Không cam lòng!
Cho dù là có không cam lòng, cho dù y biết quốc nạn vào đầu, cho dù là. Nhưng y lại không thể không dẫn đội tàn quân chạy trốn ra Quan Đông. Đó chính là tính tàn khốc của chính trị. Chính trị là không có đúng sai. Chính trị thì không được chờ đợi. Chính trị chính là khiến cho người ta vui, khiến cho người ta tổn thương tinh thần như vậy.
Ván cờ này chơi tới đây, Triệu Tinh Yến và Ngưu Cao có thể nói là hoàn toàn đánh bại Nguyên Thị rồi. Nhưng bước tiếp theo họ phải đối mắt với một cửa ải khó nhất, chính là làm thế nào để công chiếm kinh sư, Kinh Đô phủ Nhật Bản? Kỳ thực đánh tới đây, triều đình Nhật Bản đã còn chưa xuất động tới quân chính quy của họ. Khó khăn thực sự vẫn là vừa mới bắt đầu.
..
Đảo Hà Di!
- Các vị khách quý, tôi là Tào Văn Bân chủ bộ ở đây, hoan nghênh tới đảo Hà Di.
Một người mặc áo dài, hào hoa phong nhã, đứng ở bến tàu nghênh tiếp thương nhân Đại Tống vừa mới di chuyển tới Nhật Bản.
Nhưng lễ phép của gã dường như không được hưởng ứng nhiệt liệt lắm, thậm chí còn không có mấy người buồn chú ý tới gã. Những người thương nhân đó vừa xuống thuyền đã liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Họ muốn về nhà, mà không phải là tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm.
- Ây ây ây, chủ bộ tiên sinh, chúng ta tới đây chờ bao lâu?
- Xu Mật Sứ muốn chúng ta tới đây làm cái gì? Chúng ta muốn quay về Đại Tống.
..
Tào Văn Bân mỉm cười. - Các vị xin yên tâm đừng nóng vội, ta chỉ là một chủ bộ, phụ trách đón các vị ở đây. Còn về phần khi nào các vị rời đi, không phải là việc ta có thể làm chủ. Nhưng có câu cửa miệng, đã đến rồi thì ngồi xuống, đến thì cũng đã đến rồi, các vị khách quý sao còn không yên tâm chứ, coi như là đi giải sầu đi, tin chắc các vị sẽ nhanh chóng yêu thích nơi đây. Mời.
Nói xong, gã liền đưa tay hướng dẫn.
Những thương nhân này vừa nghe thấy thế, không còn cách nào khác, đơn giản cũng chính là không nên nghĩ nhiều, dù sao họ cũng đã có ăn có uống là được, cùng với Tào Văn Bân đi ra khỏi bến tàu. Nhưng khi họ tới một gò núi nhỏ, bỗng bị cảnh sắc trước mặt làm cho mê hoặc.
Tuy nhiên khi thấy trước mặt là một màu xanh tươi mới, cỏ xanh thành đệm, hoa tươi khắp nơi, sóng xanh nhộn nhạo, nước biển vờn quanh, vô cùng sinh động, như động mà như tĩnh. Từ xa nhìn lại, giống như là gió nhẹ lướt qua, thảm cỏ xanh mơn mởn khẽ đong đưa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, giống như biển sóng dập dờn bồng bềnh vậy.
Đẹp!
Quả thực là quá đẹp!
Những thương nhân đó đều nhìn mà ngây người ra. Họ không ngờ tới đây lại có sự khác biệt đến như vậy.
Tào Văn Bân dường như đã sớm đoán được điều này, bởi vì khi họ vừa tới, tương tự cũng có cảm giác này. Liền nói: - Các vị khách quý, đây chẳng qua là một góc băng sơn của đảo Hà Di. Ở đây còn có nhiều ruộng tốt, hải sản, tài nguyên khoáng sản. Xu Mật Sứ đã dặn dọ, nếu các vị bằng lòng ở lại đây, sẽ xuất ra một phần lợi ích cho các vị gọi là bồi thường cho các vị đầu tư vào Nhật Bản này. Ồ, nhân khẩu ở đây rất ít, cửa hàng ít đến đáng thương, ngay cả một nơi dừng chân cũng không có, không có bất kỳ sự cạnh tranh nào. Nhưng tài nguyên thì lại vô cùng phong phú. Những điều này đều thuộc về các vị, hơn nữa theo quy tắc của đảo Hà Di chúng ta chính là thương nhân lớn, tất cả đều dựa vào năng lực của quý vị, mà không phải là những đạo đức thánh nhân đó, làm nhiều hưởng nhiều. Có thể nói là thiên đường của thương nhân, tin chắc một thời gian nữa, các vị sẽ trở thành phú hào hàng đầu trên thế giới.
Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thực sự là quá kích thích.
Các thương nhân ngấn lệ lưng tròng, trong lòng đều đang trách Xu Mật Sứ. Ngươi bỗng nhiên quăng một cái bánh ngọt ra, tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ tới chúng ta có đồng ý hay không, ngộ nhỡ ta có bệnh tim thì phải làm thế nào?
May mà tim của các thương nhân đều rất sắt đá, biểu hiện trên mặt cũng thay đổi bất ngờ.
- Vị chủ bộ tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, ở đây đều thuộc chúng ta sao?
- Có thể nói như vậy, người Hà Di địa phương không có nhiều, có đủ chỗ để dung nạp chúng ta. Chỉ là tạm thời đừng đi làm phiền họ là được rồi. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể dùng tài trí của các ngươi để khiến cho cuộc sống của họ ngày càng trù phú hơn.
Nhưng người ít như vậy, chúng ta biết buôn bán với ai?
- Ở đây cách Cao Ly, Kim quốc, Nhật Bản rất gần. Hơn nữa, chúng ta có một đội thuyền đủ để giúp các vị buôn bán.
- Ngươi vừa nói ở đây còn có rất nhiều khoáng sản, những thứ này chúng ta cũng có thể khai thác chứ?
- Về mặt lý luận thì là như vậy, không những là khoáng sản, nếu các vị có bản lĩnh còn có thể chế tạo ra vũ khí để bán. Nhưng tạm thời còn có một số hạn chế, nhưng các vị yên tâm, Xu Mật Sứ đã giúp các vị lên kế hoạch xong rồi. Ồ, các vị đi đường xa tới, đều đã mệt lắm rồi, ta dẫn các vị đi nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ dẫn các vị đi tham quan khu nông nghiệp, khu thương nghiệp, khu công nghiệp.
- Không mệt, không mệt, ngươi bây giờ dẫn chúng ta đi luôn đi, chúng ta tùy tiện ăn lương khô là được rồi.
- Đúng đúng đúng, chúng ta chờ trên thuyền ngủ mấy ngày rồi, sớm đã thấy phiền rồi, bây giờ chỉ muốn đi lại chút.
- Chủ bộ tiên sinh, mau dẫn chúng ta đi đi.
Tào Văn Bân cười khổ một tiếng, thương nhân chính là thương nhân, cần tiền không cần mạng.
Ngưu Cao không có dừng lại ở trung bộ Nhược Hiệp quá nhiều, hôm nay quân Tống đang sỹ khí ngất trời, y không thể chờ cho tới khi sỹ khí tiêu tan mới tấn công tiếp được. Hơn nữa, y cũng không muốn cho triều đình Nhật Bản có quá nhiều thời gian để chuẩn bị, lập tức thống lĩnh đại quân ngạo nghễ tiến về phía Kinh Đô phủ.
Mà bên phía triều đình Nhật Bản thì cũng khẩn trương điều động nhân mã tiến lên ngăn chặn quân Tống. Đối ngoại thì tuyên truyền có chục vạn nhân mã, nhậm mệnh Binh bộ, lão đại binh bộ Đằng Nguyên Thụ Điền là thống soái. Đằng Nguyên Thụ Điền là một vị tướng quân của Đằng Nguyên Thị, vẫn luôn phòng vệ kinh sư. Nhưng có lẽ binh lực thực tế cũng khoảng bảy tám vạn, trong đó có bốn năm vạn tinh nhuệ. Số còn lại đều là tạm thời hiệu triệu tới. Kẻ địch này đã đánh tới kinh sư rồi, người dân tất sẽ phải tham chiến. Nhưng số quân tinh nhuệ này có lẽ là quân chính quy triều đình, vũ trang tinh nhuệ, còn hơn xa võ sỹ của Nguyên Thị. Dù sao thì họ cũng vẫn là quân đội bảo vệ Kinh Đô phủ.
Hai bên triển khai cuộc chiến đấu kịch liệt ở vùng giáp ranh giữa Kinh Đô phủ và Nhược Hiệp. Đây có lẽ là thực lực cứng. Ngưu Cao và Triệu Tinh Yến cho rằng đối phương chuẩn bị không đủ, cho nên trận đấu này chắc chắn có thể đánh tán kẻ thù. Nhưng điều khiến quân Tống bất ngờ là cuộc tấn công luân phiên của họ đã đều bị thất bại hoàn toàn.
Mặc dù Nhược Hiệp Châu không lớn, nhưng do có cảng thiên nhiên, vì vậy mà dân số ở đây vô cùng dày đặc. Đặc biệt là ở gần vùng Kinh Đô phủ, nhà cửa san sát, hơn nữa quân đội Nhật Bản đang dựa vào vùng dân cư của thời đại này, ngoan cường chống lại sự tấn công mạnh mẽ của quân Tống. Nhật Bản không có thành trì kiên cố như Trung Nguyên, họ đều dựa vào vùng dân cư để chống lại kẻ địch. Nói là vùng dân cư, kỳ thực vẫn là gia cố, phía trước đầu là tường đá, lại cải thiện phòng ốc thành lô cốt, hơn nữa còn thêm rất nhiều biện pháp phòng ngự nữa. Điều này đã khiến cho quân Tống có chút trở tay không kịp.