- Tướng quân (đại nhân) người đi trước đi, mạt tướng sẽ yểm hộ cho người.
Thấy quân địch đánh tới, đại tướng bên cạnh Đằng Nguyên Thụ Điền liền nhường cho Đằng Nguyên Thụ Điền rút lui trước.
- Nếu ai dám nói lui binh, đừng trách ta xử lý theo quân pháp.
Tên Đằng Nguyên Thụ Điền này tuyệt đối không phải là hạng hư danh, vừa rồi nhất thời hoảng sợ, hoàn toàn chính là bị pháo Không lương tâm đó nổ, lúc này dù tình hình nguy cấp, nhưng ngược lại gã lại bình tĩnh vô cùng. Gã biết mục đích của đối phương rõ ràng chính là muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Tuy nhiên cũng chính vì như vậy, ngược lại gã cũng không thể đi được, bởi vì một khi gã đi, như vậy toàn quân tất sẽ bại, đơn giản chính là dùng bản thân để làm mồi nhử. Bởi vì gã biết trận hình đã bị đối phương công phá, lúc này khó mà tổ chức lại được, duy nhất chỉ có thể trực tiếp hạ lệnh cũng chính là thân quân bên cạnh gã. Do đó, hai nghìn thân quân của mình đã được cử lên, liệt vào phương trận, ngăn cản sức tiến công của hắc kỵ.
Sau đó, gã liền lệnh cho cung tiễn thủ tản ra xung quanh, bộ binh dựa vào nhau, nhưng nhiều và ít đều tập trung lại thành một đoàn.
Đây cũng là việc không còn cách nào khác, do đó vừa rồi là một trận hình hoàn toàn xung phong, căn bản không có phòng ngực. Hơn nữa, kỵ binh của đối phương quá nhanh, không cho họ cơ hội nghỉ ngơi. Bây giờ lại tiếp tục bày trận thì đã quá muộn rồi, mà Đằng Nguyên Thụ Điền cũng biết một khi bị kỵ binh tán loạn, lòng quân tất sẽ tiêu tán. Bởi vì những bộ binh đó nhìn thấy khắp nơi đều là kẻ địch, trong lòng sẽ có áp lực khổng lồ. Đây có lẽ chính là nguyên nhân căn bản của sự thất bại. Nhưng, nếu binh sỹ đều tập kết lại với nhau, như vậy có thể dựa vào nhau, không còn sợ hãi nữa.
Còn cung tiễn thủ thì chạy tản ra, vừa trốn vừa bắn. Bởi vì kỵ binh cao, cho dù là ở vạn quân từ trong cũng có thể nhắm được rất tốt.
Quả đúng là châu chấu đá voi!
Trong mắt Trác Phi chợt sáng lên, phương thiên họa kích đâm mạnh, trực tiếp xuyên thủng ngực của binh lính quân địch, nghe thấy tiếng kêu khóc rất lớn, một tay nâng người đó lên, nói thực người Nhật Bản này nhỏ bé, nếu có hứng lên, có lẽ còn xiên được hai người nữa. Nhưng giáp đen và phương thiên họa kích đã tăng thêm không ít khí thế cho Trác Phi. Thoạt nhìn cũng thì không thể căn cản được, chỉ thấy y nhấc người đó lên quăng mạnh xuống đất, đồng thời thúc ngựa chạy lên.
Phanh!
Thi thể đó bỗng nhiên nện xuống mấy người nữa, Trác Phi nhân cơ hội thúc hắc mã nhảy lên, vung thiên phương họa kích, thoáng chốc đã giết chết hơn chục người, còn bao gồm cả một tên tướng tiên phong nữa.
Có mãnh tướng này ở phía trước, binh lính phía sau cũng được thế xông lên.
Phanh.!
Chỉ thấy một lính cầm chắn vừa giơ tấm chắn lên đã bị một lang nha bổng đánh bay đi. Tên lính giáp đen đó thuận thế lang nha bổng lại giơ lên, phanh phanh phanh, liên tiếp đánh chết ba tên võ sỹ Nhật Bản, đầu thành 90 độ song song với vai, còn nón trụ thì không rời khỏi đầu, cùng rơi xuống.
Dưới sự dẫn sắt của Trác Phi, cuộc tấn công này thoáng chốc đã tiêu diệt được hàng chục người.
Mặc dù Đằng Nguyên Thụ Điền vẫn bất động, nhưng trong thoáng chốc lại lộ rõ vẻ âu lo. Kỵ binh này chính là khắc tinh của họ, thân binh của gã đều là trọng giáp binh, mà giáp trụ Nhật Bản lại là số một số hai, vô cùng kiên cố. nếu ngươi dùng đao để chặt, cầm thương để đâm thì rất khó làm tổn thương họ. Nhưng vấn đề là hai kỵ binh này dùng lương nha bổng là chính, như vậy chính là khai sơn đại phủ rồi, trong binh không sợ vũ khí sắc bén, nhưng lại sợ độn khí. Cây gậy này quật xuống, giáp trụ có dày hơn nữa cũng không thể chịu nổi.
Cho nên khi đối mặt với cánh kỵ binh này, trọng giáp của họ căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, một gậy một người, đó dường như đã trở thành một lời thề vĩnh viễn rồi.
Trọng binh bị vũ khí khắc chế hoàn toàn, hơn nữa đối phương lại là kỵ binh, điều này căn bản không có chơi được, thật đúng là một con gà bay vỡ trứng. Phương trận này chỉ còn lại một nửa, cũng là những người này không cần tính mạng, liều mạng ngăn cản phía trước Đằng Nguyên Thụ Điền. Nếu đổi lại là quân đội khác, có lẽ sớm đã tán loạn rồi.
- Mau bảo vệ tướng quân.
Đại tướng đang tác chiến xung quanh thấy Đằng Nguyên Thụ Điền lại nguy hiểm, liền hồi cứu. Điều này ngược lại là giúp họ lại một lần nữa bị ngăn cản, bởi vì mọi người đều liều mạng tiến về phía Đằng Nguyên Thụ Điền. Số người càng ngày càng nhiều, đám người Trác Phi đã giết được 10 người, nhưng lúc này lại ra thêm trăm người nữa, dường như làm thế nào cũng không thể giết hết được.
Đằng Nguyên Thụ Điền liền ngồi lên ngựa, không kêu lên một tiếng, rút cung tên ra, nhắm trúng về phía Trác Phi bắn đi một mũi tên.
Quá nhanh, Trác Phi căn bản không kịp phản ứng, chỉ là theo bản năng nghiêng người sang một bên, phù, trúng cánh tay phải của y. Y ngay cả một tiếng cũng không hề kêu lên, chỉ lẳng lặng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Đằng Nguyên Thụ Điền, thấy khoảng cách lại càng ngày càng xa, hơn nữa thần tiễn thủ xung quanh cũng bắt đầu phát huy tác dụng rồi. Mặc dù họ có giáp trụ bảo vệ, nhưng rất nhiều người cánh tay, sau lưng đều bị cắm vài mũi tên, càng quan trọng là binh lính đối phương đang từ từ tiến sát vào nhau. Vừa rồi do vì trận hình của đối phương phân tán, vì vậy không cảm thấy mình là một trong vạn quân bước ra. Nhưng lúc này đã khác, một khi binh lính của đối phương tập kết hoàn toàn, thì họ có khả năng sẽ bị bao vây. Bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng chém giết, y biết chủ lực của mình đã tới, hai mắt sáng lên, giơ cao phương thiên họa kích, quát lớn:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên.
Nói xong, y liền ghìm dây cương, tiếp tục xông lên phía trước.
Kỵ binh phía sau theo sát, xông thẳng về phía quân địch phía sau.
- Oa nha phù!
Chỉ thấy một võ sỹ dũng cảm tay cầm đại đao xông lên phía trước, nhếch miệng hét lên một tiếng, nhưng vẫn chưa nói xong, chính là một lang nha bổng đã cắm vào mặt gã, thoáng chốc đã mất mạng. Chủ nhân của lang nha bổng này tay trái đã bị trúng hai mũi tên, tay phải cũng bị trúng một mũi tên, nhưng bộ dạng giống như chẳng hề hấn gì cả, ánh sáng trong mắt đầy hưng phấn, dùng lang nha bổng quăng về phía binh lính xung phong đó. Đây thật sự không phải nói gã thật sự không sợ đau, mà là giáp trụ của họ vô cùng đặc thù, dùng bằng da cá mập, tính đàn hồi rất tốt. Nếu ngươi không dùng cung mạnh, mũi tên cho dù có xuyên qua da cá mập cũng không thể làm tổn thương tới phần thịt của họ. Mặt khác độ ôm của da cá mập cũng có tác dụng cầm máu nhất định.
Binh lính Nhật Bản rất dũng mãnh, nhưng hung hãn không bằng không sợ chết. Hơn nữa hung hãn cũng không thể chống lại được đòn tấn công mạnh của lang nha bổng. Gã thấy đối phương thật hống hách, vẫn chọn phương án rút lui.
- Sao thế?
Triệu Tinh Yến đã đi tới gò núi, hơi mệt mỏi hỏi Ngưu Cao.
Ngưu Cao không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Chuyện của Bình Thị đã giải quyết xong rồi.
Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Không thể nói là giải quyết, chỉ có thể nói là tạm hoãn.
- Vậy là được rồi.
Ngưu Cao bỗng tiện tay đưa thiên lý nhãn ra.
Triệu Tinh Yến có chút bối rối nhận lấy, vẻ mặt kinh ngạc, vẫn chưa kịp lên tiếng đã thấy Ngưu Cao bước như chạy xuống phía dưới, liền hỏi: - Tướng quân, người đi đâu thế?
Nàng vừa lên tiếng, Ngưu Cao lại chạy càng nhanh hơn, giống như là làm hỏng chuyện sợ bị người khác bắt lấy, miệng lẩm bẩm: - Ta. Ta thực sự không chịu nổi nữa, cho dù ngươi có nói cho Xu Mật Sứ, ta cũng phải đi rèn luyện một chút. Lại nghe thấy tiếng y hét lên: - Mau dắt ngựa của ta tới đây.
Ngươi đây là đang làm càn đấy! Triệu Tinh Yến liền nói: - Tướng quân, người thân là thống soái, phải lấy đại cục làm trọng.
- Có ngươi ở đây là được rồi, ta đi chút sẽ quay lại, nhanh thôi.
Ngưu Cao vung đồng giản lên, chiến mã lao như bay, dẫn theo hai nghìn kỵ binh bên cạnh xông lên. Hai nghìn kỵ binh này có lẽ là thân binh của y, cũng là thân tín của Lý Kỳ. Tất cả đều là xuất thân Thị Vệ Mã. Nếu để Lý Kỳ nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ để thằng nhãi Mã Kiều bắn cho xuống ngựa.
- Thằng nhãi này thật đáng ghét.
Triệu Tinh Yến tức tới mức suýt nữa đã ném thiên lý nhãn đi, may mà vẫn còn kiềm chế được, lý trí cho nàng biết thiên lý nhãn này rất quý, liền cầm thiên lý nhãn lên xem. Hiện tại nàng vẫn không hiểu rốt cuộc là tình hình gì, chỉ thấy đại quân chủ lực trước đây đều xông lên hết lên, triển khai trận địa đánh giáp lá cà với quân địch. Nhưng do đối phương không hề có trận hình phòng thủ, mà đội quân xung phong bên phía quân Tống lại vẫn luôn được duy trì tốt, trọng bộ binh ở phía trước, cung tiễn thủ yểm hộ phía sau, kỵ binh bảo vệ hai cánh, thương binh trên chiến xa và cung tiễn thủ yểm hộ cho trọng bộ binh phía dưới.
- Hô!
Thấy cảnh này, Triệu Tinh Yến xem như đã thở phào nhẹ nhõm được rồi. Nếu hai bên đều ngang lực, Ngưu Cao còn muốn xông lên, như vậy y quả đúng là điên rồi.
- Xuy.!
Trác Phi dẫn theo cánh quân hắc kỵ này không hề tốn sức chút nào trực tiếp xông lên, xuyên qua doanh trận của đối phương, ghìm dây cương, quay đầu lại, cao giọng nói: - Các huynh đệ, quay lại tái chiến.
- Hống!
Từng cây lang nha bổng giơ cao lên, còn có thể nhìn thấy vệt máu, óc còn động đậy trên sợi dây ở đầu lang nha bổng, vô cùng tanh tưởi.