Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1915-1: Con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn (1)




Lý Kỳ liếc nhìn mọi người một cái, nói:

Có lẽ các vị sẽ nghĩ, một khi triều đình thu hồi pê-ni-xi-lin, đồng nghĩa với việc có thể làm việc mua bán này, hơn nữa còn có thể kiếm thêm càng nhiều lợi nhuận, như thế không sai. Nhưng đây chỉ là lợi ích trước mắt, còn lợi ích tương lai thì sao? Lợi ích của hồng mai tố, lam mai tố, hắc mai tố thế nào? Nếu như triều đình không thu hồi pê-ni-xi-lin, người trong thiên hạ sẽ thấy được bệnh viện Thái Sư chỉ dựa vào việc phát minh ra một phương thuốc mà có thể kiếm được lợi nhuận đầy thau, đầy bát. Có thể nghĩ mà biết, những người đó nhất định sẽ đỏ mắt đấy. Bọn họ sẽ kích phát tiềm năng của mình, nghĩ mọi cách để sáng tạo ra càng nhiều thương phẩm. Vi thần dám đảm bảo, một khi triều đình và bệnh viện Thái Sư đặt đơn hàng xong, ngay lập tức sẽ có vô số người gia nhập vào trong viện nghiên cứu dược liệu. Nền y học của Đại Tống ta sẽ vươn lên mạnh mẽ. Ngoài ra, mỗi một loại thuốc xuất hiện, triều đình sẽ thu được lợi ích không nhỏ. Đồng thời cũng có thể kích thích càng nhiều ngành phát minh sáng tạo, vĩnh viễn không cần phải đánh giá thấp một người quyết tâm muốn phát tài. Đôi khi triều đình chỉ cần buông nới tay mình ra một chút nhưng cũng có thể thu hoạch được vô vàn của cải. Đại Tống ta trước sau cũng vẫn là bên thắng nhất.

Đã nói đến tận đây rồi, bản thân Lý Kỳ cũng không còn gì để nói, cái gì có thể nói thì hắn cũng đã nói, lên tới quốc gia, dân tộc Hoa Hạ, đem cả từng người dân chúng vào đó, hắn đều từ góc độ ích lợi mà phân tích thật chu đáo, kế tiếp chính là chờ đợi kết quả.

Triệu Giai ngẫm nghĩ rất lâu sau, dù sao ích lợi của pê-ni-xi-lin thì trong lòng ai cũng đều có thể ước chừng được, đó là sâu không thấy đáy, một khi quy về triều đình, như vậy ngân khố quốc gia sẽ trở nên càng thêm dồi dào, nhưng nếu đưa ánh mắt ra xa một ít thì sao? Có lẽ đúng như lời Lý Kỳ nói, y sẽ thu hoạch càng nhiều, quay sang Lý Kỳ như cười như không nói: - Ngươi thật đúng là biết buôn bán, pê-ni-xi-lin này vừa xuất hiện, ngươi có thể kiếm một số lớn.

Lý Kỳ cười nói: - Vi thần tin tưởng Hoàng thượng sẽ không ghen tị thần dân của chính mình phát tài đâu?

Câu trả lời này cực kỳ khéo léo.

Triệu Giai cười ha hả, lại nói: - Được rồi, theo ý ngươi nói, tuy nhiên trước đó, Mao viện trưởng, ngươi hẳn là khẩn trương mô phỏng viết ra cho trẫm một bộ pháp luật về bảo mật, nhất định phải chu đáo, bởi vì một bộ pháp luật về bảo mật này tương lai có thể sẽ ứng dụng đến càng nhiều trên hàng hóa, trẫm cũng muốn mượn chuyện này để xem năng lực của người đảm nhận viện trưởng đầu tiên của Lập Pháp Viện là như thế nào.

Mao Thư hành lễ nói: - Vi thần tuân mệnh.

Triệu Giai lại quay đầu nhìn về Thái Kinh nói: - Thái sư, ngươi mới vừa rồi cũng nghe thấy rồi, Lý Kỳ nói chỉ cần có thể có lợi, bệnh viện Thái sư tuyệt đối có thể thỏa mãn nhu cầu của triều đình, ít nhất sẽ không kém hơn so với triều đình, tuy nhiêu đối với điều này trẫm vẫn có chút giữ lại không xử lý, nhưng trẫm cũng đem lời này coi rằng một lời hứa hẹn, ồ, có lẽ sẽ xuất hiện ở trong hiệp ước.

Lão phu nếu không đáp thượng tiểu tử này, chắc có thể sống được đến hai trăm tuổi ấy chứ! Thái Kinh thầm nhủ một tiếng, cung kính nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, kỳ thật --- kỳ thật Xu Mật Sứ ngay cả xưởng chế tạo pê-ni-xi-lin cũng đã thành lập xong rồi.

Lão cũng không dám ứng thừa tiếp nữa, đây là Lý Kỳ hứa hẹn, dựa vào cái gì muốn lão phải phụ trách hả, thế này cũng quá không công bình rồi, cho nên lời này của lão cũng cứ tạm nói thế đã.

Triệu Giai ồ một tiếng, lại nhìn nói với Lý Kỳ: - Xem ra ngươi đây là sớm có dự mưu?

Mẹ nó, lại bị lão hàng này bán rẻ rồi. Lý Kỳ lúng túng nói: - Buôn bán không phải là đều như vậy sao.

- Ngươi thật đúng là lợi hại a!

Triệu Giai sắc mặt không có nửa điểm ý tứ khích lệ Lý Kỳ. Lại nói với Trịnh Dật: - Tam Ti Sứ, liền do ngươi ra mặt đàn phán với bệnh viện Thái sư về chuyện mua bán này đi. Nhưng trẫm nói rõ trước, pê-ni-xi-lin này là dùng để tạo phúc cho dân chúng thiên hạ đấy, có thể hưởng dụng pê-ni-xi-lin hay không cũng không căn cứ vào phú quý nghèo hèn, trẫm không muốn can thiệp quá nhiều, nhưng các ngươi cũng phải xem xét thời thế, đừng định giá quá cao, bằng không mà nói, cũng đừng trách trẫm sẽ làm một cường đạo đó.

Không hổ là Hoàng thượng, chuyện mua bán này làm được rồi. Chậc chậc, cũng đã lôi cả thiên hạ dân chúng tới dọa giá cả rồi cơ đấy. Trong lòng Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên, nói:

- Vâng, vi thần có chừng mực mà.

- Vậy trước tiên cứ như vậy đi.

Triệu Giai gật gật đầu, đứng dậy, nói: - Trẫm hơi mệt chút, hồi cung trước đã.

- Hoàng thượng chậm đã.

Lý Kỳ vội nói: - Vi thần còn có lời muốn nói.

Triệu Giai cau mày nói: - Ngươi còn có cái gì muốn nói?

Lý Kỳ vẻ mặt xin lỗi nói: - Bất kể như thế nào, vi thần mới vừa rồi vẫn đã va chạm với Hoàng thượng, làm người thần tử quyết không thể như thế. Tuy rằng Hoàng thượng tha cho vi thần một mạng, nhưng vi thần vẫn băn khoăn, vi thần cũng không có gì khác có thể bù lại Hoàng thượng, vi thần nguyện ý xuất ra hai mươi vạn quan để mua pê-ni-xi-lin. Một nửa quyên cho quân đội, một nửa quyên tặng cho dân chúng trong bệnh viện, coi như là xin lỗi.

Triệu Giai sửng sốt, cười nói: - Không hổ là Xu Mật Sứ. Há mồm chính là hai mươi vạn quan.

Lý Kỳ vội vàng nói: - Đây đã là tất cả tiền bạc có thể động dụng của vi thần rồi.

Hảo tiểu tử, thà chết cũng không tỏ vẻ giàu có. Triệu Giai ha hả cười, nói: - Ngươi đây là sợ trẫm ghi hận trong lòng mà trả thù ngươi. Vì vậy mới tán tài trừ họa đi.

Ngươi có biết là tốt rồi. Lý Kỳ nghĩ một đàng nói một nẻo: - Tuyệt đối không phải, Hoàng thượng đại nhân đại lượng, sao có thể so đo với vi thần, cái gì nên kiên trì vi thần nhất định sẽ kiên trì, nhưng vi thần cũng không phải là một người không chịu nhận sai, vi thần thường thường dạy quân lính rằng, có sai thì nên nhận, bị đánh thì phải nghiêm.

Triệu Giai ha ha nói: - Hay cho một câu sai thì nên nhận, trẫm cũng không ngại nói cho ngươi biết, trẫm mới vừa rồi đích xác quá tức giận, chỉ suy nghĩ trả thù ngươi như thế nào, tuy nhiên --, dùng lời nói của ngươi mà nói, người làm ăn nói chuyện làm ăn, hai mươi vạn quan đủ để khiến trẫm bớt giận, trẫm cũng không có ý định cự tuyệt ngươi, dù sao ngươi là có tiền, nếu có chút nào tái phạm, ngươi phải xuất ra bốn mươi vạn quan.

Dựa vào! Làm người không thể tham lam như vậy nha. Lý Kỳ buồn bực nói:

- Hoàng thượng, thế này thì có gì khác biệt với mua quan bán quan?

Triệu Giai nói: - Khác nhau ngay tại ở chỗ, mua quan bán quan là tổn hại đến ích lợi của triều đình, trái pháp luật, vi phạm kỷ luật, mà đây chỉ là giao dịch ân tình giữa trẫm và ngươi, cũng không trái pháp luật, triều đình ngược lại buôn bán lời.

Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói:

- Vi thần chợt thấy đau chân.

- Tảng đá kia chính ngươi mang lên đấy, không trách được trẫm.

Triệu Giai cười ha hả, nhấc chân liền đi ra phía ngoài.