Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1900-1: Thiên đường của thương nhân (1)




Dưới một gốc cây lớn nằm ở phía tây hơn 30 dặm huyện Tam Trọng, trên bãi cỏ xanh đã để nhiều bao đất.

Nguyên Vi Nghĩa đứng phía trên bao đất, ánh mắt hung hãn, nói: - Thúc phụ, cháu biết thúc đã chết không nhắm được mắt. Nhưng thúc yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo thù huyết hận cho thúc, giết hết Tống tặc, để họ làm nô làm tỳ cho thúc ở dưới đất, cho thúc sai khiến.

Tên độc do Lưu Vân Hi đặc biệt phối trí, người trúng tên tất chết là điều không hề nghi ngờ, điều này không phân rõ khu vực và chủng tộc, Nguyên Nghĩa Trung đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nguyên Nghĩa Trung cầm cự được mấy ngày, cuối cùng vẫn là vì mũi tên độc mà tử vong. Nguyên Vi Nghĩa sợ thi thể bị thối rữa, chỉ có thể chôn xuống dưới đất. Tuy nhiên, y cũng theo lý mà làm gia chủ mới của Nguyên Thị.

- Thiếu tướng quân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Một đại tướng bước lên phía trước xin chỉ thị. Mặc dù họ tạm thời đã thoát khỏi sự truy kích của quân Tống, nhưng lúc này vẫn không thể nói là đã an toàn.

Nguyên Vi Nghĩa hừ một tiếng, nói: - Ta thấy giặc Tống là dã tâm lang sói. Lần này họ tới căn bản không phải là giúp Bình Thị, mà là muốn dựa vào Bình Thị để nuốt gọn Nhật Bản ta. Tiếc là chúng ta và Bình Thị vẫn chẳng hay biết gì. Hiện giờ giặc Tống đã cướp được cảng Nhược Hiệp, ta nghĩ bước tiếp theo chúng nhất định là tấn công Kinh Đô phủ. Ta phải lập tức trở về cứu viện, cho dù có chết cũng quyết không thể để cho giặc Tống thực hiện được.

- Báo, Thiếu tướng quân, phía nam có một đội ngũ đang đi về phía chúng ta, hiện giờ còn cách chúng ta chỉ còn khoảng 5 dặm.

Đại tướng đó kinh hoàng kêu lên: - Giặc Tống sao lại đuổi theo nhanh như thế chứ?

- Hình hình như không phải là giặc Tống, hơn nữa chỉ có mấy trăm người.

- Mấy trăm người?

Nguyên Vi Nghĩa chần chờ một chút, nói: - Đi, đi xem xem.

- Phía trước có lẽ là Vi Nghĩa.

Chỉ nghe thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi hô lên.

Nguyên Vi Nghĩa đưa mắt nhìn về phía y, bỗng kích động nói: - Là huynh trưởng ta.

Người tới chính là một huyết mạch khác của Nguyên Thị Nguyên Lại Chính.

- Đường huynh, là ta.

Nguyên Vi Nghĩa liền bước tới nghênh tiếp.

- Vi Nghĩa, gặp được ngươi thật sự là quá tốt rồi.

Nguyên Lại Chính liền nhảy xuống ngựa đi tới, nhìn lại Nguyên Vi Nghĩa, nói:

- Ngươi vẫn khỏe chứ?

Nguyên Vi Nghĩa nói: - Ta không sao.

- Thúc phụ đâu? Người thế nào rồi?

- Thúc phụ người.

Nguyên Vi Nghĩa nắm chặt hai tay lại, run lên, nghiến chặt răng lại nói: - Thúc phụ người bị trúng tên độc, đã đã mất rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Nguyên Lại Chính run người lên lắc lư vài cái. Nguyên Nghĩa Trung có lẽ là gia chủ của Nguyên Thị. Gia chủ này đã chết rồi, đó tuyệt đối là một sự đả kích mang tính hủy diệt.

Nguyên Vi Nghĩa nói: - Huynh trưởng, bây giờ không phải là lúc bi thương. Ta thấy lần này giặc Tống tới mục đích không chỉ đơn giản là vì muốn giúp Bình Thị, mà là muốn nuốt chửng Nhật Bản ta. Chúng ta phải lập tức hồi kinh báo cáo chuyện này lên triều đình, nhất định phải chuẩn bị tốt mọi việc trước khi quân Tống tới. Một khi Kinh Đô phủ bị mất, chúng ta sẽ mất hết.

Nguyên Lại Chính bỗng lên tiếng nói: - Ngươi không thể trở về được.

Nguyên Vi Nghĩa kinh ngạc nói: - Vì sao?

Nguyên Lại Chính thở dài một tiếng nói: - Ta tới đây chính là vì chuyện này. Đằng Nguyên Trung Thực và Đằng Nguyên Lại Trường vì đả kích Thái chính đại thần, trách tội chiến bại lần này toàn bộ đều đổ hết lên đầu Nguyên Thị chúng ta. Lão ta nói Pháp hoàng chính là vì thúc phụ một lòng muốn hợp tác với giặc Tống, lấy được nhà Bình Thị. Vì vậy mới trúng quỷ kể của giặc Tống. Bây giờ chứng cứ đã rõ ràng rồi, Pháp hoàng nổi giận, hạ lệnh phải bắt ngươi lại. Bây giờ ngươi trở về há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Đằng Nguyên Trung Thực và Đằng Nguyên Lại Trường này quả thực chính là phụ thân và em trai ruột của Thái chính đại thần Đằng Nguyên Trung Thông, chỉ là vì Đằng Nguyên Trung Thực xưa nay đều thích con trai thứ Đằng Nguyên Lại Trường. Vì vậy, gặp phải sự đố kỵ của Đằng Nguyên Trung Thông. Mà Đằng Nguyên Trung Thông bởi vì hiến kế giúp Điểu vũ pháp hoàng củng cố chính quyền, rất được tín nhiệm. Vì vậy Đằng Nguyên Trung Thực đã nhiều lần muốn đề bạt con trai thứ Đằng Nguyên Lại Trường, đều gặp phải sự ngăn cản của Đằng Nguyên Trung Thông. Hiện giờ là cơ hội không dễ dàng mà có được, do đó hai cha con đã dựa vào sự thất bại của Nguyên Thị mà công kích Đằng Nguyên Trung Thông. Điểu Vũ Pháp Hoàng cũng đã tìm được một người vì thất bại này mà mang họa, Nguyên Thị không hề nghi ngờ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

- Chuyện này.

Đả kích lần này đối với Nguyên Vi Nghĩa mà nói còn hơn cả cái chết của Nguyên Nghĩa Trung, ngây người ra hồi lâu, bỗng nhiên tức giận gào rít lên nói: - Thật là nực cười, bây giờ quốc nạn trước mắt, họ lại còn muốn đấu tranh nội bộ. Tiếc là hàng vạn huynh đệ của Nguyên Thị ta đã hy sinh, đám quý tộc này thật đúng là quá ghê tởm.

Nguyên Lại Chính hừ một tiếng nói: - Nghe nói đây đều là chủ ý của ái thiếp bên cạnh Đằng Nguyên Lại Trường. Tiếc là lòng trung thành của Nguyên Thị ta tận tâm lại không bừng một người phụ nữ bên gối.

- Những người phụ nữ hại nước hại dân này nếu rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ không tha cho ả ta.

Nguyên Vi Nghĩa hận tới mức hai mắt đều đỏ ửng lên.

Ái thiếp này đương nhiên cũng là Lý Kỳ ngày xưa đã tốn rất nhiều công sức cài cắm vào làm gián điệp quốc tế ở triều dã Nhật Bản. Bây giờ xem như là đã phát huy được tác dụng lớn rồi. Hơn nữa tới đây liên hoàn kế của Triệu Tinh Yến mới xem như là kết thúc hoàn mỹ. Triệu Tinh Yến hiểu rõ về mặt chính trị, biết Nguyên Thị một khi đại bại, như vậy triều đình Nhật Bản chắc chắn sẽ tìm một kẻ định tội. Vì vậy chỉ dựa vào đấu tranh nội bộ của Đằng Nguyên Thị, sử dụng kế ly gián, ly gián mối quan hệ giữa triều đình và Nguyên Thị là đã tiêu hao được thế lực của triều đình Nhật Bản.

Nguyên Lại Chính nói: - Vi Nghĩa, bây giờ thế lực của Nguyên Thị chúng ta ở Kinh Đô phủ đầy nguy cơ. Thái chính đại thân đang cực lực giúp chúng ta chu toàn, nhưng một khi ngươi quay về, khả năng lẽ liên lụy rất rộng. Cho nên Thái chính đại thần và trưởng bối trong họ để ta đi ngăn các ngươi hồi kinh.

Nguyên Vi Nghĩa nói: - Nhưng ta vừa đi, há chẳng phải là không đánh đã khai sao?

Nguyên Lại Chính buồn bực nói: - Bây giờ chứng cứ rõ ràng, thúc phụ ngày xưa quả thực là định kết minh với quân Tống. Nếu không phải như vậy cũng không thể trúng phải gian kế của giặc Tống. Nếu bây giờ ngươi quay về chỉ có đường chết mà thôi.

Nguyên Vi Nghĩa bật cười không nói gì, quả thực điều này muốn trách thì chỉ có thể trách Nguyên Nghĩa Trung quá tham lam. Sau khi tham luyến tất sẽ ẩn chứa sát cơ. Hồi lâu sau, y với nức nở nói: - Vậy Thái chính đại thần muốn ta đi đâu?

- Quan Đông.

Nguyên Lại Chính nói: - Bây giờ nơi mà chúng ta có thể tới cũng chỉ có Quan Đông. Ở đó hiện giờ vẫn đều là thế lực của chúng ta.

Nguyên Vi Nghĩa bất đắc dĩ gật đầu nói: - Được rồi, nếu chiến sự có biến, chúng ta vẫn có thể từ Quan Đông xuất binh, đánh lén từ phía sau họ.

Nói xong, y liền ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sắc mặt lộ rõ vẻ bi thương không phù hợp với một thiếu niên như y.