Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1958-1: Dòng lũ mãnh liệt (1)




Một trận chiến Cổ Bắc Khẩu, đã ngăn cản viện quân Bình Châu nhập quan, do đó hoàn thành bước chiến lược đầu tiên của Tông Trạch, núi trước Cửu Châu của Yến Sơn Phủ xem như vô tư rồi, bởi vì từ khi Cổ Bắc Khẩu rơi vào tay giặc, vùng Trường Thành đông bắc Cư Dung Quan tất cả đều trong vòng khống chế của quân Tống rồi, có Trường Thành ở đó, quân Kim muốn đột phá nơi này, thì cũng vô cùng khó khăn, đương nhiên, bọn họ có thể lựa chọn đi đường thủy, tuy nhiên như vậy cùng với tự sát có gì khác nhau chứ?

Lưu Kỹ cũng một trận chiến thành danh, công lao to lớn, đây là điều mà Tông Trạch tuyệt đối không ngờ đến, vẫn phải dùng tới câu nói kia, muốn biết nhân vật phong lưu, còn phải coi hiện tại, đây chính là một thời đại anh hùng xuất hiện lớp lớp.

Kể từ đó, chiến lược trung tâm liền toàn bộ tập trung ở một dải Vân Châu, Tân Châu.

Mà bên kia tin chiến thắng cũng giống như bông tuyết rơi vào tay Yến Sơn Phủ, Triệu Giai, Lý Kỳ vui vẻ đến sắp té xỉu rồi, dân chúng cũng cực kỳ phấn chấn, đều yêu cầu nhập ngũ tham chiến, hoặc là quyên lương thực cho quân đội.

Nhưng chủ quản hậu cần Lý sư phó đều nhất nhất khéo léo từ chối, lương thực ở chỗ ta đều nhiều đến mức ăn không hết, mười năm dự trữ, nếu không tiêu hao ấy mà, thật sự sẽ mục nát, lương thực của các ngươi hãy giữ lại cho chính mình ăn đi.

Đại Tống hiện nay và mười năm trước, quả thực chính là hai quốc gia hoàn toàn tương phản, mười năm trước, Đại Tống xuất binh Bắc Phạt, khi đó đều là đoạt lương thực từ trong nhà dân chúng, đói chết bao nhiêu người a, đánh giặc chính là đánh vào việc dự trữ, Đại Tống ngay lúc đó, là tát ao bắt cá, làm sao có thể thắng trận lớn, nhưng hiện tại, dân chúng đưa lương thực cho triều đình, triều đình đều cự tuyệt, có thể nghĩ, trong mười năm này, Đại Tống đã xảy ra thay đổi như thế nào, thậm chí có thể nói, cải cách mới là công đầu của một trận chiến này.

Sau khi Tông Trạch nghe xong Lưu Kỹ làm thế nào để công phá Cổ Bắc Khẩu, vuốt vuốt chòm râu, cảm thán nói: - Lão phu thật sự là già rồi, không ngờ đã không phát hiện trong quân vẫn còn có người tài bậc này.

Triệu Giai cao hứng nha, vừa khai chiến liền lấy được tướng tài này, ha ha nói: - Tông Tri phủ chớ tự trách, từ xưa loạn thế xuất anh hùng, nếu là thiên hạ thái bình, người tài bậc này giống Lưu Kỹ ngay cả cơ hội thể hiện tài năng cũng đều không có, thì Tông Tri phủ làm thế nào phát hiện ra được chứ.

Nói xong y lại hưng phấn nói: - Hiện giờ Vũ Châu đã bị quân ta công phá, Tân Châu là vật trong bàn tay, một khi công phá Cư Dung Quan, chúng ta hai mặt giáp công, hai châu Quy, Nho kia cũng không nói chơi.

Tông Trạch nghe vậy chẳng những không có nửa điểm cao hứng, ngược lại nhíu mày.

Lý Kỳ dò hỏi: - Tông Tri phủ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?

Tông Trạch ngẩn ra, nói - Mấu chốt của trận chiến này chính là có thể công chiếm Vân Châu hay không, nếu có thể đánh hạ Vân Châu. Như vậy bốn châu còn lại nhất định lòng người bàng hoàng, chúng ta có thể công phá một lượt, nếu Vân Châu vẫn còn, quân Kim còn có hy vọng đánh với chúng ta một trận, nhưng qua mấy ngày này, phía Vân Châu một chút tin tức cũng không truyền đến, lão phu đối với điều này có chút bận tâm.

Vân Châu mới là địa khu đại bản doanh của Kim quốc ở Yến Vân, chỉ cần Vân Châu còn đó, quân Kim bất cứ lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại. Cho nên trước khi chưa công phá được Vân Châu, bất luận thắng lợi gì cũng chỉ là tạm thời.

Lý Kỳ cau mày nói: - Tông Tri phủ nói rất đúng, theo lý mà nói, tinh nhuệ Vân Châu đã đi theo Hoàn Nhan Tông Hàn xuất chinh Tây Hạ rồi. Mà lộ của của Chiết Khả Cầu tướng quân có được năm vạn đại quân, huyện Hồn Nguyên, Hoàn Châu, Ứng châu ngay tại bên cạnh Vân Châu, mấy địa phương này độn phóng đại lượng vũ khí, chiến xa, cho dù Vân Châu phòng ngự chắc chắn. Cũng có thể có đột phá a.

Triệu Giai nghe vậy cũng có chút lo lắng, dứt khoát nói: - Cùng với ở trong này lo lắng, sao không tự mình đi xem trước. Hiện giờ đã cướp lấy Cổ Bắc Khẩu, mà đại quân Lưu Cách cũng ngăn chặn thông đạo chủ yếu của Cư Dung Quan, chỉ cần chúng ta trấn giữ ở hai thông đạo chủ yếu này, hơn nữa có Thủy sư của Hàn Tướng Quân kiềm chế, quân Kim rất khó xâm phạm biên giới, Yến Sơn Phủ không lo rồi, chúng ta ở trong này cũng không đạt được gì, không bằng tiến đến Vân Châu.

Lý Kỳ hơi có vẻ lo lắng nói: - Nhưng Hoàng thượng không cần tiến đến, nếu không để ta và Tông Tri phủ đi?

Tông Trạch cũng tỏ vẻ đồng ý gật đầu, bởi vì tình huống Vân Châu không rõ, Hoàng đế ngươi nếu đi, nhất định là có phiêu lưu đấy.

Triệu Giai chỉ nói: - Trẫm tới đây để ngự giá thân chinh, chứ không phải đến xem cuộc chiến, vậy còn không bằng trẫm ở lại Biện Kinh xử lý chính vụ.

Ngươi có biết là tốt rồi.

Lý Kỳ âm thầm cục ta cục tác một câu, cùng Tông Trạch liếc nhìn lẫn nhau, đều có vẻ có chút bất đắc dĩ, bọn họ cũng đều biết tính nết của Triệu Giai, đây không phải là một Hoàng đế an phận, hơn nữa y trông mong một ngày này đã lâu lắm rồi, nếu ngươi có thể ngăn cản được y, lúc trước y cũng đã không tới nơi này rồi.

Đúng lúc này, Mã Kiều đột nhiên bước nhanh đến, ôm quyền nói: - Hoàng thượng, Xu Mật Sứ, Thập nương bọn họ tới rồi.

Bé cưng, Thập nương của ta đến đây.

Lý Kỳ hưng phấn nói: - Nàng hiện tại đang ở nơi nào?

- Ồ, vừa mới vào thành, hiện tại hẳn là sắp---.

Mã Kiều còn chưa dứt, Lý Kỳ liền vội vàng xông ra ngoài.

Triệu Giai ném ra một cái xem thường, thầm mắng, thằng nhãi này thật là có nữ nhân, liền quên mất Hoàng đế. Nhưng đây cũng là tác phong trước sau như một của Lý sư phó, y cũng tập mãi thành thói quen rồi, cười khổ lắc đầu, sau đó cùng Tông Trạch đi ra ngoài.

Nguyên bản Lưu Vân Hi là muốn đi cùng Lý Kỳ từ lần trước rồi, nhưng do pê-ni-xi-lin còn cần một ít thời gian, vì thế Triệu Giai để cho Lưu Vân Hi ở kinh thành trước, đợi sau khi pê-ni-xi-lin đi ra, mới mang theo pê-ni-xi-lin cùng đi, đương nhiên, còn có rất nhiều y quan.

Nhưng nói như vậy, Lưu Vân Hi vừa đến, năng lực kéo dài của quân Tống chắc chắn tăng lên một phen.

- Thập nương.

Lý Kỳ vừa mới vừa đến trước đại môn, chỉ thấy Lưu Vân Hi cưỡi ngựa, đang đi về hướng bên này, nhiều ngày không gặp, vẫn còn thanh thuần xinh đẹp như vậy, ngồi trên lưng ngựa, càng lộ ra tư thê hiên ngang, không khỏi kích động hô một tiếng, sau đó bước nhanh chạy tới.

- Phu quân.

Lưu Vân Hi nhìn thấy Lý Kỳ, cũng kích động không thôi, khẩn trương xuống ngựa, vợ chồng hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ ở trước cửa phủ nha, hai người bọn họ đều là người rộng rãi, tuyệt không câu nệ thế tục, ai quy định trước cửa phủ nha thì không cho người ta yêu đương.

Nhưng thật ra vài sai nha đứng ở trước cửa, nhìn xem đều có chút ý tứ không tốt lắm, đương nhiên, cũng có thể là giả bộ, dù sao hiện giờ sai nha cũng có thể đi dạo kỹ viện đấy, bọn người kia cũng không phải là chim non.

- Khụ khụ khụ!

Đang lúc hai người hận không thể đem đối phương dung nhập thân thể của mình, phía sau truyền đến vài tiếng tiếng ho khan.

Lại nghe được đoàn người cùng hô lên: - Tiểu nhân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.