Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1870-2: Thay đổi kế hoạch (2)




Lý Kỳ ngoảnh lại, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi cười nói: - Cũng không có việc gì hệ trọng. Chính là pê-ni-xi-lin đã điều chế được rồi. Hơn nữa hôm qua còn thành công chữa khỏi cho một lão ăn mày bị nhiễm phong hàn nữa.

Lý Kỳ trầm mặc hồi lâu, đột nhiên vỗ mạnh tay một cái, hứng phấn quát to:

- A!

Hắn kêu lên như vậy làm Phong Nghi Nô hoảng sợ cũng hét lên một tiếng.

- Xin lỗi. Xin lỗi.

Lý Kỳ khẩn trương nhìn qua Phong Nghi Nô. - Không làm cho muội sợ đó chứ?

Phong Nghi Nô nhếch khóe miệng nói: - Thật không biết là ai lỗ mãng, hấp tấp đây!

- Là ta. Là ta.

Lý Kỳ chỉ gật đầu nhận phần sai về mình.

Phong Nghi Nô cười khúc khích nói: - Được rồi. Huynh đừng như vậy. Khiến cho muội xấu hổ quá.

Lý Kỳ cười ngây ngô hai tiếng, đột nhiên quay đầu vẫy tay ngoắc Lưu Vân Hi.

- Gì thế?

Đợi Lưu Vân Hi đi đến trước mặt, Lý Kỳ một tay kéo nàng vào lòng, hung hăng hôn lên bờ môi nàng một cái, nói: - Giỏi cho Tiểu Thập Nương muội, lại dám trêu chọc vi phu. Việc này mà muội còn nói không phải là đại sự, vậy muội nói cho ta nghe thử, việc gì mới là đại sự đây. Nói xong hắn lại khẽ hôn lên trán Thập Nương. Nhu tình nói: - Thập Nương, muội thật là quá vĩ đại rồi. Ta thật lấy làm hãnh diện về muội.

Không thể tưởng được, pê-nê-xi-lin này đến ngày nào đó được phổ biến khắp nơi thì sẽ có thể cứu sống được bao nhiêu người.

Lưu Vân Hi vẫn còn cảm thấy ngọt ngào như mật rót trong lòng, khẽ giọng nói: - Muội cũng vẫn luôn kiêu hãnh về phu quân.

- Thật là dẻo miệng!

Lý Kỳ cười hì hì: - Đều tự hào. Đều tự hào. Nói xong hắn lại một tay đem Phong Nghi Nô ôm vào lòng: - Còn có mẹ của đứa bé trong tương lai này nữa. Các người đều là niềm kiêu hãnh của ta. Này trái ôm phải ấp, thật là khiến người khác phải ghen tị a.

Nhưng vẫn còn thiếu một người.

Lý Kỳ đang chuẩn bị gọi Thất Nương cùng lại đây ôm trọn một khối. Mặc dù vòng tay không đủ nhưng chen chúc một chút thì cũng có thể được. Ông trời đã chiếu cố ban tặng cho hắn một cánh tay dài chính là để hôm nay có được thời khắc này. Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Thiển Dạ đang đứng ở trước cửa cau mày, vẻ mặt ưu sầu, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Phong Nghi Nô liếc nhìn theo ánh mắt của Lý Kỳ, không khỏi thầm nghĩ, lẽ nào muội ấy vì ta mà không vui sao? Trong đáy mắt hiện lên một tia áy náy, hạ giọng nói: - Thất Nương.

Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, thấy ba người bọn họ đều đang nhìn mình. Ý thức được mình đang thất thố, liền bước lên phía trước nói:

- Ồ, Phong tỷ tỷ. Chúc mừng. Chúc mừng.

Thế nhưng mấy tiếng hô chúc mừng này lại khiến Phong Nghi Nô không ngừng áy náy. Chỉ gật gật đầu không biết phải nói những gì nữa.

Không khí có chút ngượng ngạo, lúng túng.

Lý Kỳ vội hỏi: - À. Nghi Nô, muội trước tiên phải nghỉ ngơi cho tốt. Ta xuống bếp xem qua một chút. Dinh dưỡng cần phải bổ sung, muội bây giờ không chỉ ăn cho một người đâu.

Nói xong hắn liền đứng dậy, nói với Bạch Thiển Dạ: - Thất Nương, muội đi theo ta một chút.

Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, gật gật đầu, nói với Phong Nghi Nô: - Phong tỷ tỷ, lát nữa muội đến thăm tỷ.

- Ừ.

Đi ra khỏi phòng, Lý Kỳ lập tức giữ chặt lấy tay nàng, hạ giọng nói: - Thất Nương, ta biết muội đang suy nghĩ điều gì. Nhưng muội đừng có gấp. Một tháng tới ta sẽ qua đêm ở phòng muội. Nói gì cũng phải để cho muội mang thai mới được.

Bạch Thiển Dạ trợn trắng mắt nói: - Phu quân, thì ra huynh cũng nghĩ ta như vậy. Ta căn bản không hâm mộ Phong tỷ tỷ. Ta chỉ là

Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói: - Ta hiểu. Ta hiểu. Muội đừng kích động!

Đây đúng là càng tô càng đen a.

Bạch Thiển Dạ gấp đến độ chân tay cuống quýt, nói: - Là thật đó. Ta tội gì phải thèm muốn chứ. Bởi vì ta nửa tháng trước cũng đã mang thai rồi.

- Hả?

Lý Kỳ nghe xong gấp rút hít một hơi, run giọng nói: - Muội muội nói cái gì?

Bạch Thiển Dạ che cái miệng nhỏ nhắn, mặt lộ vẻ khó coi.

Lý Kỳ cau mày nhìn Bạch Thiển Dạ, nói: - Thất Nương, điều muội nói đều là sự thật?

Bạch Thiển Dạ chần chờ một chút mới khẽ ừ một tiếng.

Lý Kỳ nói: - Vậy sao muội không nói với ta?

Bạch Thiển Dạ nói:

- Muội cũng muốn nói cho huynh biết. Nhưng nhưng

- Nhưng cái gì?

Bạch Thiển Dạ mắt rưng rưng nói: - Chỉ là hiện tại hai chúng ta đang đi ở bên bờ vực, nếu ngộ nhỡ Nàng nói xong, một tay nhẹ nhàng sờ vào bụng, vẻ mặt đau khổ nói: - Muội không muốn đứa bé này vừa mới ra đời đã bị mẫu thân nó liên lụy. Thế nhưng trong giọng nói lại không nỡ trăm bề.

Lý Kỳ nghe được hoảng sợ không ngừng, chẳng lẽ nàng ta đang mang ý niệm phá thai trong đầu. Nguy hiểm thật. Nguy hiểm thật. Vội nói: - Thất Nương, muội đừng có suy nghĩ lung tung nha. Ta nói rồi, việc này cứ giao cho ta là được rồi.

Bạch Thiển Dạ nói: - Nhưng mà phu quân, ta không phải là đứa ngốc, ta biết ý tứ của việc này như thế nào.

Lý Kỳ đảo cặp mắt trắng dã, vừa tức giận vừa buồn cười nói: - Muội có lúc nào nhìn thấy phu quân ta rời khỏi vách núi mà rơi xuống dưới không? Việc lần này cũng không ngoại lệ.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Phu quân, lời này của huynh là có ý gì?

Lý Kỳ cười nói: - Ta lúc nãy định là muốn nói với muội việc này. Tất cả mọi việc ta đã điều tra rõ ràng rồi.

Bạch Thiển Dạ sửng sốt, nói: - Thật chứ?

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại thở dài nói: - Có lẽ thật sự là Quỷ Hồn Vương Phủ đang tác quái. Lúc trước Vương Thiện, ồ, thì ra là biểu đệ của Vương Phủ. Gã ở đây biết được chuyện của Vương Phủ, sau đó sợ sẽ bị truy sát nên liền đi trốn ở nước Hà Di.

- Nước Hà Di?

- Đây không phải là

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vương Thiện mặc dù không thông minh bằng Vương Phủ nhưng cũng là kẻ âm tàn xảo quyệt. Vương Phủ vừa chết thì toàn bộ tài sản Vương Phủ vận chuyển về Nhật Bản đều lọt vào tay gã. Gã liền mang theo tiền của, mai danh ẩn tích chạy đến nước Hà Di. Rất nhanh sau đó trở thành một tay cự phách. Hơn nữa gã ta còn qua lại buôn bán vật tư với mấy thương nhân Cao Ly. Lúc đầu ta sợ bị phát hiện cho nên vận chuyển vật tư ở Hà Di đều vận chuyển đi Cao Ly trước rồi mới vòng lại Hà Di. Nhưng trùng hợp là bị tên nhãi ranh này phát hiện ra, sau đó gã lại đến Cao Ly. Rất nhanh gã đã tìm hiểu và điều tra được nguồn gốc trên cùng là Túy Tiên Cư, biết ta có một nhánh quân đội ở Hà Di. Thằng nhãi này tuy rằng khá khốn kiếp nhưng khi Vương Phủ còn sống cũng đối với gã không tệ. Vì vậy gã ta lần này đến đây chính là muốn báo thù cho cha con Vương Phủ.

Bạch Thiển Dạ nghe xong kinh hãi không thôi, nàng lúc trước còn ôm chút ảo tường, hy vọng Vương Thiện biết ít một chút, nhưng hiện giờ ngay cả một chút hy vọng cũng đã vỡ tan mất rồi, nói:

- Cái kia, cái kia.

Lý Kỳ cười cười, tự tin nói: - Muội yên tâm. Ta sẽ không để các muội chịu bất cứ một tổn hại nào. Trước mắt chẳng qua chỉ thay đổi kế hoạch một chút. Vì vậy đối tượng hợp tác của chúng ta phải thay đổi một người. Nhưng mục đích cuối cùng thì cũng không có gì phải thay đổi cả.