Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1971-1: Chiến đấu kịch liệt (1)




Có tổng cộng tận ba mươi sáu chỗ bị thương.

Không phải là người, mà là chiến mã của Dương Tái Hưng …

Có thể thấy được con ngựa chiến này cực kỳ trung thành với Dương Tái Hưng đấy, nếu như nó ngã xuống ở thời điểm đang xung phong, vậy thì Dương Tái Hưng chắc chắn là cửu tử nhất sinh rồi, nhưng mà tuy rằng bản thân nó đã bị trọng thương, nó vẫn cố gắng chống đỡ tới tận khi quân Kim thối lui.

Thấy một màn như này, các tướng sĩ quân Tống đều bắt đầu cảm thấy kính nể với con ngựa này.

Nhưng là bởi vậy cũng có thể thấy được, trận đối đầu vừa rồi là kịch liệt đến cỡ nào, đây tuyệt đối là một trận chiến đột kích phấn khích tuyệt luân, từ đại tướng, cho tới binh lính, mỗi thời mỗi khắc đều là cực kỳ nguy hiểm, cho tới giờ kỵ binh của quân Tống đều là bị người chỉ trích, nhưng ngày hôm nay qua đi, chắc chắn không còn ai dám khinh thường kỵ binh của quân Tống nữa, đương nhiên, trong chuyện này, nhân tố cá nhân Dương Tái Hưng chiếm một bộ phận rất lớn, chính là bởi vì y dũng mãnh, mới cổ vũ được cho binh lính, có gan trực tiếp đối đầu đánh với người Nữ Chân, đây cũng là một điểm hấp dẫn người khác của Dương Tái Hưng.

Một trận chiến này nhìn từ thương vong thì không có thắng bại, hai bên đều tổn thất thảm trọng, nhưng nhìn từ chiến lược, quân Tống vẫn là giành được thắng lớn, nguyên bản là một đội quân oai hùng đã kề cận tuyệt cảnh, nhưng mà, Dương Tái Hưng đến đây, đã cổ vũ cho mọi người, quân Tống sĩ khí đại chấn, hơn nữa Dương Tái Hưng còn mang đến một tin tức tốt, đó chính là Hoàng đế đang dẫn theo viện binh tới, lương thảo cũng đang vận chuyển đến bên này rồi, chỉ đợi ít ngày nữa là tới nơi.

Điều này thật sự như là hạn hán đã lâu được trận mưa rào vậy, làm cho lòng người vô cùng phấn chấn.

Đoạn đường này đại quân dường như một lần nữa đạt được sinh mệnh mới, quân tâm lập tức đã được ổn định lại.

Tương phản với bọn họ, trong một trận chiến này quân Kim bị đả kích nghiêm trọng, nguyên bản quân Tống co đầu rút cổ trong xa trận, bọn họ dùng thời gian thật lâu không lấy được thắng lợi, còn là có lý do để giải thích, nhưng hiện giờ quân Tống lao tới đánh, bọn họ vẫn không thể đoạt được toàn thắng, việc này rất làm tổn thương đến tự tôn của bọn họ, tất cả đều ồn ào muốn khiên chiến, muốn quyết một trận sống chết với quân Tống.

Cao Khánh Duệ thấy các tướng sĩ đều có cái tôi cá nhân quá lớn, ngược lại không dám tiến công ồ ạt. Bởi vì ông ta hiểu được, một khi đánh nhau, cái tôi cá nhân của những đại tướng này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ, vô cùng có khả năng bị trúng kế của quân Tống, vì thế cũng không phản ứng lại, ngược lại mệnh lệnh cho binh lính cố thủ trận tuyến, ngăn cản nện bước tiến quân của quân Tống.

Tuy nhiên, quân Tống cũng không có nóng lòng tiến công, mà là chờ đợi viện quân đến.

Không đến hai ngày, Triệu Giai liền tự mình suất lĩnh đại quân chạy tới.

Lần này ngự kỳ dựng lên, tướng sĩ quân Tống cùng hô lớn: - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Một từ “vạn tuế”, một lần nữa lại vang lên ở Yến Vân.

Từ trước hiệp ước Thiền Uyên, sau khi Tống Chân Tông ngự giá thân chinh ở Hoàng Hà, sau đó không còn có Hoàng đế nào lĩnh binh đánh giặc nữa, càng miễn bàn là đặt chân vào Yến Vân, trong các Hoàng đế của Đại Tống, chỉ có một người duy nhất đặt chân vào Yến Vân, đó chính là tổ tiên của Triệu Giai, Tống Thái Tông. Nói đến Tống Thái Tổ, bởi vì chiến thuật trước nam sau bắc của ông ta, để cho sau khi ông ta tiêu diệt chính quyền phía nam, đã dùng rượu tước đoạt binh quyền, sau đó đã chết bệnh rồi, chưa kịp phạt bắc, sau khi Tống Thái Tông lên ngôi, mới phát động chiến tranh phạt bắc, nhưng mà, lại lấy thất bại chấm dứt. Đây cũng là một trận chiến đại bại ảnh hưởng đến toàn bộ Vương triều Đại Tống, thậm chí có thể nói rằng, Đại Tống diệt vong cũng là diệt vong tại một trận chiến bại này.

Hiện giờ lịch sử đã thay đổi, Triệu Giai lại một lần nữa bước chân vào Yến Vân, tuy rằng chiến tranh vẫn còn tiếp tục, nhưng cũng có thể đoán được, thắng bại của một trận chiến này sẽ để cho Vương triều Đại Tống hoàn toàn biến hóa.

Triệu Giai đi lên chiếc xe chỉ huy ở trung gian, nhìn hàng ngàn vạn tướng sĩ, thật lâu nghẹn ngào không nói gì, nhưng trong ánh mắt y lại tràn đầy tình cảm kính nể, tuy nhiên, các tướng sĩ cũng không cần y phải nói gì, kỳ thật y có thể đến, cũng đã là ủng hộ rất lớn rồi, lần này Hoàng đế cùng với binh lính cộng đồng tác chiến, các binh lính còn không liều chết giết địch sao?

Qua hồi lâu, y mới nói: - Các tướng sĩ của trẫm, các ngươi là những con dân dũng cảm nhất của Đại Tống, đối mặt với kẻ địch mạnh, các ngươi cũng không lui lại một bước, điều này khiến cho trẫm cảm giác vô cùng vui mừng và kính nể, tuy rằng chiến tranh còn chưa kết thúc, nhưng là nhờ vào sự dũng cảm không sợ hãi của các ngươi, đã đoạt lại tôn nghiêm cho cấm quân Đại Tống ta, ta tin rằng sau trận chiến này, ai cũng không dám khinh thường cấm quân của Đại Tống ta nữa. Trẫm hiện giờ đứng ở nơi này hứa hẹn với các ngươi, chỉ cần đánh hạ được Vân Châu, trẫm sẽ từ nơi này lấy một trăm vạn mẫu đất để tưởng thưởng cho các ngươi, hơn nữa, trẫm đã từ quốc khố trích ra một ngàn vạn quan làm quân lương, đương nhiên, đây chỉ là hứa hẹn lúc này của trẫm với các ngươi thôi, nếu như đánh hạ Vân Châu, trẫm còn có thể trọng thưởng thêm nữa.

Một trăm vạn mẫu đất, một ngàn vạn quan quân lương.

Đây là khái niệm gì a, hơn nữa, đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, đúng thật là có tiền thì tùy hứng a.

- Oa ---!

Hàng ngàn vạn tướng sĩ giơ vũ khí lên cao, cùng lớn tiếng rống lên.

Không có gì so với đất đai, tiền tài càng làm cho lòng người phấn chấn cả.

Triệu Giai cùng Lý Kỳ làm bạn bè lâu như vậy, mưa dầm thấm đất, cũng hiểu được một đạo lý, chính là trọng thưởng thì tất có dũng phu, y sẽ keo kiệt đối với những đại thần kia, bởi vì những đại thần kia có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không keo kiệt với những tướng sĩ vì nước chin chiến này.

Gặp được một Hoàng đế hào phóng như này, mọi người tất nhiên là thề chết đi theo.





- Thập Nương, bệnh tình của Chiết tướng quân như thế nào rồi?

Sau khi từ xe chỉ huy đi xuống, Triệu Giai lại vội vàng đi tới hỏi thăm Chiết Khả Cầu, tuy rằng làm một Hoàng đế, y vẫn luôn có tâm phòng bị với Chiết Gia Quân, cũng luôn luôn cố gắng làm suy yếu đi quyền lực của Chiết Gia Quân, nhưng đây chỉ là do nguyên nhân chính trị, y cũng không có ý muốn diệt trừ Chiết gia, chỉ là cho họ một chút trói buộc, ngươi không thể không nhìn triều đình, Chiết gia ngươi cũng phải vâng theo chế độ và luật pháp của triều đình. Đối với việc Chiết Khả Cầu đẫm máu chiến đấu hăng hái, mang theo vết thương nghênh địch, Triệu Giai vẫn là cảm thấy cực kỳ kính nể, cũng vô cùng lo lắng, trong lòng thật sự là thấp thỏm.

Lúc này, Chiết Khả Cầu vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê.

Lưu Vân Hi thản nhiên nói: - Kỳ thật độc trên mũi tên này cũng không phải rất cường liệt, chỉ là do kéo dài một thời gian quá dài, hơn nữa Chiết tướng quân mang theo vết thương tác chiến, khiến cho thân thể cực kỳ suy yếu, độc tính đã lan tràn đến xung quanh tâm mạch rồi, tuy nhiên Hoàng thượng xin yên tâm, tính mạng của Chiết tướng quân ngược lại không đáng lo ngại, chỉ có điều ---.

Chiết Ngạn Dã vội vàng hỏi: - Chỉ có điều gì vậy?

Lưu Vân Hi nói:

- Chỉ có điều sợ là cánh tay trái của Chiết tướng quân phải thành tàn phế.

- Tàn phế?