Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1967-2: Thăm dò thực hư (2)




Hoàn Nhan Xương đã sắp quên mất, bây giờ nghe Cao Khánh Duệ nói tới mới nhớ ra, nói: - Đúng rồi, khi đó Chiết Khả Cầu trúng mũi tên của ta, sao có thể chống đỡ được lâu thế, lẽ nào bọn họ có cách giải độc của ta?

Cao Khánh Duệ nói: - Một khi đã như vậy, sao chúng ta không thử một lần.

Hoàn Nhan Xương nói: - Làm sao thử?

- Phái người đưa giải dược.

Cao Khánh Duệ nói: - Đội xe này giằng co với chúng ta nhiều ngày ở đây, tin rằng lương thực cũng sắp cạn rồi. Nếu chủ tướng đối phương ngã xuống nữa thì đối diện với hai đợt đả kích, thì đội quân này chắc chắn không đánh mà bại, cho nên chúng ta nhất định phải ngăn đội xe này lại, tuyệt đối không thể để bọn chúng vây khốn chúng ta trong thành. Chỉ cần ở dã ngoại thì chúng ta có thể chặt đứt đường lương thực. Chúng ta không thể tiêu diệt được đội xe này không phải là lỗi của chúng ta, nhưng nếu để chúng được bổ sung lương thực thì do chúng ta thất sách.

Hoàn Nhan Xương gật đầu nói: - Quân sư nói không sai, chỉ cần kiên trì, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta.

Trong đại trướng quân Tống.

- Khụ khụ khụ, bây giờ còn cách thành Vân Châu bao xa?

Chiết Khả Cầu nửa nằm trên giường, giọng càng lúc càng khàn, hơn nữa hữu khí vô lực.

Chiết Ngạn Dã nói: - Chỉ còn hơn ba mươi dặm.

Chiết Khả Cầu lại nói: - Vậy chúng ta còn lại bao nhiêu lương thực?

Chiết Ngạn Dã nói:

- Chỉ còn lại lương thực bốn năm ngày. Nếu tiết kiệm thì hẳn có thể chống đỡ được khoảng bảy tám ngày, có điều con đã phái người đến Hồn Nguyên điều lương thực rồi. Bây giờ lương thực đều ở trên thuyền, nếu nhanh thì không đến mấy ngày thì có thể đến rồi.

May mà lúc trước Chiết Khả Cầu bảo binh lính ăn tiết kiệm, trước tiên ăn chiến mã đã chết, ngoài ra, có chim bay qua cũng đừng bỏ qua, nhanh chóng bắn xuống, bằng không thì còn ít hơn hiện tại nữa.

Chiết Khả Cầu thở dài nói: - Vậy chúng ta phải nhanh chóng tiến quân, tranh thủ sớm ngày đến dưới thành Vân Châu, bằng không, quân Kim rất có thể sẽ chặt đứt đường lương thực của ta.

Lần này thật sự không thể trách ông ta được. Muốn trách thì phải trách Tông Trạch, đây tuyệt đối là sơ suất lớn trong chiến lược của Tông Trạch, bởi vì khi đó Tông Trạch cho rằng trong thành Vân Châu trống rỗng, căn bản không thể ngăn cản đội xe đưa quân đến thành, nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ là Hoàn Nhan Tông Hàn lại để lại hai vạn tinh nhuệ ở biên cảnh Vân Châu và Tây Hạ, bởi vì dải đất này là vùng yếu địa chiến lược, lại là hậu phương Vân Châu, cũng là một dải Trường Thành, căn bản là phòng vệ nghiêm mật, có trọng binh gác.

Do thám của Chủng Sư Trung rất khó tiến lên thăm dò, làm cho bọn họ chuẩn bị không đủ, lâm vào khốn cảnh, đội xe cũng trở nên nửa bước khó đi. Thật ra địa điểm mà Chiết Khả Cầu xuất binh và Vân Châu cũng không xa lắm, nếu kỵ binh nhanh thì cũng năm sáu ngày lộ trình, hơn nữa hơn phân nửa đều là dải đất bình nguyên, lợi cho chiến xa hành quân, chỉ là ngươi không áp chế được chủ lực quân địch, vậy thì tiếp viện sẽ trở nên vô cùng khó khăn. Do vậy, Chiết Khả Cầu hi vọng có thể sớm ngày áp chế quân Kim trong thành, vậy thì tiếp viện của bọn họ sẽ trở nên càng an toàn.

Đây cũng là sách lược vốn có, nhưng đáng tiếc lần này quân Kim có hơn một hai vạn tinh nhuệ, tuy không thể tiêu diệt đội xe này, nhưng muốn ngăn cản đội xe này, quân Kim vẫn có đủ vốn liếng.

Chiết Ngạn Dã nói: - Nhưng phụ thân, thân thể của cha?

Chiết Khả Cầu nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Bây giờ mặc kệ những thứ này. Cha thân là chủ tướng, trừ phi Hoàng thượng phái người khác đến, bằng không cha chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

Đúng lúc này, một hộ vệ đi vào, ôm quyền nói: - Khởi bẩm tướng quân, quân Kim phái người đến.

Chiết Ngạn Dã lập tức cả giận nói: - Nếu bọn chúng đến cầu hòa thì bảo bọn chúng cút đi. Chiết gia chúng ta và bọn chúng không đội trời chung.

Hộ vệ kia nói: - Thiếu tướng quân, đối phương nói là đưa giải dược cho tướng quân.

Chiết Ngạn Dã sửng sốt, sau đó hừ nói: - Đám chó đẻ kia có lòng tốt thế à, ta thấy nhất định là thuốc độc.

Chiết Khả Cầu nói:

- Bọn họ đưa thuốc là giả, thật ra là thăm dò thương thế của ta.

Chiết Ngạn Dã vừa nghe, lập tức cũng phản ứng lại, nói: - Phụ thân, vậy chúng ta không gặp chúng cũng được.

Chiết Khả Cầu lắc đầu nói: - Nếu cha không gặp chúng, chẳng phải là nói cho chúng biết, tình hình của cha không ổn sao?

Chiết Ngạn Dã nói: - Nhưng cha

- Cho dù thế nào, cha nhất định phải gặp người đó.

Chiết Khả Cầu ra vẻ muốn đứng lên.

Chiết Ngạn Dã vội vàng bước lên dìu ông ta.

Chiết Khả Cầu ngồi dậy, mặc y phục vào, bảo Chiết Ngạn Dã múc nước đến, rửa mặt, chỉnh trang lại đầu tóc và y phục, mới nói với hộ vệ kia: - Dẫn người nọ lên xe.

- Tuân mệnh.

Chiết Khả Cầu lại nói: - Dã nhi, cõng cha lên.

- Phụ thân

- Nhanh lên.

- Dạ

Chiết Ngạn Dã vội vàng cõng Chiết Khả Cầu lên xe, đặt Chiết Khả Cầu xuống ghế, lại hơi lo lắng nhìn Chiết Khả Cầu, thầm nghĩ, sắc mặt cha như thế, đối phương vừa nhìn thấy thì sao che giấu được.

Ánh mắt của y không che giấu được hai mắt của Chiết Khả Cầu: - Có phải sắc mặt cha khó coi lắm không?

Chiết Ngạn Dã ấp úng không nói.

Chiết Khả Cầu đột nhiên vỗ ngực thật mạnh, lập tức ho khan kịch liệt, ông ta lập tức lấy khăn che miệng lại.

Chiết Ngạn Dã sợ hãi, bước lên nói: - Phụ thân

Chiết Khả Cầu tay giơ lên, lại khụ một lát mới ngừng lại, đặt khăn tay xuống, chỉ thấy trên đó đầy vết máu đỏ đậm, nắm chặt tay lại, lại nói với Chiết Ngạn Dã: - Bây giờ thì sao?

Chiết Ngạn Dã vừa nhìn, chỉ thấy phụ thân vừa rồi sắc mặt còn trắng bệch, bây giờ thì mặt đỏ bừng, lập tức phản ứng lại, Chiết Khả Cầu vừa rồi cố ý đánh vào ngực mình, chỉ mong ho ra để sắc mặt của mình đỡ một chút, gật đầu nói: - Đỡđỡ hơn rồi. Nhưng trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

- Vậy là tốt rồi.

- Tướng quân, người tới rồi.

- Dẫn hắn lên đây đi.

- Dạ.

Chỉ chốc lát sau, sứ thần nước Kim liền lên xa, ánh mắt lập tức nhìn sắc mặt Chiết Khả Cầu, thấy Chiết Khả Cầu sắc mặt hồng nhuận, hơi kinh ngac.

Chiết Ngạn Dã thấy thế, thầm nghĩ, quả nhiên gã ta đến thăm dò thương thế của phụ thân.

Chiết Khả Cầu trầm giọng nói: - Người Nữ Chân các ngươi không hiểu lễ nghĩa thế sao?

Sứ thần kia ngẩn ra, tỉnh ngộ lại, đang định thi lễ, Chiết Khả Cầu vung tay lên nói: - Không cần, ngươi tới đây làm gì?

Sứ thần kia bị Chiết Khả Cầu nói thế, rõ ràng có chút không chuẩn bị đủ, sửng sốt một lát mới nói: - À, Hoàn Nhan đại tướng quân chúng ta trước nay vẫn luôn vô cùng kính phục Chiết gia, đặc biệt là tướng quân ngài, cũng hi vọng có thể đánh một trận công bằng với tướng quân. Bởi vì mấy ngày trước Hoàn Nhan đại tướng quân chúng ta không may bắn trúng tướng quân trong loạn quân, hơn nữa đầu tên kia còn tẩm độc độc môn của Hoàn Nhan đại tướng quân chúng ta, Hoàn Nhan đại tướng quân chúng ta vẫn luôn cảm thấy hối hận về chuyện này. Do vậy phái ta đến đưa thuốc giải, mong tướng quân có thể sớm ngày bình phục. Nếu tướng quân có gì bất trắc, cho dù chúng ta thắng, Hoàn Nhan đại tướng quân chúng ta cũng sẽ cảm thấy thắng mà không vinh quang.

Chiết Ngạn Dã nổi giận lớn tiếng nói: - To gan, thân thể cha ta mạnh khỏe, tuyệt đối sẽ không chết sớm giống cái thứ Hoàn Nhan các ngươi.

Sứ thần kia cười ha ha nói: - Chúng ta đến đưa thuốc, rất có tâm ý, thiếu tướng quân cớ sao nổi giận?

Chiết Ngạn Dã còn muốn nói tiếp, Chiết Khả Cầu đưa tay ngăn y, lại nói với sứ thần:

- Ý tốt của Hoàn Nhan tướng quân các ngươi, Chiết mỗ xin nhận, có lẽ Hoàn Nhan tướng quân của các ngươi vừa từ trong núi ra, không rõ ràng lắm về văn minh Trung Nguyên ta. Y thuật Trung Nguyên ta bác đại tinh thâm, chỉ chút độc nhỏ, không đáng nhắc đến, bảo Hoàn Nhan tướng quân của các ngươi đừng để trong lòng. Người đâu, đem đồ cho gã ta.

- Dạ.

Một hộ vệ bên cạnh ông ta lập tức đưa một bình sứ lên.

Sứ thần kia sửng sốt, tò mò nói: - Đây là cái gì?

Chiết Khả Cầu ha ha nói:

- Đây là giải dược cho độc tiễn của chúng ta. Tin rằng các ngươi cũng biết rõ, phàm là người trúng độc tiễn của chúng ta, trong vòng ba canh giờ nhất định mất mạng. Tin rằng các ngươi tới nay vẫn chưa nghiên cứu ra giải dược, ta cũng muốn so tài đường đường chính chính với Hoàn Nhan tướng quân của các ngươi một lần, nếu tướng quân các ngươi không may trúng tên, đến lúc đó lại đến xin thuốc, có thể sẽ không kịp, do vậy ngươi cầm về trước cho tướng quân các ngươi để ngừa hậu hoạn.

Sỉ nhục trắng trợn nha!

Sứ thần kia biến sắc, hừ nói: - Hoàn Nhan đại tướng quân chúng ta thân kinh bách chiến, quý quân sao có thể tổn hại được chứ.

Chiết Khả Cầu cười nói:

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi. Còn nữa, hi vọng lần sau các ngươi phái người đến là đến đầu hàng, chứ không phải làm lỡ kế hoạch ta tiêu diệt các ngươi thế nào, ta không nhàn rỗi như các ngươi, còn có thể đi dạo khắp nơi.

Sứ thần kia bị Chiết Khả Cầu đùa cợt một phen, không nhịn được, nói: - Nếu tướng quân đã không thiếu giải dược, thì ta cáo từ trước.

Chiết Khả Cầu cười lạnh lùng, nói: - Đưa gã ta ra ngoài. À, coi chặt một chút, để tránh gã ta đến dò cơ mật của quân ta.

- Tuân mệnh.

Sắc mặt sứ thần kia xanh mét, vung ống tay áo lên, nổi giận đùng đùng rời đi.

Chiết Khả Cầu vẫn nhìn theo sứ thần rời đi, một lát sau, ông ta đột nhiên nói: - Dã nhi, xem ông ta đi xa chưa?

Chiết Ngạn Dã quay đầu nói: - Đã ra khỏi trung quân rồi.

Chiết Khả Cầu đột nhiên kêu lên, một tay ôm vai trái, trực tiếp ngất đi.

- Phụ thân