hơn ta không?

Lý Kỳ khoát tay nói tiếp: - Tuy nhiên điều này quả thực đã khiến người ta rất hiếu kỳ, vì sao ta lại lợi hại như vậy? Liệu có phải là có pháp bảo gì không? Nói cho các ngươi biết, thực sự là có.

Nghe tới đây, chúng tướng sỹ lần lượt nín thở, nếu học được một nửa chiêu từ tay Xu Mật Sứ, vậy ta há chẳng phải cũng có thể giành được thiên hạ vô địch rồi sao?

- Bảo pháp của ta chính là vận thế vượng.

Lý Kỳ nói: - Các ngươi đừng có xem thường vận thế. Ngày xưa Thái thượng hoàng cũng nói ta là phúc tướng của Đại Tống, trên trời cử xuống giúp Đại Tống. Các ngươi có lẽ cũng đã nghe nói tới hiệu xưng của Thái thượng hoàng rồi chứ, Giảo chủ đạo quân Hoàng đế, chắc chắn có một chút năng lực đấy. Tuy nhiên, khi đó bản thân ta cũng không tin, Thái thượng hoàng thật sự có thể biết xem tướng sao? Nhưng sự thực quả đúng là như vậy. Ta không biết đánh giặc, nhưng ta đánh thế nào và có thế nào. Ngày xưa đánh Nam Ngô, ta chính là nhắm mắt mà đi vào Thanh Long phủ, sự thực đã bày ra trước mắt ta, điều này ta không thể không tin được, vì sao những đại tướng đó đều nguyện ý theo ta đánh giặc? Không có nguyên nhân nào khác, chính là đi theo ta sẽ lập được chiến công. Bởi vì, hầu như đánh thắng giặc, cho nên ngươi hãy nhìn Ngưu Cao, Nhạc Phi, Ngô Giới đi, bản lĩnh bình thường, nhưng bây giờ đều đã làm thống soái tam nha rồi. Đây thực sự đều là công lao của ta.

Đám người Tư Đồ Nghiệp và Vương Nham bên cạnh đều cúi đầu xuống, hai vai run lên, lời ba hoa này càng nói càng lớn.

Nhưng binh lính bên dưới lại tấm tắc khen kỳ lạ, nhưng nhớ lại kỳ tích của Lý Kỳ thì quả đúng là như vậy, quả đúng là tin vào lời hoang đường của Lý Kỳ.

Bỗng nhiên, có một binh lính lấy hết dũng khí nói: - Xu Mật Sứ, nếu đã như vậy, vì sao chúng ta bây giờ vẫn chưa công hạ được Vân Châu?

Người này là ai? Chờ lát nữa ta sẽ cho hắn ta chết, lại dám làm ta xấu hổ, lúng túng một hồi, Lý Kỳ ho khẽ một tiếng, nói: - Cuộc chiến này vẫn chưa có đánh xong, ngươi gấp cái gì chứ? Nhưng thắng lợi là nhất định thuộc về chúng ta. Chính từ khi bắt đầu cuộc chiến, ta đã cho các ngươi thấy bảo pháp chế thắng của ta. Các ngươi chỉ cần nghe theo sự sắp đặt của ta, cái gì cũng không cần phải nghĩ hết, ta bảo đảm sẽ diệt được quân Kim đến ngay cả mẹ nó cũng đều không nhận ra. Đây là cơ hội của các ngươi. Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi sẽ thăng quan phát tài, tung hoành ngang dọc. Ngày hôm nay của Ngưu Cao, Nhạc Phi chính là ngày mai của các ngươi, đánh tốt, đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ bảo kê các ngươi. Cái đầu của Hoàn Nhan Tông Hàn này đều đã ghi vào sổ ghi chiến công của chúng ta rồi, còn phải xem các ngươi có người nào gặp được may mắn, có thể nhặt được đầu của Hoàn Nhan Tông Hàn.

Bản lĩnh lừa dối này của Lý Kỳ sớm đã tăng lên tới mức cao độ. Đám binh lính bị hắn lừa gạt giống như ma quỷ, dường như thắng lợi đã ở trong túi áo rồi, sỹ khí gì, lòng quân gì đều đi sang một bên. Ông mày bây giờ không phải là đi đánh trận, ông mày là đi lĩnh công, tiếp theo Điện Tiền Ti chính là của ta rồi.

Đây đều là không phải là quyết tâm tất thắng, mà là tâm thái đã thắng, mặt mày tươi cười rạng rỡ.