Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1943: Nhân tài đông đúc




Vân Châu Đại Đồng phủ.

Trọng điểm quân sự lúc này vẫn yên tĩnh giống như trước, theo lý mà nói, bất kể là tấn công Đại Tống, hay thảo phạt Tây Hạ, Đại Đồng Phủ sẽ trở thành nơi trọng yếu, bởi vì phía tây Đại Đồng Phủ gần Tây Hạ, phía nam gần Đại Tống, là một nơi vô cùng quan trọng, nhưng cho dù ở Tây Hạ đánh náo nhiệt cỡ nào, quân Kim ở Đại Đồng Phủ vẫn án binh bất động, dường như tất cả xảy ra không liên quan gì đến bọn họ.

- Chúng ta thật đúng là khinh thường người Đảng Hạng.

Hoàn Nhan Tông Hàn khi biết hai cánh quân của Hoàn Nhan Tông Vọng, và Hoàn Nhan Hi Doãn liên tiếp bị ngăn cản, không khỏi cau mày.

Cao Khánh Duệ, đệ nhất mưu sĩ đứng bên cạnh gã nói: - Người Đảng Hạng từ xưa đến nay thiện chiến, hơn nhiều so với quân đội nam triều, hơn nữa Lý Càn Thuận cũng không phải là hạng người hời hợt, dưới tình thế bất lợi như vậy mà dám ngự giá thân chinh, tự mình cầm binh, là đã có thể thấy được ít nhiều, theo ta thấy tình huống bây giờ chính là đang từ từ có lợi cho người Đảng Hạng.

Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu nói: - Quân viễn chinh chúng ta đến đây, nếu không thể nhanh chóng hạ Hưng Khánh Phủ, vậy cũng chỉ buộc phải lui binh, nhưng Cao Xương Hồi Cốt và Đông Khách Lạt Hãn cũng không thể gánh vác lương thảo cho mấy vạn người ăn, mà chúng ta muốn vận chuyển lương thảo, thời gian tiếp tế sẽ quá dài, đến lúc đó Tông Vọng bọn họ cũng chỉ đành lui binh về nước. Từ đó, tất cả kế hoạch chúng ta đã bàn đều tan biến, bởi vì nam triều đang càng ngày càng hùng mạnh, chúng ta tuy rằng cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng hao tổn là điều không thể tránh được, duy chỉ có nội tứ hải nam triều thái bình, một khi thế lực bọn chúng ngang bằng thế lực chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ không còn cơ hội xâm nhập Tây Hạ.

Các tướng sĩ đều trầm mặc không nói.

Đúng lúc này, một thiếu tướng đi đến, hành lễ nói: - Khởi bẩm Đô Thống, quân Tây Hạ ở Hoành Sơn Khương Bộ phía Tây Hoành Sơn đang lặng lẽ tiến tới Hưng Khánh Phủ.

Hoàn Nhan Tông Hàn nghe xong ngẩn ra, nói: - Có thể xác minh không?

Thiếu tướng kia nói:

- Đã xác nhận.

Cao Khánh Duệ lại hỏi: - Vậy đối phương để lại bao nhiêu binh mã?

- Theo thám tử báo lại, Tây Hạ lần này từ Hoành Sơn rút ra ít nhất hơn hai vạn quân tinh nhuệ, binh lính còn ở lại không đến mười ngàn binh đóng ở phía bắc Hoành Sơn.

Hoàn Nhan Tông Hàn sau khi nghe xong cùng với các tướng sĩ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe ra tia mờ mịt.

Hoành Sơn Khương Bộ này chính là vương bài tinh nhuệ của Tây Hạ. Bởi vì kẻ địch của Tây Hạ cho đến nay đều là Đại Tống, vì vậy sắp xếp quân vương bài này cho va chạm với quân Tống.

Khi Hoàn Nhan Tông Vọng lần đầu tiên tấn công Tây Hạ, Tây Hạ còn có ý chuyển quân đột gần Đại Tống đến biên giới Vân Châu phòng thủ, hiển nhiên chính là phòng ngừa Hoàn Nhan Tông Hàn đánh bất ngờ, đây bắt buộc là chuyện phải làm, bởi vì Hoàn Nhan Tông Hàn rất có khả năng sẽ xuất binh, nhưng, lúc này chiến tranh đã vào hồi gay cấn, Tây Hạ bất ngờ đột nhiên rút đại bộ phận quân tinh nhuệ khỏi nơi này, làm người ta không hiểu làm sao cả.

Các đại tướng dưới tay Hoàn Nhan Tông Hàn đều không tin, lần này Tây Hạ lui binh là không để Hoàn Nhan Tông Hàn vào mắt.

Cao Khánh Duệ như thoáng chút suy nghĩ, nói: - Xem ra chiến sự ở tiền tuyến Tây Hạ căng thẳng, vì vậy chỉ có thể triệu tập Hoành Sơn Khương Bộ đi cứu viện trước.

Đại tướng Thát Lại đột nhiên nói: - Đô Thống, đây là một cơ hội tốt cho chúng ta, hiện giờ hậu phương Tây Hạ trống rỗng, chúng ta có thể nhân cơ hội này mà vào, trước sau giáp kích Hưng Khánh Phủ, đến lúc đó Tây Hạ tất sẽ diệt vong.

Một viên tướng khác tên Tiêu Khánh cũng nói: - Nhị Thái Tử và Hữu Giám Quân tấn công bị ngăn trở, thực sự không phải do thực lực không đủ, mà là bị vây khốn tại Hạ Lan Sơn và Hoàng Hà. Nếu muốn công phá hai con đường hiểm yếu này, thật sự là quá khó khăn, mặc dù công phá nhưng cũng sẽ phải trả giá nặng nề và nghiêm trọng. Nếu chúng ta xuất binh từ trong Vân Châu, vượt qua được hai đạo phòng tuyến này, thẳng đến Hưng Khánh Phủ, hoặc là trước tiên lấy được Hạ Châu, sau đó mới lấy Hưng Khánh Phủ, đến lúc đó trước sau Tây Hạ đều khó khăn, vừa đúng tiêu diệt được Tây Hạ.

Các tướng sĩ đều gật đầu tán thành. Bọn họ đã không chờ được rồi.

Duy chỉ có Cao Khánh Duệ lắc đầu nói: - Không thể, không thể, hành động này vạn lần không được. Các ngươi nói ra thì dễ, nhưng các ngươi đã nghĩ tại sao Tây Hạ có gan lui binh, hơn nữa, các ngươi chẳng lẽ quên, nguyên nhân chúng ta vẫn án binh bất động sao?

Tiêu Khánh nói: - Cao tiên sinh chỉ chính là nam triều?

Cao Khánh Duệ gật đầu nói: - Ngươi đừng quên, Nam triều cho trọng binh canh gác ở Hồn Nguyên huyện, chỉ cách Vân Châu chúng ta một con sông Tang Càn. Nếu chúng ta xuất binh, Vân Châu nhất định sẽ trống rỗng, nếu chẳng may nam triều xuất binh đánh lén, một khi Vân Châu thất thủ, đường lui của chúng ta bị chặt đứt, có khả năng toàn quân sẽ bị diệt.

Tiêu Khánh nói: - Nam triều sao có gan này, hơn nữa chúng ta còn có hiệp ước Vân Tang với bọn chúng, trong chiến sự thảo phạt Tây Hạ, bọn họ cũng công khai phủ nhận Tây Hạ độc lập, dựa vào cái gì bọn họ lại xuất binh, lui mười ngàn bước, mặc dù bọn chúng đến tấn công, chúng ta cũng không cần e ngại.

Thát Lại phụ họa nói: - Nếu chẳng may đây chỉ là Tây Hạ tương kế tựu kế, dùng kế vườn không nhà trống, chúng ta chẳng phải mất trắng mọt cơ hội tốt để tấn công hay sao. Đổi lại nếu ta là quốc chủ Tây Hạ, đối mặt với đại quân đến gần, cũng sẽ mạo hiểm một lần, từ hậu phương điều binh tới cứu viện, chuyện này là hợp tình hợp lý, không nhất định là âm mưu quỷ kế.

Cao Khánh Duệ nói: - Tuy nói như thế, nhưng chúng ta không thể không đề phòng, mọi người đều biết, người nam triều mưu ma chước quỷ, nói không chừng đây chính là vở kịch bọn chúng và Tây Hạ bày ra, dụ chúng ta vào tròng. Nói tóm lại, Đô Thống, hành động này vạn lần không được, nếu không, Vân Châu sẽ gặp nguy.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhíu mày nói: - Ta vốn tưởng rằng ta không xuất binh cũng có thể làm Tây Hạ kinh sợ, làm cho bọn chúng phải kiêng kị, buộc phải chia binh ra để phòng thủ, do đó giảm bớt áp lực cho Tông Vọng, Hi Doãn, nhưng hiện giờ Tây Hạ đã thu nạp phòng tuyến, điều toàn bộ quân tinh nhuệ phía đông đến tiền tuyến, điều này sẽ mang đến lực cản không nhỏ cho nhóm Tông Vọng, khiến bọn họ khó để tiến thêm một bước nữa, nếu càng hướng xuống, đối với chúng ta lại càng bất lợi. Đúng rồi, bên Nam triều gần đây có động tĩnh gì không?

Tiêu Khánh nói: - Bẩm Đô Thống, bên Nam triều chỉ dựa vào thương nhân mà âm thầm vận chuyển lương thực đến Tây Hạ, mặt khác, vừa mới được một tin, quân diễn năm nay của bọn họ được sắp xếp ở Thái Nguyên Phủ, nhưng ta nghĩ là do hắn làm cho chúng ta và Tây Hạ kinh sợ, để chúng ta không được vượt ranh giới.

Một mưu sĩ khác bổ sung: - Ồ, gần đây triều đình Nam triều còn phái tên đầu bếp đến Lai Châu, cùng nói chuyện với Tứ thái tử về chuyện đội thuyền mất tích, trừ đó ra, cũng không còn bất cứ động tĩnh gì.

Hoàn Nhan Tông Hàn vừa nghe đến hai chữ "đầu bếp", lập tức nói: - Tông Bật có đáp ứng tên đầu bếp kia không?

Mưu sĩ kia nói: - Nghe nói tứ thái tử không đáp lại tên đầu bếp, trừ phi nam triều lấy chứng cớ ra, nếu không không được nhập cảnh điều tra. Chuyện không thể này, tên đầu bếp còn muốn mấy lần phái người tới thượng kinh trực tiếp gặp bệ hạ, nhưng đều bị Tứ thái tử ngăn chặn, hiện tại Cao Ly, Nam triều vẫn còn qua lại với nhau, hi vọng có thể tiến vào Doanh Châu điều tra.

Hoàn Nhan Tông Hàn nghe được như thoáng chút suy nghĩ, một lát sau. Hắn đột nhiên nói:

- Lần này tây chinh là ta và Tông Vọng cực khổ chiến đấu mà tới, nếu không đạt được mục đích, sau này xuất binh một lần nữa e rằng cũng vô cùng khó khăn, phái bảo thủ trong triều nhất định sẽ tận lực ngăn cản chúng ta. Hơn nữa, trước khi đi Tông Vọng đã từng nói với ta, tuổi tác chúng ta đã không còn trẻ, đây có thể là lần cuối chúng ta cầm binh rồi. Ta nghĩ Tông Vọng cũng sẽ dùng đến hơi thở cuối cùng, tiêu trừ hết tất cả những uy hiếp, đặt bá nghiệp Đại Kim ta, vì vậy, trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể thất bại, hiện tại thắng bại chỉ ở một đường, chúng ta không có thời gian suy nghĩ thêm, ta quyết định tự mình cầm binh, từ Vân Châu tấn công địa khu Hà Sáo.

Cao Khánh Duệ nghe xong, lập tức nóng nảy, vội vàng đứng lên nói: - Đô Thống, hành động này không thể được, nếu không, chúng ta sẽ lâm vào tình thế vạn kiếp bất phục, kính xin Đô Thống suy nghĩ kỹ.

Nếu là người khác, Hoàn Nhan Tông Hàn phỏng chừng sẽ cho người kéo ra ngoài, nhưng Cao Khánh Duệ là tâm phúc của gã, hai người vừa là thầy vừa là bạn cũng là chủ tớ, quan hệ rất tốt, cười nói: - Ý của tiên sinh, ta rất hiểu, nhưng lúc này chúng ta không thể suy nghĩ nhiều, Trung Nguyên có câu nói rất hay, khi ngừng không ngừng, tất chịu loạn. Ta sẽ để lại mười ngàn binh lính cho tiên sinh, kính xin tiên sinh giúp ta trấn thủ Vân Châu, mặt khác, ta sẽ tấu xin bệ hạ, điều binh từ Hoàng Long Phủ đến, tiên sinh xin cứ yên tâm, lần này ta đi, không cần bao nhiêu thời gian là tiêu diệt được Tây Hạ.

Mười ngàn binh lính?

Cao Khánh Duệ nghe xong sắp điên rồi, Vân Châu đối mặt với đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống, hơn nữa binh lực của bọn họ vốn dĩ đã gấp đôi, hiện tại chỉ cho y mười ngàn binh lính, thì đánh cái mông à. Đang muốn mở miệng, Hoàn Nhan Tông Hàn lại nói trước: - Việc này ý ta đã quyết, không ý kiến nữa, nếu không, đừng trách quân pháp vô tình.

Đại quân sắp xuất binh, kiêng kị nhất là tướng sĩ dưới trướng ý kiến không thống nhất, phân tích này, phân tích nọ, điều này sẽ khiến lòng quân không yên.

Cao Khánh Duệ đương nhiên hiểu được đạo lý này, y thấy Hoàn Nhan Tông Hàn đã quyết định, trong lòng chỉ đành thở dài, thầm nghĩ, xem ra ta chỉ có thể dùng sinh mệnh cuối đời này báo đáp ơn tri ngộ của Đô Thống.

Yến Sơn Phủ.

Trong hậu đường nơi Tông Trạch đang ở, chỉ thấy đầu người lúc nhúc, đưa mắt ra nhìn, thế nào cũng sợ tới mức chết người, gần như toàn bộ đại tướng Đại Tống đều tập trung ở đây, lão tướng có Tông Trạch, Chủng Sư Trung, Trương Thúc Dạ, Lưu Cách. Lưu Cách này chính là Bá Nhạc của Nhạc Phi, sau khi hiệp ước Vân Tang được kí, Nhạc Phi lập tức đề cử Lưu Cách với Lý Kỳ, Lý Kỳ lại tấu xin Triệu Giai, vì thế Triệu Giai bổ nhiệm Lưu Cách là Trung Sơn Kinh Lược Sứ, trấn thủ Trung Sơn, sau đó lại nhập vào bộ tổng tham mưu.

Đại tướng có Chiết Khả Cầu, Chiết Khả Tồn, Hàn Thế Trung, Trương Tuấn, Quan Thắng.

Tiểu tướng trẻ tuổi có Nhạc Phi, Phó Tuyển, Vương Quý, Chiết Nhan Chất, Dương Tái Hưng, Đổng Tiên, Chủng Liệt.

Có thể nói là nhân tài đông đúc.

Trong đó các mưu sĩ rất ít, bởi vì Tống triều tôn sùng chính là nho tướng, ke lam tương, có thể vừa văn vừa võ, không giống thời kì tam quốc, văn võ tách ra, giống đám người Nhạc Phi, Tông Trạch, Trương Thúc Dạ, Chiết Khả Cầu, đều là những văn kiêm võ, người tài giỏi thế này mới có thể làm Thống soái.

Nếu thêm cả đám người Ngô Giới, Ngô Lân, Nhạc Phiên, Ngưu Cao, Trương Hiến kia thật sự là đầy đủ hết rồi, tuy dung nhan đã đủ hào hoa, bất kể là ai nhìn thấy họ đến chỗ này ngồi, đều biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Nhưng, trên mặt mỗi người bọn họ đều lộ ra vẻ hưng phấn, hiển nhiên bọn họ đã biết mục đích lần này đến Yến Sơn Phủ rồi, dường như cũng không có mục đích gì khác có thể khiến cho bọn họ tụ tập lại cùng một nhà.

Chỉ một lát sau, thấy ngoài cửa có hai người vào, người phía trước có khuôn mặt thanh tú, không có râu, sạch sẽ, người phía sau vô cùng tùy ý, một vài sợi tóc dài rơi từ trán xuống, dường như trừ vẻ tinh tướng, thì còn vẻ vô dụng, đương nhiên cũng có khả năng người này là một tiền vệ.

- Mạt tướng (hạ quan) tham kiến Xu Mật Sứ.

Đừng nhìn người này tuổi còn trẻ, mới nhi lập chi niên (30 tuổi), nhưng các tướng lĩnh sau khi nhìn thấy người này vào, đều đứng dậy thi lễ, vô cùng cung kính.

Người này dĩ nhiên là là Lý Kỳ, mà người có dung mạo bình thường đứng phía sau hắn chính là Mã Kiều luôn coi thường tất cả.

Lý Kỳ chắp tay đáp lễ, lại cùng với các tướng lĩnh hàn huyên vài câu, trêu ghẹo đám người Nhạc Phi, Đổng Tiên vài câu, đương nhiên, hắn cũng không dám trêu ghẹo những lão tướng Tông Trạch, Chủng Sư Trung, mọi người cùng cười ha ha. Điều Lý Kỳ không thích nhất chính là không khí nghiêm túc, hắn đến, lúc này toàn bộ không khí liền trở nên vô cùng thoải mái. Đợi sau khi hàn huyên xong, Lý Kỳ mới đi đến ghế trên, ánh mắt lướt nhanh qua hai bên trái phải, cười nói: - Đã đến đủ rồi chứ?

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói to: - Còn thiếu một người.