Bắc Tống Phong Lưu

Chương 194: Trong rừng trúc (p1)




Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ cười cười nói nói, người truy ta đuổi đi tới chỗ dân chạy nạn mà Thái Kinh bố trí cho hắn.

Thái Kinh ra tay, tự nhiên không giống bình thường.

Ông ta trực tiếp ném cho Lý Kỳ một tòa trang viên xa hoa ở ngoại thành phía tây. Đừng nói là sáu mươi người, cho dù một trăm người cũng ở thoải mái.

Lúc Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ đi vào trang viên, Tiểu Ngọc đang dạy đám hài tử kia cách biểu lộ khuôn mặt khi tiếp khách. Không thể không phủ nhận, Tiểu Ngọc dạy còn tốt hơn Lý Kỳ nhiều. Quan trọng nhất là nàng kiên nhẫn hơn Lý Kỳ.

Sáu mươi dân chạy nạn, cộng thêm năm mươi nữ tỳ của phủ thái sư, tổng cộng là hơn một trăm người. Nếu để cho Lý Kỳ dạy nhiều như vậy, chắc hắn phải hộc máu.

Mà Tiểu Ngọc lại có thể quản lý ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa mọi người cũng rất nhiệt tình.

Vì không quấy rầy việc học của bọn họ, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ lặng lẽ đi tới bên cạnh. Thấy Tiểu Ngọc đã phát hiện ra mình, lập tức nháy mắt ra dấu cho nàng, bảo nàng tiếp tục dạy, đừng quan tâm tới hắn.

- Lý đại ca, Bạch nương tử, hai người đã tới rồi à.

Trần A Nam thấy Lý Kỳ tới, vội vàng đi lên đón chào, đầu đầy mồ hôi.

Lý Kỳ cười hỏi:

- A Nam, ngươi ở chỗ nào không có ai chơi, có phải không thú vị như ở Túy Tiên Cư không?

Trần A Nam lắc đầu, vụng trộm nhìn Tiểu Ngọc, cười ngây ngô: - Không có.

Một tay lão luyện như Lý Kỳ sao có thể không nhìn ra, trêu ghẹo hỏi: - Sao? Vừa ý Tiểu Ngọc rồi hả?

Trần A Nam vừa nghe hắn nói, khuôn mặt liền đỏ bừng.

- Huynh đừng nói bậy nói bạ. A Nam còn nhỏ, huynh đừng dạy hư cậu ta. Bạch Thiển Dạ trách cứ.

Lý Kỳ khinh khỉnh đáp: - Thất Nương, lần này muội nhìn lâm rồi. Tiểu tử này không phải là hạng tốt đẹp gì đâu. Trước kia lúc còn ở Túy Tiên Cư, chuyên cùng đám người Tiểu Cửu uống rượu tán phét.

Trần A Nam vẻ mặt ủy khuất nhìn Lý Kỳ: - Lý đại ca, là huynh bảo đệ uống với bọn họ đấy chứ. Huynh nói làm như vậy có thể khiến bọn họ tiêu phí nhiều hơn.

- ÁchCó việc này à? Sao ta không nhớ nhỉ?

Lý Kỳ ho khan vài tiếng, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: - Lỗ Mỹ Mỹ và Mã Kiều đã tới chưa?

Trần A Nam gật đầu: - Vừa mới tới. Hiện tại chính đang thu thập phòng. Lý đại ca, nữ nhân kia thật là cao. Nếu đệ cũng cao như vậy thì tốt.

- Ta thấy ngươi như thế này là được rồi, nghĩ nhiều làm gì.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn cậu ta một cái. Một mét bảy còn chưa đủ sao? Phất phất tay nói: - Ngươi đi làm việc của ngươi đi.

- Vâng.

Trần A Nam gật đầu, lại hỏi: - Có cần đệ gọi Mã đại ca và Lỗ nương tử tới không?

- Tiểu tử ngươi sao hôm nay dong dài vậy? Không cần, hiện tại nhìn thấy bọn họ, ta lại khó chịu.

Trần A Nam thè lưỡi, rời đi.

"Tiểu tử này, trước kia rất giỏi xem mặt mà bắt chuyện. Sao hôm nay lại ngu xuẩn vậy. Ài, xem ra, tình yêu đúng không phải là thứ tốt."

Lý Kỳ thầm nói, quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ đầy ý cười nhìn mình, vội nói: - Muội thấy không, huynh đã nói tiểu tử đó không phải hạng tốt đẹp gì, há mồm là nói dối. Xem ra sau này phải giáo dục tiểu tử đó một phen.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích:

- Cậu ta như vậy là do học theo huynh.

- Huynh nói dối từ khi nào?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu: - Muội không biết. Nhưng muội biết những lời huynh nói rất ít câu nói thật.

Lý Kỳ hùng hồn nói: - Bởi vì huynh nói thật lại không ai tin.

Bạch Thiển Dạ trợn mắt, lại hỏi: - Đúng rồi, nữ nhân mà huynh vừa nói là ai?

Lý Kỳ thở dài, liền kể chuyện xảy ra hôm qua cho nàng nghe.

- Cô nàng Lỗ Mỹ Mỹ kia thật đáng thương.

Bạch Thiển Dạ thở dài một tiếng, nhìn Lý Kỳ, trách cứ: - Huynh làm vậy cũng thật là xấu. Sao lại bảo người ta nhảy xuống sông.

- Huynh làm sao biết nàng ta lại thực sự nhảy. Lý Kỳ buồn bực nói. Đợi Tiểu Ngọc tan học xong, Lý Kỳ mới tiến lên, cẩn thân đánh giá những hài tử kia. Tố chất không tồi. Đương nhiên, hắn nhìn đám nữ tỳ kia nhiều hơn. Dù sao không bao lâu nữa, các nàng sẽ là người của mình. Còn xử lý bọn họ thế nào, Lý Kỳ vẫn chưa nghĩ ra.

Đám hài tử bị Lý Kỳ nhìn chăm chú, hơi có chút chột dạ. Các nàng rất sợ Tiểu Ngọc, hôm nay lại thấy Tiểu Ngọc cung kính với người trẻ tuổi này như vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Lý Kỳ đi qua đi lại trước mặt mọi người, bỗng chỉ tay về hướng một nữ tỳ: - Cô đi ra. Đừng nhìn xung quanh, chính là cô, người thứ ba ở hàng thứ hai đó, ra đây

Chớp mắt, Lý Kỳ đã chọn ra mười nữ tỳ, năm người cao, năm người thấp, dung mạo cũng là tốt nhất trong đám đó.

Những nữ tỳ này dù không biết mặt Lý Kỳ, nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của hắn. Mười nữ tỳ được hắn lựa chọn đều lộ vẻ không yên.

Lý Kỳ nhướn mày hỏi: - Quay một vòng.

Mấy nữ tỳ kia đều sững sờ, nhưng cũng không dám cãi lời, thành thật quay một vòng.

Lý Kỳ gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc và Bạch Thiển Dạ. Ba người đi sang một bên.

- Tiểu Ngọc, kể từ hôm nay, cô tập trung dạy mười người này cho ta. Năm ngày sau, ta tới nhận người. Nhớ kỹ, đừng vội dạy chữ, mà dạy về phong cách phục vụ và vẻ mặt khi tiếp khách. Lý Kỳ trinh trọng nói.

Dù Tiểu Ngọc không biết vì sao Lý Kỳ phải làm như vậy, nhưng nàng cũng không dám vi phạm lời của Lý Kỳ, gật đầu dáp: - Tiểu muội biết rồi.

Lý Kỳ gật đầu: - Ừ, hôm nay tới đây, còn lại giao cho ngươi. À, giữa trưa làm mấy món ngon cho bọn họ ăn. Cô đừng quên, trung thành mới là điều quan trọng nhất.

Tiểu Ngọc gật đầu: - Tiểu Ngọc biết nên làm thế nào.

Lý Kỳ ừ một tiếng: - Thế thôi, ta đi trước đây.

- Đã đi rồi? Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi. Nàng nhớ rõ Lý Kỳ bảo nàng đi cùng để hỗ trợ. Nhưng nàng còn chưa làm gì, Lý Kỳ đã muốn rời đi.

Lý Kỳ cười đáp: - Nên nhìn cũng nhìn rồi, nên nói cũng nói rồi, còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn dạy bọn họ viết chữ? Chỗ này có hơn một trăm người, một ngày muội có thể dạy được mấy chữ? Trừ phi muội đồng ý ngày nào cũng tới đây.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, nói: - Điều nàyThực ra muội chỉ tùy tiện hỏi thôi.

Lý Kỳ cười ha hả: - Thực ra ta cũng chỉ bảo muội đi theo mà thôi.

Khuôn mặt của Bạch Thiển Dạ càng đỏ, khẩn trương liếc nhìn Tiểu Ngọc. Lý Kỳ nhìn Tiểu Ngọc, đe dọa nói: - Vừa nãy cô có nghe thấy gì không?

Tiểu Ngọc ý vị lắc đầu: - Muôi không nghe thấy gì cả.

- Tốt.

Lý Kỳ tán dương nhìn nàng một cái, lại dặn dò Trần A Nam vài câu, sau đó liền cùng Bạch Thiển Dạ rời đi. Xong xuôi chính sự, Lý Kỳ thở phào một tiếng, nhìn cảnh đẹp xung quanh, nói: - Thất Nương, dù sao hiện tại còn sớm, không bằng chúng ta đi dạo một lúc.

Bạch Thiển Dạ tất nhiên là đồng ý, nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại hỏi: - Đúng rồi, vừa rồi huynh chọn ra mười nữ tỳ là để làm gì vậy?

Lý Kỳ vừa đi vừa đáp:

- Huynh tính toán dạy cho bọn họ cách khiêu vũ. - Khiêu vũ?

Bạch Thiển Dạ ngây người, kinh ngạc hỏi: - Huynh còn có thể khiêu vũ?