Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1933-1: Túi gấm thứ ba (1)




Bột Hải này tuy rằng không lớn, nhưng đối với kỹ thuật điều tra hải vực hiện nay mà nói, muốn điều tra ra trong thời gian ngắn, đó cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa có hải quyền gì để nói, nhưng ngươi cũng không thể chạy đến bờ biển người khác mở chiến trường, Kim Quốc chắc chắn sẽ không đồng ý.

Phải biết rằng Kim Quốc đã sắp đặt trạm canh gác ở các đảo phụ cận ven bờ, đây là do Hoàn Nhan Tông Vọng nói ra trước, mục đích chính là để phòng ngừa quân Tống đánh lén trên biển, dù sao Thủy sư của quân Tống vô cùng cường đại, bọn họ căn bản là đánh không thắng, cho nên, nhất định phải đề phòng quân Tống một chiêu này.

Đối với cái này, Lý Kỳ cũng chỉ là làm hết sức, hắn chủ yếu vẫn là muốn cứu người về, về phần những hàng hóa kia, không cần phải nói, sớm đã bị quân Kim phân chia sạch sẽ rồi.

Sau khi trao đổi việc này xong, Lý Kỳ lại hỏi: - Đúng rồi, tình hình của Nhật Bản như thế nào?

Phí Dương đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, a một tiếng, lại nói: - Xu Mật Sứ xin chờ một chút. Nói xong y lấy từ trong ngực ra một phong thư phong, đưa tới, nói: - Xu Mật Sứ, đây là chiến báo Nhật Bản mới nhất, vốn dĩ tiểu nhân định cho người đưa tới cho Xu Mật Sứ, nhưng nghe nói Xu Mật Sứ sắp đến Lai Châu rồi, vì thế không cho người đưa đi. Mời Xu Mật Sứ xem qua.

Lý Kỳ nhận lấy vừa xem, đột nhiên cười một tiếng, nói: - Cuối cùng cũng có một tin tức tốt.

Phí Dương vẻ mặt cười xấu xa nói: - Xu Mật Sứ, Ngưu tướng quân một trận đã tiêu diệt tất cả chủ lực của quân Nhật, phủ Kinh Đô này đã là vật trong bàn tay, nói không chừng chúng ta hiện tại đã đánh hạ phủ Kinh Đô của Nhật Bản rồi.

- Chỉ mong vậy.

Lý Kỳ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn ra xa phía đông, lẩm bẩm nói: - Kỳ thật khó khăn giờ mới bắt đầu a!

Nhật Bản.

Phá phủ Kinh Đô.

Sau khi tiêu diệt bộ đội chủ lực của Đằng Nguyên Thụ Điền, Ngưu Cao cũng không nóng lòng tiến công, mà chỉnh đốn sơ lược. Thứ nhất, mùa hè tới rồi, thời tiết nóng nực khiến quân Tống cũng hết sức khó chịu, thứ hai, đúng lúc Bình thị xưng hoàng, có nhiều thứ phải quy hoạch lại.

Nhưng Ngưu Cao cũng không nhàn rỗi, y phân ra một lộ bộ đội, ngăn chặn kẻ thù ở phía nam, rồi cho bộ đội của Bình thị vượt qua hồ Tỳ Bà, tiến công Tam Trọng huyện. Đây chủ yếu là để phòng ngừa cứu viện của địa khu Quan Đông.

Viện quân không đến, chủ lực phủ Kinh Đô mất hết, trong thành lòng người bàng hoàng, Điểu Vũ Pháp Hoàng đã chuẩn bị chạy trốn, nhưng quân Tống không cho bọn họ cơ hội, rất nhanh đã binh lâm thành hạ, bao vây phủ Kinh Đô rồi, đã bị người vây trăm năm, cuối cùng vây người khác một lần, thực sự không dễ nha. Nhìn thấy tình cảnh này, Ngưu Cao thật sự rất muốn khóc rống lên một phen.

Quân Tống này đến dưới thành, như vậy thì tất cả không thể cứu vãn rồi.

Bởi vì tường thành của Nhật Bản làm sao có thể so sánh với thành trì của Trung Nguyên. Đây vừa nhìn đã thấp hơn một nửa rồi, điểm càng thêm muốn chết chính là, quân Tống này có lượng lớn hỏa khí, đặc biệt là một lương tâm pháo kia, một lượt oanh tạc, binh lính trên tường thành đã chết bảy bảy tám tám rồi, lập tức đại quân sẽ đồng loạt xông lên.

Đường đường phủ Kinh Đô, không đến ba ngày, đã bị quân Tống công phá.

Điểu Vũ Pháp Hoàng, Sùng Đức Thiên Hoàng, và cả tộc nhân Đằng Nguyên thị gì đó, toàn bộ đã trở thành tù nhân.

Từ khi Nhật Bản có Thiên hoàng tới nay, Thiên hoàng này nhiều nhất chỉ trở thành con rối của quý tộc, nhưng vẫn là lần đầu trở thành tù nhân.

- Nơi chật hẹp nhỏ bé, cũng dám ngông tự xưng là Thiên hoàng, đúng là thiên hạ to lớn, có đủ những cái lạ, thực sự làm ta xấu hổ nha!

Triệu Tinh Yến một thân một mình đứng ở cái gọi là hậu hoa viên trong hoàng cung Nhật Bản, đưa mắt nhìn một lượt, thu hết vào mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười, ngự hoa viên này có thể chỉ lớn bằng một nửa hoa viên của phủ đệ Xu Mật Sứ, cũng không phải nói Lý sư phó xa xỉ đến cỡ nào, mấu chốt là hoa viên kia là Vương Phủ kiến tạo, quy mô của nó không nghĩ cũng có thể biết, Lý sư phó thì không hào phóng như vậy.

- A? Quân sư, cô ở đây à!

Ngưu Cao đột nhiên bước nhanh đến.

Triệu Tinh Yến nói: - Có chuyện gì không?

Ngưu Cao nói: - Ồ, ta đây có chút việc tìm Bình Võ Lang, nhưng tên đó sống chết không thấy người, không biết chạy đi đâu.

Triệu Tinh Yến cười khổ nói:

- Người ta dầu gì cũng là Thiên hoàng, ngươi chú ý tìm từ một chút.

Ngưu Cao đĩnh đạc nói: - Gã thì là Thiên hoàng cái gì, nếu không có chúng ta, Bình thị bọn họ đã sớm nhảy xuống biển rồi.

Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: - Ngươi đến tẩm cung của Điểu Vũ xem thử đi.

- Tẩm cung của Điểu Vũ?

Ngưu Cao sửng sốt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: - Người này đúng là đáng hận, vừa vào thành đã chạy đến tẩm cung của người khác, thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói: - Lời này là ý gì?

Ngưu Cao nói: - Ta tìm gã cũng chính là vì việc này, mẹ kiếp, bọn tay chân của gã ở trong thành ức hiếp phụ nữ, cũng không có ai quản, nào biết được bản thân gã... ôi, lão tử thật muốn một đao làm thịt gã. Nói tới đây, y thở dài một tiếng: - Theo đạo lý việc này nên là chúng ta làm mới phải a.

Triệu Tinh Yến hiện ra ba đường kẻ đen trên trán, nói: - Mặc bọn họ đi đi, như vậy đối với chúng ta càng thêm có lợi, nhưng tướng quân nhất định phải quản tốt người của chúng ta, không được đi quấy rối dân chúng, để tránh kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, nếu không xử lý theo Quân pháp.

Nàng dừng lại, lại nói: - Nhưng mà chúng ta cũng nên ngăn cản một chút, Bình Võ Lang làm thế nào, chúng ta không xen vào, nhưng là bọn họ nhất định phải ngăn cản những võ sĩ kia của gã, hơn nữa nhất định phải để dân chúng Nhật Bản tận mắt thấy, ngươi đi theo Xu Mật Sứ lâu như vậy, chắc chút việc nhỏ này biết phải làm thế nào chứ.

Ngưu Cao cười ha hả nói: - Chuyện này ta đây biết. Vậy được, ta đi tìm tên dâm côn kia trước đã.

Dâm côn? Tố chất a! Triệu Tinh Yến cũng không có tâm tình trả lời, khẽ ừ một tiếng.

Ngưu Cao chân trước mới vừa đi, một thiếu nữ bảo tiêu đi đến, nói: - Quân sư, Nam Tri sự đến.

Nam Bác Vạn vốn không có chức quan, trước kia ở Đại Tống, người phía dưới đều gọi y là Đầu Đầu, nhưng hiện tại Nam Bác Vạn quản lý chính vụ của châu Tống Nhân, nhất định phải cho y một chức quan, nếu không, người khác không tiện xưng hô với y, vì thế Triệu Tinh Yến cho y làm Tri sự.

Vừa nghe Nam Bác Vạn đến, Triệu Tinh Yến đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: - Mau mau cho y vào.

- Vâng.

Qua một lát, Nam Bác Vạn đã vác cái bụng không thể tròn vo hơn nữa đi đến: - Tiểu nhân Nam Bác Vạn bái kiến quân sư.

Triệu Tinh Yến vội vàng hỏi nói:

- Có phải ngươi đã mở túi gấm thứ ba ra hay không?

Lúc trước Lý Kỳ dặn đi dặn lại, nhất định phải đợi đến khi đánh hạ phủ Kinh Đô mới mở túi gấm thứ ba này ra.

- Vâng.