- Quân tử?
Lý Kỳ cười ha ha nói: - Trịnh nhị trước kia đích thật là một chính nhân quân tử, ta không nghi ngờ chuyện này, cũng vô cùng kính nể. Nhưng bây giờ Trịnh nhị đã giống như một chính khách, chí ít y hiểu được lấy lợi ích đổi lấy hồi báo, chứ không phải là nói với Thái Sư thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách gì đó.
Thái Kinh bật cười ha hả.
Lý Kỳ hơi cau mày nói: - Thái Sư, ngài cười cái gì?
Thái Kinh vuốt râu nói: - Y còn hơn xa quân tử khiêm tốn trong tưởng tượng của các ngươi. Trịnh nhị có thể nói là lão phu nhìn y lớn lên, thông minh tài trí của y không thua gì ngươi và Tần Cối, chỉ là y vẫn luôn không lộ ra thôi.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Thái Sư nói vậy là sao?
- Ngươi thật là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời mà!
Thái Kinh chỉ Lý Kỳ, tiếp tục nói: - Khi Hoàng thượng vừa kế vị, luận nổi bật ai có thể sánh bằng ngươi, cho dù là Tần Cối hay Trịnh Dật giao tiếp với ngươi đều phải cân nhắc cẩn thận một phen. So với Tần Cối mà nói, Trịnh Dật càng phải khiên tốn hơn. Tuy ngươi không trải qua thời kỳ Tam Ti Sứ nắm giữ triều chính trước kia, nhưng ngươi hẳn cũng nghe nói qua, quyền lực của Tam Ti Sứ tuyệt đối không yếu đuối như Trịnh Dật biểu hiện vậy. Nói như vầy đi, nếu Tần Cối đảm nhiệm Tam Ti Sứ, thì Tể Tướng có thể bị y làm cho thành không rồi. Đây cũng là lý do tại sao khi đó Tam Ti Sứ phải chia thành ba, bởi vì Tam Ti không chỉ có thể thao túng triều chính, còn có thể nắm giữ quân chính. Ngoài trừ Hoàng thượng ra, bất cứ chuyện gì cũng đều cầu cạnh Tam Ti Sứ.
Lý Kỳ cau mày nói: - Ý của ngài là Trịnh Dật không tham gia tranh đấu giữa ta và Tần Cối chỉ là vì khiêm tốn, không muốn Hoàng thượng lo lắng.
Thái Kinh nói: - Không tham gia tranh đấu bè phái cũng có chút quan hệ với tính cách Trịnh nhị, nhưng điều ngươi nói cũng nhất định là một trong những nguyên nhân. Nếu Trịnh Dật tham gia vào, vậy thì y chỉ có hai con đường, một là bị các ngươi đánh bại, bị bức quy ẩn, hai là đánh bại các ngươi, sau đó bị Hoàng thượng đuổi khỏi Kinh thành, bởi vì quyền lực Tam Ti Sứ quá khổng lồ, lợi ích liên lụy cũng qua nhiều, một khi động đến thì căn bản không thu lại được. Quan trọng là đương kim Hoàng thượng vô cùng hùng mạnh, một đám thần tử các ngươi cũng dám có chủ ý với Hoàng thượng.
- Ta không dám.
Lý Kỳ vội phản bác một câu, lại nói: - Cũng đúng, khi đó ta chỉ nghĩ quyền lực của mình quá lớn, phải chia sẻ bớt quyền lực, lại không ngờ là Trịnh Dật lại đang có chủ ý này. Ừ, chính vì y nhường nhịn đủ điều, Hoàng thượng mới càng coi trọng y hơn. Bây giờ nghĩ lại, Tể Tướng, Xu Mật Sứ, Tam Ti Sứ, vẫn là Tam Ti Sứ của y ngồi vững nhất.
Thái Kinh gật đầu nói: - Việc này cũng hợp tình hợp lý nha. Nếu Trịnh Dật không chút thủ đoạn nào, Hoàng thượng sao có thể thăng y làm Tam Ti Sứ. Ngươi nên biết, thật ra khi đó Thái Thượng Hoàng cũng rất thích Trịnh Dật, nếu không phải y vì tình cảm vây khốn, bây giờ chí ít cũng là quan to tam tứ phẩm, có điều thứ nên thuộc về y, ai cũng không đoạt được.
Hừ, thứ thuộc về ta càng không thể đoạt được, ví dụ như Vương Dao, ta mới là người thắng, trong lòng Lý Kỳ thầm đắc ý nho nhỏ.
Thái Kinh cũng không chú ý đến, tiếp tục nói: - Có điều bây giờ y không cần phải nhường nhịn nữa.
Lý Kỳ ngẩn ra, sau đó gật đầu nói:
- Phải nha, chỉ cần sau khi chế độ dự toán thành lập, dù sao thì y định trước là sẽ đắc tội văn võ cả triều rồi, cũng giống như mấy ngày trước giữ lại khoản chi của Trung Thư Tỉnh, và chỉnh đốn thuế rượu, hại ta mất rất nhiều tiền nha.
- Chút tiền này đối với ngươi mà nói chỉ là một cọng lông trâu mà thôi.
Thái Kinh không chút lưu tình vạch trần dáng vẻ làm bộ làm tịch của Lý Kỳ, lại nói: - Có điều đây chỉ là thứ nhất, bởi vì sự xuất hiện của chế độ dự toán, hai viện liền thuận lý thành chương mà tham gia tài chính. Tuy Tần Cối yêu cầu sáp nhập Thương Vụ Cục và Hộ Bộ vào Tam Ti, thoạt nhìn như là quyền lực của Tam Ti Sứ lớn hơn, nhưng chế độ dự toán này của ngươi lại giảm bớt quyền lực của Tam Ti Sứ trong một trình độ nhất định, cho nên Trịnh Dật không cần cố kỵ quá nhiều nữa. Lão phu nghĩ Hoàng thượng chắc chắn còn vui vẻ khi nhìn thấy Trịnh Dật báo thù các ngươi lúc trước.
Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Nếu không làm thế, sao ta có thể bỏ qua chứ. Nhường ra nhiều lợi nhuận như thế, chế độ dự toán nhất định phải có một Tam Ti Sứ quyết đoán mới có thể chấp hành được. Nếu việc này cũng sợ, việc kia cũng sợ, dự toán của ngươi tính thế nào cũng không tính ra kết quả, bởi vì nhân tình, nhân quyền đều không thể thống kê được, mà chế độ dự toán chính là muốn bỏ qua tất thảy, căn cứ tình hình thực tế mà dự toán. Nếu Hoàng thượng thật sự quyết tâm muốn thành lập chế độ dự toán, vậy thì Hoàng thượng nhất định cần một Tam Ti Sứ dám làm dám chịu.
- Chính là như vậy nha! Các ngươi phải cẩn thận đó, đừng có giống như lúc trước vậy, hở một chút thì lấy Trịnh nhị ra khai đao. Bây giờ chế độ dự toán còn đang thành lập, y có đầy đủ lý do để chỉnh các ngươi đó.
Thái Kinh có chút vui sướng khi người gặp họa nói.
Lão già này! Lý Kỳ vội nói: - Đây là chuyện mà Tần Cối chuyên môn làm, thông thường ta đều bị liên lụy nha. Quan hệ giữa ta và Trịnh nhị vẫn rất tốt.
- Vậy mà y còn điều tra thuế rượu của ngươi.
- Ách!
Thái Kinh cười ha hả, lại nói: - Đúng rồi, bây giờ ngươi có thể nói, sao ngươi lại đoán được Trịnh nhị nhất định sẽ đến tìm lão phu chưa.
Lý Kỳ ha ha nói: - Việc này rất đơn giản, chế độ dự toán là do ta đề xuất ra, đương nhiên trong lòng ta có lường trước, đám lão già trong Tam Ti kia, ách, ta không phải chỉ gà mắng chó nha.
Thái Kinh nhắm hai mắt, tức giận nói: - Ngươi không nói câu sau, lão phu cũng không phát giác, bây giờ lão phu dám khẳng định ngươi đang chỉ gà mắng chó.
- Hiểu lầm, đây tuyệt đối là hiểu lầm.
Vẻ mặt Lý Kỳ xấu hổ, vội vàng tiếp tục nói: - Ý của ta là, phương pháp tính toán của mấy người Tam Ti đó quá lạc hậu, căn bản không được. Nếu muốn làm chế độ dự toán, vậy thì chỉ có toán thuật kiểu mới mới có thể chống đỡ nổi. Nếu bàn về toán thuật kiểu mới, Thái Học Viện thua xa Học viện Thái Sư, cho nên Trịnh Dật nhất định sẽ tìm Thái Sư lấy người, chỉ là ta không ngờ điều kiện y đưa ra lại hậu đãi như vậy. Chậc chậc, lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng thượng phong quan mà phong số lượng nhiều nha, một lần cống hiến hơn trăm quan thất phẩm, khó lường nha, khó lường nha.
Tiểu tử ngươi rõ ràng là đang châm biếm lão phu mà! Thái Kinh phun nước miếng nói: - Lão phu lớn hơn ngươi bao nhiêu thập niên, cũng là lần đầu nhìn thấy đầu bếp phong vương đó.
Lý Kỳ cãi lại: - Thái Sư, ngài đang công kích cá nhân nha. Hơn nữa, thái giám người ta còn có thể phong vương, vì sao đầu bếp không thể.
- Ngươi ngươi mắng ai là thái giám.
- Ta nói Đồng Quán nha!
Đúng nha, suýt chút nữa quên Đồng Quán cũng được phong làm Quảng Dương Quận Vương. Thái Kinh có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: - Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, lão phu đang khen ngươi, có thể từ đầu bếp leo lên Xu Mật Sứ, từ xưa đến nay cũng chỉ có ngươi mà thôi.
Lý Kỳ làm sao lại để ý. Hắn vẫn luôn coi đây là quang vinh, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được nói: - Ta cũng bội phục Thái Sư, chắc hẳn lúc trước khi Thái Sư làm Tể Tướng, cũng không dám một lần cài một trăm vây cánh vào triều, à không, môn sinh, môn sinh.
Thái Kinh vừa giận vừa buồn cười nói: - Ta nói tiểu tử ngươi hiếm khi đến một lần, đừng cứ mải chọc lão phu tức giận. Lão phu không còn bao nhiêu ngày nữa, ngươi có bản lĩnh thì đợi sau khi lão phu chết thì chọc cho lão phu sống dậy đi.
- Thật xin lỗi, ta thật sự không có bản lĩnh này.
-!