Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1930-2: Giao tiếp (2)




Lý Kỳ nói: - Sao có thể, ngày mai ta sẽ dẫn muội đến Tướng Quốc Tự, có muội ở bên cạnh ta, mới có thể khiến ta càng thêm đẹp trai phong độ a!

Phong Nghi Nô sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, cáu giận nói: - Huynh... huynh muốn chết a!

Lý Kỳ cười ha hả, sớm đã chạy ra ngoài cửa, lại quay vào bên trong nói lớn: - Thất Nương, nhanh lên.

- Muội là người có thai rồi.

- Ah. Từ từ, từ từ.

Lý Kỳ sắc mặt căng thẳng, lại hô: - Phu nhân, Hồng Nô, mọi người có đi hay không?

Vương Dao tức giận hừ một tiếng, nói: - Chàng và Thất Nương đi là được. Nghĩ thầm, nhiều nữ nhân như vậy vây vòng quanh ngươi, thật không biết xấu hổ sao.

Lý Kỳ dẫn Thất Nương đi tới ngõ Điềm Thủy thứ nhất ở góc đông nam.

Đương nhiên, bọn họ cũng không phải là đi bộ tới, mà là ngồi xe ngựa.

- Xuyyyyyy...!

Mã Kiều cho xe ngựa ngừng lại, rồi nói: - Xu Mật Sứ. Tới rồi.

Lý Kỳ cẩn thận nói: - Có người theo dõi hay không.

Một trận trầm mặc!

Lý Kỳ tức giận nói: - Xin lỗi, ta sỉ nhục ngươi rồi.

Mã Kiều nói: - Không sao, ta đã quen rồi.

Mẹ! Nhà ngươi còn tưởng thật. Lý Kỳ còn muốn tranh luận cùng y một chút, Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, nói: - Được rồi, chính sự quan trọng hơn.

Lý Kỳ ra khỏi xe ngựa, liền trừng mắt nhìn Mã Kiều, nói: - Lát nữa lại tính sổ với ngươi.

Mã Kiều hiếu kỳ nói: - Văn công, hay là võ đấu?

- Ta...

Lý Kỳ thầm muốn chửi thằng nhãi này, nhưng thấy Bạch Thiển Dạ đi ra, vì thế vội vàng nhảy xuống xe ngựa, lại đỡ Bạch Thiển Dạ xuống xe ngựa.

Mã Kiều nhảy xuống xe ngựa, đưa vợ chồng Lý Kỳ đến một chỗ khá tối ở hướng bên trái.

Lúc này, ở bên bờ đang neo đậu một chiếc thuyền hàng loại nhỏ, một người đứng trên bờ, thấy Lý Kỳ đến, vội vàng tiếp đón, nói: - Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Đã đến đông đủ chưa?

- Hồi bẩm Xu Mật Sứ, toàn bộ đã đến đông đủ.

Lý Kỳ gật gật đầu, sau đó giúp đỡ Bạch Thiển Dạ lên thuyền, bọn họ vừa lên thuyền, thuyền đã khởi động, chậm rãi chạy ra ngoài thành.

Trong khoang thuyền, đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy hơn mười người ngồi bên trong, có nữ có nam, có đạo sĩ, có đầu trọc, đến người đóng giả ăn mày cũng có, nhưng tuổi tác đều không chênh lệch lắm, thật sự là vàng thau lẫn lộn nha, đại khái chỉ là giữa ba, bốn mươi tuổi.

- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ, bái kiến phu nhân.

Vợ chồng Lý Kỳ vừa vào, bọn họ liền nhất tề đứng lên, chắp tay thi lễ.

- Đều ngồi đi.

Nghe được một tràng thanh âm sột sột soạt soạt, mọi người lại ngồi xuống, mà Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ thì ngồi ở ghế trên.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn một lượt, cười nói: - Thất Nương, những người này chính là một đám nhân sĩ tinh anh mà ta thường xuyên nhắc trước với muội.

Xấu hổ nha!

Chỉ thấy này hơn mười người đồng loạt cúi đầu, chúng ta nhìn có vẻ như là tinh anh, không phải là một đám người buôn bán nhỏ sao.

Lý Kỳ nói: - Làm gì vậy, làm gì vậy, ngay cả chút tự tin này cũng không có, ta nói các ngươi là tinh anh, các ngươi chính là tinh anh, ngẩng đầu lên hết cho ta.

- Vâng.

Mọi người lập tức ngẩng đầu lên, làm thật thẳng tắp.

Đám người này. Lý Kỳ cười khổ một tiếng, lại duỗi tay sang một vị đại thúc trung niên ở bên cạnh, nói với Bạch Thiển Dạ: - Thất Nương, vị này chính là Tín Nhâm tổng quản, gọi là Dư Trang, hiện giờ tổng quản khu vực phía nam Trường Giang.

Vốn dĩ khi Nam Bác Vạn ở đây, là thống quản kẻ săn tin các nơi toàn quốc, nhưng Nam Bác Vạn đi rồi, Lý Kỳ lựa chọn phân ra để quản trị, Nam Bác Đồ thống quản Giang Nam, còn Dư Trang thì thống quản phía nam Trường Giang, cũng không có nguyên nhân khác, chỉ là năng lực của hai người bọn họ đều không mạnh như tên khốn Nam Bác Vạn kia, một người quản lý không nổi.

Kế tiếp, Lý Kỳ lại giới thiệu từng người cho Bạch Thiển Dạ.

Đợi sau khi Lý Kỳ giới thiệu xong, Bạch Thiển Dạ ôm bụng bầu, đứng dậy, bưng một ly trà nói: - Trước đây đã thường được nghe đại danh của mọi người từ miệng phu quân, trong lòng thật sự tò mò, hôm nay được gặp, quả thực danh bất hư truyền, nếu trước đó không biết, nhất định là ta không đoán được các vị cũng chỉ là ăn mặc cải trang, tiểu nữ tử ở đây kính các vị một ly.

- Sao dám, sao dám.

- Đây nên là chúng ta kính phu nhân mới phải.

- Đúng đúng đúng, Bạch nương tử đại danh, như sấm bên tai, cùng Xu Mật Sứ thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

- Hắc, thằng nhãi nhà ngươi học vấn tăng lên a, không ngờ nói chuẩn xác như vậy.

- Đâu có, đâu có, tất cả đều là Xu Mật có cách Sứ dạy bảo, có cách dạy bảo.

Đám chó săn này lập tức lộ nguyên hình, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt. Lý Kỳ nhìn mà luôn lau mồ hôi lạnh, đây quả thật là một đám tinh anh sao?

Đợi sau khi bọn họ uống một hơi cạn sạch, Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói vô cùng nghiêm túc: - Các ngươi đều là nhóm người đầu tiên ta chọn lựa ra từ Thị Vệ Mã, là người ta tin nhất, cũng là người đáng để ta phó thác nhất, chúng ta cũng đã cùng nhau trải qua không ít khó khăn lớn nhỏ, người không đủ thực lực, đã đào thải rồi, hiện giờ người ngồi ở đây, thực lực đều là đáng khẳng định.

Dư Trang vội hỏi: - Chúng tôi có thể có hôm nay, toàn bộ nhờ thưởng thức của đại nhân, tất cả những gì chúng tôi có hiện giờ, đều là của đại nhân cho, chúng tôi thề chết theo đại nhân.

Những người còn lại đồng thanh nói: - Chúng tôi thề chết theo đại nhân.

- Tốt lắm, có những lời này của các ngươi, ta an tâm rồi.

Lý Kỳ cười cười, lại hỏi: - Việc ta bảo các ngươi chuẩn bị, chuẩn bị như thế nào rồi?

Dư Trang lập tức nói: - Tất cả chuẩn bị thỏa đáng.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta sắp phải rời kinh rồi, đến lúc đó ở kinh thành, hết thảy đều sẽ do Thất Nương tiếp quản, mệnh lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của ta, không được cãi lời, còn nếu không thì, ta không cần nói nữa, các ngươi cũng không là ngày đầu tiên đi theo ta rồi.

- Tiểu nhân cẩn tuân mệnh lệnh của đại nhân, hết thảy đều theo phu nhân chỉ bảo.

Người xung quanh lại đồng thanh nói.

Kế tiếp, Lý Kỳ lại đem toàn bộ chi tiết vận chuyển của đoàn đội giải thích với Bạch Thiển Dạ, bao gồm một số ám hiệu và gì đó.

Đến khi thuyền đi bên ngoài một vòng, lúc trở lại hẻm Điềm Thủy thứ nhất, hội nghị cũng kết thúc.

Lúc này, đã là canh hai rồi.

Bên trong xe ngựa.

Lý Kỳ ôm lấy Bạch Thiển Dạ, quan tâm nói: - Mệt rồi chứ.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu, hỏi: - Phu quân, những người đó thật sự tin được sao?

Lý Kỳ nói: - Bọn họ đều là người ta tuyển chọn ra trong trăm người, ngay cả tổ tông mười tám đời của bọn họ ta cũng đã điều tra, hơn nữa tất cả của bọn họ đều đang nằm trong sự giám thị của ta, không có bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên, có thể Mã Kiều phải đi cùng với ta, đến lúc đó Mỹ Mỹ sẽ thay Mã Kiều, muội chỉ cần đem tin tức truyền đạt cho Mỹ Mỹ là được rồi, không cần đích thân ra mặt, ngoài ra ta cũng sẽ giữ Tửu Quỷ ở đây bảo hộ các muội.

Bạch Thiển Dạ gật gật đầu, nói: - Muội biết rồi. Phu quân, lần này xuất chinh, nguy hiểm trùng trùng, huynh nhất định phải cẩn thận a.

Lý Kỳ hôn lên môi nàng, cười ha hả nói: - Yên tâm đi, phu quân muội trời sinh mạng lớn, điều mấu chốt hơn chính là, ta đã chuẩn bị hết thảy rồi, ta còn chưa bao giờ mưu đồ một sự kiện, dùng suốt mười năm trời, ta thật sự không thể nghĩ ra được một lý do thất bại.