Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1872: Triệu Giai sốt ruột




Ngày hôm sau.

Mới canh bốn. Trời hãy còn nhá nhem tối. Lý Kỳ lặng lẽ bò ra khỏi giường. Tối qua đi nghỉ sớm, quan trọng là không làm gì cả, tinh lực vẫn còn tràn trề cho nên mới có thể thức dậy sớm như vậy.

Có điều là sáng sớm đầu xuân thật khiến cho người ta thoải mái vô cùng. Lý Kỳ ra khỏi phòng, liền vươn vai, duỗi song chưởng, hít một hơi không khí mát lành. Sau đó đi đến nhà bếp. Bây giờ trong nhà có hai người phụ nữ đang mang thai, hắn đích thân cầm dao, làm bữa ăn dinh dưỡng cho các nàng.

Bữa cơm bổ dưỡng này, đối với Lý Kỳ mà nói thì đúng như là hạ bút thành văn vậy. Hơn nữa, hắn còn có rất nhiều nguyên liệu trân quý. Những nguyên liệu này người ở hậu thế không có mà ăn đâu. Bởi vì đây đều là tinh khiết của thiên nhiên, không bị tạp nhiễm bất cứ thứ gì.

Nửa canh giờ trôi qua, mọi thứ trong tay hắn đều đã xong xuôi, hắn lại dặn dò đồ đệ thêm vài câu rồi rời đi. Bởi vì hắn còn phải vào triều sớm. Phong Nghi Nô có thể xem là một người nổi danh ngủ nướng. Nếu hắn còn chờ các nàng dậy thì chỉ sợ vừa lâm triều đã kết thúc. Cho nên hắn chỉ có thể chuẩn bị mọi thứ nguyên liệu, đợi một thời gian sau, trực tiếp đưa vào chưng hấp, lấy ra là có thể dùng được. Những đầu bếp trong phủ đều là do hắn một tay dạy dỗ, tay nghề làm bếp cũng rất cao siêu, chuyện này chẳng có điều gì khó khăn cả.

Dặn dò xong xuôi, Lý Kỳ rời khỏi nhà bếp chuẩn bị lên triều. Nhưng lúc vừa mới đi qua hoa viên, hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn thấy một giai nhân đang tỉ mỉ tỉa hoa cắt cành trong vườn, khẽ mỉm cười, sau đó hắn lặng lẽ đi vào.

Giai nhân này dĩ nhiên là Vương Dao. Hôm nay là tiết xuân và cũng là lúc nàng bận rộn nhất trong năm. Vì lúc này là thời điểm hoa tươi nở rộ cần phải cẩn thận chăm sóc. Việc này đối với Vương Dao mà nói thì cũng là mười năm như một ngày. Mỗi khi mùa xuân đến, nàng đều dậy thật sớm sau đó đến vườn hoa, chăm sóc những đóa hoa này.

Lý Kỳ lặng lẽ đi vào, sau đó vươn hai cánh tay từ phía sau ôm chầm lấy nàng: - Phu nhân.

- Á.

Vương Dao hoảng hốt thét lên, cánh tay run run, nghe rắc một tiếng, chỉ thấy một đóa hoa hồng kiều diễm rớt xuống.

- Ách.

Lý Kỳ lập tức đổ mồ hôi hột. Lần này xong rồi

Quả nhiên Vương Dao mạnh mẽ xoay người lại, lạnh lùng nhìn Lý Kỳ.

- Ngoài ý muốn. Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Lý Kỳ cuống quýt giải thích, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, khẩn trương khom người nhặt đóa hoa hồng lên, duỗi tay về hướng Vương Dao.

- Chàng làm gì vậy?

- Đừng nhúc nhích.

Lý Kỳ nói một tiếng, sau đó cài đóa hoa lên tóc Vương Dao. Đánh giá một chút, gật gật đầu, nghiêm túc nói: - Ta cho rằng sự tồn tại của những đóa hoa này chính là để làm nền cho vua của các hoa đó.

Vương Dao phì một tiếng, nói: - Chàng đừng hòng lừa gạt, chàng lớn rồi mà lúc nào cũng lỗ mãng hấp tấp, một chút cũng không thay đổi.

- Bao gồm cả việc một lòng với nàng.

Lý Kỳ lập tức bổ sung một câu.

Vương Dao mấp máy môi nhưng cũng không đành lòng trách cứ hắn lần nữa.

Cuối cùng cũng vượt qua ải này rồi. Lý Kỳ nhẹ nhàng ôm Vương Dao, cười nói: - Bảo bối à, chào buổi sáng.

Vương Dao nghe xong ngượng chín cả người, nói: - Chàng lại nói bậy bạ gì đó. Thật không biết xấu hổ.

- Lời ta nói xuất phát từ tận đáy lòng, có cái gì mà phải xấu hổ chứ. Lý Kỳ cười hì hì, nói: - Nàng vốn là bảo bối của ta.

Hai gò má Vương Dao nóng rần. Nói những lời này với nàng thật là muốn buồn nôn quá đi, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: - Chàng lại bắt đầu rồi. Phong muội muội và Thất Nương đâu?

- Các nàng ấy còn đang ngủ. Lý Kỳ nói: - Ta phải vào triều sớm.

Vương Dao cổ quái liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Vào triều? Chàngtừ lúc nào bỗng tích cực vào triều sớm vậy?

Toát mồ hôi. Chẳng lẽ ta đã sa sút đến mức độ này sao? Lý Kỳ thở dài đáp: - Không còn cách nào cả. Trong nhà lại có thêm hai miệng người. Huynh không muốn tìm một chút để sinh sống thì lên triều làm chi?

Vương Dao nghe xong cười khúc khích, vẻ xem thường nói: - Vậy thì khổ cho chàng quá.

- Không sao. Loại khổ cực này càng nhiều càng tốt.

Lý Kỳ ôm Vương Dao, cười hì hì nói: - Nàng đến lúc nào thì mới tăng thêm chút cực khổ này cho ta đây?

Vương Dao sửng sốt, hai mắt bỗng nhiên ảm đạm, buồn bã nói: - Ta nào có được cái phúc khí này. Nói xong nàng quay đầu đi, bảo: - Lý Kỳ, nếu như ta không thể sinh con. Huynh Nói đến đây nàng muốn nói rồi lại thôi.

Lý Kỳ cuống quýt nói: - Phu nhân. Những lời này đừng nói lung tung, sẽ dọa chết người ta đấy. Nàng chỉ cần nhớ kỹ, ta yêu nàng, bất kể bần cùng hay phú quý, bất kể là sinh lão bệnh tử, ta đều yêu nàng sâu sắc. Không hề liên quan đến con cái. Nhưng ta tin nàng nhất định sẽ có đứa con của chính mình. Nàng hiền lương như vậy, ông trời không thể nào đối xử với nàng như thế. Hơn nữa

Nói tới đây, bàn tay hắn đột nhiên nhẹ nhàng đặt lên ngực nàng, khẽ xoa nhẹ, cười hì hì nói: - Nơi này của nàng lớn như vậy, không giống như người không thể sinh con a.

Vương Dao sửng sốt, đột nhiên phản ứng, nháy mắt mặt đã đỏ hồng như mặt trời, khẩn trương đánh vào tay Lý Kỳ, nói: - Chàng muốn tìm đường chết à. Thật là trời đã sinh ra một thể loại hạ lưu bại hoại như thế này. Mới sáng sớm tinh mơ đã

Lý Kỳ không buồn phiền chút nào, vẫn ôm Vương Dao, cười nói: - Ai bảo thân thể của nàng cứ đẹp mê người như thế. Việc này không thể trách ta được. Chỉ là mới sáng sớm mà làm những việc này thì cũng có chút không thích hợp, đợi tối ta trở về, chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu việc sinh con này nhé. Được không?

- Đi đi đi. Vương Dao nhẹ nhàng đẩy Lý Kỳ ra, nói: - Chàng nhanh lên triều đi. Ít ở trong này mà ức hiếp ta.

Lý Kỳ nhẹ nhàng vuốt má nàng, cười xấu xa nói: - Có giai nhân này, quân vương không tảo triều a.

- Ăn nói xằng bậy! Lời này mà để người khác nghe thấy thì chàng chịu đủ đó.

Vương Dao giả vờ giận dỗi, trừng mắt nhìn Lý Kỳ, cái kéo trong tay phát ra thanh âm răng rắc.

- Ấy ấy ấy. Phu nhân. Nàng đừng kích động. Ta đi. Ta đi là được chứ gì.

Lý Kỳ nhìn đến sợ cả người, vội vã chuồn đi, nhưng đi chưa được mấy bước, hắn liền xoay người lại, ném ra một nụ hôn gió, nói: - Vương Dao. Ta yêu nàng. Nói xong hắn xoay người rời đi.

Vương Dao nhìn theo bóng lưng Lý Kỳ rời khỏi, khuôn mặt nghiêng nghiêng nở ra một nụ cười hạnh phúc.

Trên đại điện.

Tranh cãi.

Từ lúc chiến tranh Kim Hạ bùng nổ trở đi, tranh cãi vẫn liên tục kéo dài đến tận ngày hôm nay. Cũng không phải quan viên Đại Tống nhàn sự mà là việc này vô cùng trọng yếu. Dù sao đây cũng là cuộc chiến tranh giữa hai nước mạnh ở biên giới Đại Tống, hơn nữa là đã bùng nổ chiến tranh toàn diện, Đại Tống này không thể không bị ảnh hưởng. Triệu Giai cũng đành chịu. Y không muốn mỗi ngày phải sống trong cảnh cãi vã ấy. Nhưng chuyện này không thể trong một ngày mà có thể giải quyết được cho nên lại phải tiếp tục thảo luận.

Càng quan trọng hơn chính là, hôm nay biên cảnh mới vừa truyền tin tức tới báo, cả Tây Hạ và Kim Quốc đều đồng thời phái sứ thần đến Đại Tống. Cơ hồ như không cho Đại Tống chút thời gian để suy nghĩ. Y phải nhanh chóng quyết định cho nên cuộc tranh cãi ngày hôm nay càng trở nên kịch liệt, đến độ nóc nhà cũng phải chấn động.

- Được rồi. Được rồi.

Triệu Giai ngồi trên ghế rồng bị tiếng cãi vã của bọn họ làm cho đinh tai nhức óc. Y dùng sức vỗ mấy cái xuống bàn, rống lớn: - Đủ rồi. Đủ rồi. Đây là hoàng cung, không phải là cái chợ. Ngươi xem các ngươi giống bộ dạng gì rồi? Trẫm cho các ngươi thương lượng để xem chúng ta phải đối phó như thế nào chứ không phải để các người ở trong này chửi đổng cả lên như phường gánh hát. Các ngươi cứ cãi vã ầm ĩ như thế sẽ ra kết quả sao? Thật là nực cười. Trẫm cũng mệt rồi, trước hãy nghỉ ngơi một chút đi.

Nói xong y liền đứng dậy. Nói: - Tần Thiếu Tể, Xu Mật Sứ, Tam Ti Sứ, Tư pháp Viện trưởng, Lập pháp Viện trưởng, các ngươi theo trẫm đến ngự thư phòng một chuyến.

- Tuân mệnh.

Năm người đi theo Triệu Giai vào ngự thư phòng.

Triệu Giai ngồi xuống, nhấp một ngụm trà. Nói: - Các ngươi ngồi đi.

- Tạ ơn hoàng thượng.

Đám người Lý Kỳ đều ngồi xuống.

Triệu Giai nói: - Hiện giờ Tây Hạ, Kim Quốc cũng đã phái sứ thần đến Biện Lương. Mục đích của chúng thế nào tin rằng các ngươi cũng đều đã đoán ra. Trẫm cũng không muốn nói nhiều. Mấy người các ngươi là rường cột của Đại Tống ta, không giống với những kẻ ở ngoài kia, chỉ biết tranh cãi. Trẫm cần có một kế sách để dùng chứ không cần cãi vã, cũng không phải trầm mặc và càng không phải là thể loại hàm hồ suy đoán. Không cần phải coi trẫm là người ngu, lúc nào cũng có thể tùy tiện lừa gạt. Trẫm nuôi bọn người các ngươi không phải là dùng để lừa gạt trẫm.

Thật là tức giận.

Triệu Giai bây giờ hết sức tức giận. Chiến sự mỗi ngày một đẩy mạnh thế nhưng tập đoàn cao nhất Đại Tống này lại không đề xuất được một phương án ứng phó nào. Vó ngựa quân Kim sẽ không chờ các ngươi đưa ra quyết định, ngươi bảo Triệu Giai làm sao mà không nóng nảy cho được.

Mao Thư vẻ mặt khó xử nói: - Bẩm hoàng thượng. Tây Hạ lần này phái sứ thần đến, hẳn là muốn cầu xin sự giúp đỡ, mà nhà Kim cũng cho sứ thần tới, nhất định là có ý bảo chúng ta đừng nhúng tay vào việc này. Việc này mà giúp cho bên nào thì ắt sẽ đắc tội với bên kia. Thật là không ổn.

Triệu Giai cả giận nói: - Trẫm biết. Những lời vô nghĩa đó trẫm không muốn nghe nữa. Trẫm muốn có một đáp án. Đừng để trẫm phải phí sức nói đến lần thứ ba nữa.

Lý Cương nói: - Khởi bẩm hoàng thượng. Vi thần cho rằng nhất định không thể để nước Kim chiếm Tây Hạ. Nếu chúng ta không quan tâm thì nước Kim sẽ tiêu diệt Tây Hạ mà cũng có khả năng là Tây Hạ sẽ thần phục nước Kim. Nhưng bất kể là như thế nào thì nước Kim đều có thể hai mặt giáp công Đại Tống ta. Nước Kim đối với Đại Tống ta vẫn luôn như hổ rình mồi. Vi thần cho rằng bọn họ đánh chiếm Tây Hạ cũng là mưu đồ muốn chiếm lấy Đại Tống ta. Nếu trận chiến giữa Đại Tống và Kim Quốc trước sau không thể tránh được thì chi bằng chúng ta khai chiến trước. Nếu như bây giờ chúng ta đánh nước Kim thì vẫn còn có Tây Hạ ở phía trước giúp chúng ta chống đỡ.

Triệu Giai gật gật đầu nói: - Ngươi nói rất đúng. Chúng ta vất vả lắm mới có thể giành lại độc lập cho Tây Hạ. Quyết không thể để Tây Hạ lại một lần nữa thần phục nước Kim. Hơn nữa, lần này không giống như lần trước. Lần trước nước Kim dùng kế "vừa đánh vừa xoa" khiến cho Tây Hạ thần phục. Lần này là trực tiếp xuất binh, nếu Tây Hạ thần phục thì tất nhiên sẽ trở thành nanh vuốt của nước Kim. Thật không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào.

Trịnh Dật nói: - Nhưng mà hoàng thượng. Nếu như mà đánh nhau trực diện với nước Kim thì chúng ta một lần nữa phải tiến công Yến Vân. Mà địa khu Yến Vân thì mới vừa được khôi phục, nếu lại đánh nhau nữa thì nhất định sẽ tạo thành tổn thất nghiêm trọng. Hơn nữa, việc này không phải là vì chúng ta mà là vì người Đảng Hạng. Lão bách tính nhất định sẽ phản đối. Không có sự ủng hộ của dân chúng thì trận chiến này không thể thủ thắng được. Nói dễ hơn làm. Thêm nữa, Tây Hạ cũng là lũ lòng lang dạ sói, tuyệt không đáng để tin cậy. Chúng ta một khi xuất binh, bọn họ nhất định sẽ dốc lực thương lượng với nước Kim. Đây cũng không phải là lần đầu. Chúng ta cần phải suy xét đến hậu quả khi bị bọn chúng phản bội. Nếu như chịu không nổi, vi thần đề nghị không cần phải xuất binh là diệu kế.

Tần Cối cũng nói: - Tam Ti Sứ nói không sai. Vi thần cho rằng nếu xuất binh trợ giúp cho Tây Hạ thì không bằng nhân cơ hội này trà trộn vào Hạ Thạch, phát động chiến tranh với Tây Hạ, đoạt lại địa khu Hà Sáo. Nói như vậy ít nhất chúng ta còn có thể cho bách tính một lý do để điều binh.