Địa khu Hà Sáo cũng chia ra thành Tiền Sáo và Hậu Sáo. Hậu Sáo chính là góc tây bắc chữ "kỷ" (几') của Hoàng Hà, còn thành Ngột Thứ Hải nằm ở địa khu Hậu Sáo.
Nơi này là một cửa ải vô cùng quan trọng, bốn phía đều là đường sông. Càng quan trọng là thành Ngột Thứ Hải có sơn mạch Âm Sơn là lá chắn, mà từ bắc xuống nam chắc chắn phải qua đường này.
Đây cũng là lý do vì sao thơ viết: Phi tướng Long thành còn có đó, ngựa Hồ đâu vượt nổi Âm Sơn.
Có điều, trước triều Tống, nơi này vẫn luôn thuộc về vương triều Trung Nguyên, là một lá chắn quan trọng mà địa vực Trung Nguyên đối kháng với dân tộc du mục phương bắc, nhưng triều Tống không có mệnh tốt như vậy nha!
Vì sao triều Tống lại bị người ta gọi là nhược Tống, thật sự không phải là quốc lực triều Tống không mạnh, chỉ là những vùng đất hiểm yếu quan trọng này không có cái nào trong tay mình cả.
Ví dụ như địa khu Yến Vân, địa khu Hà Sáo. Phải biết là Tống Huy Tông trước kia, địa khu Hà Sáo còn không nằm trong tay mình, không có những nơi này, ngươi bảo vương triều Trung Nguyên dựa vào cái gì mà không bị người ta khi dễ chứ. Từng có không ít nhà bình luận, chỉ ra chiến lược trước nam sau bắc của Tống Thái Tổ là cực kỳ sai lầm, việc này cũng không có chút đạo lý nào, ngay cả an toàn của bản thân mình mà ngươi còn không bảo vệ được thì ngươi có giàu có hơn nữa cũng chẳng phải là làm mai cho người khác sao.
Mà tướng quốc có trí tuệ nhất nước Kim Hoàn Nhan Hi Doãn coi như đã chịu nhiều đau khổ ở đây rồi. Gã ta vốn dĩ đánh hạ thành Hắc Thủy, một đường hát vang tiến công mạnh mẽ, không gì sánh được, bách chiến bách thắng, nhưng khi gã ta đánh đến phụ cận Âm Sơn, lại gặp người Đảng Hạng điên cuồng phòng thủ ngăn chặn.
Giống với Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Hi Doãn cũng không thể công phá phòng vệ Âm Sơn, trong đó có hai lần đột phá qua, nhưng trước đó lại là lưu vực Hoàng Hà, kết quả là bị người Đảng Hạng đánh quay về.
Tuy rằng từ năm kia đến năm ngoái, người Đảng Hạng bị người Nữ Chân đánh đến không ngẩng đầu nổi, nhưng điều này không có nghĩa là quốc lực của người Tây Hạ không được. Thật ra Tây Hạ hiện nay trải qua thời gian nghỉ ngơi lấy sức nhiều năm, quốc lực cũng vô cùng cường thịnh, thêm vào Đại Tống trợ giúp, nước Kim muốn một hơi đánh Tây Hạ cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Hơn nữa lần này người Đảng Hạng đã có kinh nghiệm, kiên quyết không ra quyết chiến với quân Kim, mặc kệ Hoàn Nhan Hi Doãn dụ dỗ thế nào, người Đảng Hạng không ra khỏi cửa.
Tiến công lâu không được, vốn dĩ Hoàn Nhan Hi Doãn đã cảm thấy vô cùng lo lắng rồi, thế mà, địa khu Yến Vân lại truyền đến tin dữ, Đại Tống và Tây Hạ liên minh, đồng thời với việc trợ giúp Tây Hạ thì xuất binh các địa khu Vân Châu, như vậy, ngược lại là nước Kim tác chiến hai đầu.
- Buồn cười, Nam triều dám bội ước.
Sau khi Ngân Thuật Khả biết được chuyện này thì tức giận không khống chế được. Tính tình nóng nảy của gã ta thực sự không nhịn được: - Người Nam triều thật quá giảo hoạt, lại thừa lúc đại quân chúng ta chinh tây mà xuất binh tập kích, rõ ràng là vạch mưu đã lâu, thật là quá vô sỉ mà.
Hoàn Nhan Hi Doãn lại không kích động như vậy, chỉ là cảm thán một tiếng: - Là chúng ta phỏng đoán sai tình thế, chúng ta cho rằng Nam triều không dám xuất binh, nhưng không ngờôi, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Một đại tướng hỏi: - Phó Đô Thống, vậy bây giờ chúng ta có nên quay về cứu viện không?
Hoàn Nhan Hi Doãn không lên tiếng, sau đó hỏi người đưa thư kia: - Bây giờ tình hình Vân Châu thế nào?
Người đưa thư kia lập tức báo lại tình hình chiến đấu của Vân Châu cho Hoàn Nhan Hi Doãn.
Hoàn Nhan Hi Doãn nghe xong, vẻ mặt càng khiếp sợ, vẻ mặt không khác gì vẻ mặt của Hoàn Nhan Tông Hàn sau khi nghe được tin, nói: - Buồn cười, bọn họ sao có thể đánh như thế, ai nha, những người này thật sự là quá hồ đồ mà.
Nói tới đây, gã ta đột nhiên hét một tiếng: - Không hay, Tông Hàn cũng không ở Vân Châu, cứ vậy thì Vân Châu nguy rồi.
Hoàn Nhan Tông Hàn xuất chinh Hà Sáo, dĩ nhiên sẽ báo cho Hoàn Nhan Hi Doãn biết để hẹn nhau tả hữu giáp công, do vậy, gần đây Hoàn Nhan Hi Doãn vẫn luôn đợi Hoàn Nhan Tông Hàn, mấy ngày nay cũng không nóng lòng tiến công, bởi vì dựa theo địa hình mà nói, Hoàn Nhan Tông Hàn tiến công từ mặt đông, chỉ có trở ngại Hoàng Hà, không có bất cứ hiểm ải nào ngăn cản bọn họ, như vậy ông ta có thể tiến công ở tiền tuyến, kiềm chế chủ lực Tây Hạ, sau đó Hoàn Nhan Tông Hàn thừa dịp đánh vào doanh địa đối phương.
Đúng lúc này, một thiếu tướng vội vàng đi vào: - Phó Đô Thống, đại sự không hay rồi, viện quân Nam triều đã đến thành Ngột Thứ Hải.
Viện quân bên ta còn chưa đến, mà của đối phương đã đến rồi, thật là tổn thương sĩ khí mà.
Hoàn Nhan Hi Doãn vội vàng hỏi: - Vậy có tin của đại quân Tông Hàn không.
Thiếu tướng kia nói: - Nghe nói đại quân Đô Thống đã đến thảo nguyên, hơn nữa còn giằng co với viện quân Nam triều một ngày, nhưng kỳ lạ là hai quân hoàn toàn không chạm mặt, mà đại quân Đô Thống đột nhiên đi về phía đông nam, trước mắt đã mất liên lạc.
Hoàn Nhan Hi Doãn nghe được ngược lại khẽ thở phào ra.
Ngân Thuật Khả nói: - Đô Thống hẳn là hồi viện rồi.
Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu nói: - Có Tông Hàn ở đó, nguy cơ Vân Châu có thể giải quyết, chúng ta cũng không cần trở về nữa.
Ngân Thuật Khả nói: - Vậy bây giờ chúng ta nên nhanh chóng tiến công, nhân lúc còn sớm mà khai thông con đường đi Yến Vân, đến lúc đó có thể hai mặt giáp công Yến Vân.
Hoàn Nhan Hi Doãn nói: - Việc này ta cũng biết, nhưng vấn đề là, kẻ địch có được viện trợ hùng hậu, chúng ta càng khó công phá phòng vệ Âm Sơn.
Một đại tướng liền nói: - Nếu đã như vậy, sao chúng ta không vòng đường về Vân Châu, một là có thể giúp Đô Thống phản công, hai là cũng có thể tiến quân từ mặt đông.
Hoàn Nhan Hi Doãn lắc đầu nói: - Chuyến đi Vân Châu lần này phải đi về thảo nguyên phía bắc, cự ly rất ra, hơn nữa Tông Hàn có thể dễ dàng tiến vào Hà Sáo đều vì chúng ta kiềm chế chủ lực Tây Hạ ở đây. Nếu chúng ta vòng đường, vậy Tây Hạ đồng dạng cũng có thể đưa chủ lực trú phòng ở biên giới Vân Châu. Nếu là như vậy, vậy thì Tây Hạ cũng có thể liên kết với quân đội Nam triều hai mặt giáp công Vân Châu, ngược lại bất lợi cho chúng ta, chúng ta phải kiềm chế chủ lực Tây Hạ ở đây. Tình hình trước mắt, chỉ có thể mong Tông Vọng có thể tìm được điểm đột phá, lúc này nên nhanh chóng báo tình huống cho Tông Vọng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
- - - - - - - -
Hạ Lan Sơn Mạch. Đại quân Hoàn Nhan Tông Vọng lúc này ác chiến đã lêu, chỉ vì Lý Càn Thuận kia rắn mềm đều không chịu, sống chết không chịu ra quyết chiến, co đầu rụt cổ trên núi Hạ Lan, toàn lực phòng thủ, làm cho Hoàn Nhan Tông Vọng cũng rất bất đắc dĩ.
Gã ta đồng thời cũng đang đợi Hoàn Nhan Tông Hàn, nếu có thể công phá thành Ngột Thứ Hải cũng tức là chặt đứt một tay của phủ Hưng Khánh, vậy thì bọn họ cũng dễ đánh hơn, nhưng đợi thật lâu mà phía bắc còn chưa truyền đến tin tức.
Cho đến hôm nay, Hoàn Nhan Hi Doãn đột nhiên phái người tới đưa thư, báo cho gã ta biết tình hình địa khu Yến Vân.
Hoàn Nhan Tông Vọng xem xong, ban đầu không chút phản ứng nào, chỉ là chân mày run rẩy mấy cái, thật lâu sau, đột nhiên giận tím mặt, vỗ mạnh lá thư xuống bàn: - Tiểu nhi Nam triều thật sự đê tiện vô sỉ, một lần lại một lần bội ước, quả thật là không tin được, ta tuyệt đối không tha cho họ.
Nói xong, gã ta lập tức phân phó: - Người đâu, nhanh chóng lệnh cho Lưu Ngạn Tông tiến công châu Tây Ninh, đại quân ta sẽ đuổi theo sau.
Đại tướng dưới trướng gã ta nghe nói Đại Tống tự tiện xé bỏ hiệp ước Vân Tang, ai ai cũng phẫn nộ không thôi, cũng nhất trí yêu cầu đừng quan tâm Tây Hạ nữ, dẫn binh nam hạ hung hăng giáo huấn Nam triều.
Duy chỉ có Thuật Liệt Tốc nói: - Đô Thống, vậy Tây Hạ làm sao đây?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta diệt Nam triều trước, rồi lại diệt Tây Hạ.
Thuật Liệt Tốc nói: - Nhưng nếu quân ta đi, Tây Hạ rất có thể phản công quy mô, lúc này sẽ khiến chúng ta bị giáp công nam bắc.
Hoàn Nhan Tông Vọng khinh thường cười, nói: - Bây giờ người Đảng Hạng đã bị chúng ta hù vỡ mật, ta chỉ cần mấy ngàn binh lính ở đây, thách bọn chúng cũng không dám ra, không cần e ngại. Bây giờ chúng ta nên lập tức dẫn quân nam hạ, tổn thương nặng Nam triều, để bọn chúng trả cái giá nghiêm trọng vì dám xé bỏ minh ước.
Hôm sau.
Hoàn Nhan Tông Vọng lệnh cho đại tướng Hoạt Lý Cải dẫn năm ngàn dũng dĩ tiếp tục đóng giữ núi Hạ Lan, còn bản thân gã ta lại dẫn theo ba vạn đại quân trùng trùng điệp điệp nam hạ, tiến công trọng trấn châu Tây Ninh ở địa khu Hà Hoàng của Đại Tống.
- - - - - - -
Núi Hạ Lan, trong đại bản doanh người Đảng Hạng.
Tuy rằng dưới sự lãnh đạo của quốc chủ Tây Hạ, cuối cùng không để Hoàn Nhan Tông Vọng công phá núi Hạ Lan, nhưng ác chiến mấy ngày liên tục cũng khiến người Đảng Hạng mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, quan trọng vẫn là Hoàn Nhan Tông Vọng quá lợi hại, nhiều lần dùng kế, mấy lượt suýt chút đã công phá núi Hạ Lan. Nếu không phải lúc trước Lý Nguyên Hạo củng cố phòng vệ nơi này, xây dựng biện pháp phòng ngừa khắp nơi, e rằng đã bị công phá rồi.
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, tin tức tốt, quân Kim rốt cục rút lui rồi.
Một đại thần chạy một đường vào, kích động đến nước miếng tung bay.
Quốc chủ Tây Hạ Lý Càn Thuận nghe thấy thì không khỏi mừng rỡ: - Thật sao?
Đại thần kia nói: - Cực kỳ chính xác, tiền phương vừa mới truyền đến tin tức, nhị Thái tử nước Kim đã dẫn chủ lực nam hạ, hình như đi về phía châu Tây Ninh, chỉ để lại mấy ngàn người ở đây.
Lão tướng Lý Định Biên lập tức góp lời: - Xem ra bọn họ đã biết chuyện Đại Tống kết minh với chúng ta rồi. Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên phản công quy mô, phối hợp với quân Tống hai mặt đánh quân Kim.
Một vị đại học dĩ lắc đầu nguây nguẩy nói: - Không thể, không thể, nhị Thái tử nước Kim cực kỳ giảo hoạt, nếu đây chỉ là kế dụ địch của ông ta, một khi chủ lực quân ta ra khỏi núi Hạ Lan, vậy thì đại sự không hay rồi.
Lý Định Biên vội vàng nói: - Binh lực quân ta vốn không yếu hơn quân Kim, ban đầu chỉ vì tránh đi cạnh sắc, vì thế mà thủ vững không ra. Bây giờ nhuệ khí quân Kim đã hết, chúng ta lại tác chiến trên sân nhà, hơn nữa chúng ta còn có Đại Tống viện trợ, lúc này không phản công quy mô thì đợi đến khi nào. Hơn nữa, chúng ta kết minh với Đại Tống, nếu để Đại Tống biết chúng ta thấy chết không cứu, e rằng sẽ tổn thương minh ước hai nước.
Một võ tướng phụ họa nói: - Lý tướng quân nói rất đúng. Bệ hạ, ở phía tây chúng ta bị mất rất nhiều đất, không thể cứ núp mãi ở núi Hạ Lan, phải tận dụng thời cơ nha.
Một văn thần họ Chu nói: - Các vị nói thật là đơn giản, nếu chúng ta bại, quốc gia khó giữ được. Trong lúc sinh tử tồn vong, phải nên vững vàng, còn châu Tây Ninh đối với Đại Tống mà nói chẳng qua chỉ là một châu huyện mà thôi, cho dù thất thủ cũng không đau đớn lắm. Cho dù chúng ta không xuất binh, tin rằng Đại Tống hẳn cũng thông cảm, huống hồ phía bắc chúng ta còn có một đội quân Kim nữa.
- Bệ hạ
Lý Định Biên còn muốn nói nữa, Lý Càn Thuận đã nhấc tay, ngắt lời ông ta, nói: - Chu ái khanh nói có lý, việc này liên quan đến tồn vong của nước ta, nên hành sự cẩn thận, cứ đợi nữa xem sao đi. Nếu quân Kim thật sự dẫn quân nam hạ, đến lúc đó chúng ta lại xuất binh cũng không muộn.
Lý Định Biên không phản bác được, âm thầm sốt ruột, lúc này hậu phương Đại Tống chắc chắn trống trải, nếu để quân Kim đắc thế, Đại Tống cũng lâm vào khốn cảnh, vậy thì môi hở răng lạnh, đến lúc đó quân Kim lại ngóc đầu dậy, Đại Tống chắc chắn sẽ không thể viện trợ chúng ta nữa, đến lúc đó tất cả muộn rồi.