Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1865: Túi gấm thứ hai




Tống Nhân Châu!

Cái chết của Bình Trung Chính, rất nhanh đã truyền đi khắp toàn bộ Bắc Lục Đạo, trong lúc nhất thời dân chúng nơi này lại rơi vào bàng hoàng, đứng ngồi không yên, lão đại này đã chết rồi, chủ lực cũng bị diệt toàn quân rồi, hết thảy của hết thảy đều cho thấy đại quân của Nguyên thị sẽ rất nhanh chóng trở về Bắc Lục Đạo, chiến hỏa lại ăn mòn cả vùng đại lục này lần nữa.

Mới yên ổn chưa bao lâu mà!

Ruộng lúa mới vừa gieo trồng, nhà cửa mới xây dựng được một nửa, trẻ con mới vừa mở mắt chào đời, dân chúng nơi này thật sự không thể tiếp nhận thêm một lần nữa.

Toàn bộ Bắc Lục Đạo cũng chỉ có Tống Nhân Châu khá yên ổn, bởi vì nơi này còn có một chi quân đội, đó chính là quân Tống.

Không chỉ có như thế, trải qua sự cố gắng của nửa năm qua, dưới sự trị lý của Triệu Tinh Yến, Tống Nhân châu đã hoàn toàn thoát khỏi bóng đen của chiến tranh, dân chúng an cư lạc nghiệp, trên đường ngựa xe như nước, hai bên cửa hàng san sát, một cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.

Đây chính là uy lực của tiền vàng.

Từ khi Tống Nhân châu thành lập tới nay, lượng lớn phú thương tràn vào Tống Nhân châu, thứ bọn họ mang đến không chỉ là một cái bụng lớn chứa đầy mỡ nước, còn có vô số của cải, ngoài ra, Tống Nhân châu cũng đã trở thành nơi tập trung mậu dịch xuất nhập của Đại Tống đối với Nhật Bản thời kỳ chiến tranh, cho nên, đã rất nhanh chóng chấn hưng Tống Nhân châu.

Nước chảy về chỗ trũng, người đi về chỗ cao, dân chúng xung quanh trấn thành thấy tất cả mọi người đều sống trên cùng một mảnh đất, cách xa nhau cũng chỉ trăm dặm, nhưng lại là khác nhau như trời với vực. Chúng ta đây đến cơm đều không có đủ ăn, Tống Nhân châu các ngươi đã bắt đầu đến tửu lầu ăn cơm, mức chênh lệch này không khỏi quá lớn rồi, cho nên dân chúng xung quanh đều di chuyển Tống Nhân châu, thứ nơi này có chính là việc làm, là có thể kiếm tiền, kẻ ngốc mới không tới.

Điều này cũng dẫn đến nhân khẩu của Tống Nhân châu càng ngày càng nhiều, nhân khẩu nhiều hơn rồi, kinh tế nhất định sẽ phát đạt, cho nên sự chênh lệch của Tống Nhân châu và châu huyện bên cạnh càng lúc càng lớn!

Mà đứng phía sau hết thảy chuyện này, Triệu Tinh Yến chỉ có thể xếp ở thư hai, công đầu coi như thuộc Nam Bác Vạn, là tuyên truyền của y làm ra cống hiến không thể đo đếm vì Tống Nhân châu.

Nhưng mà, lúc này Nam Bác Vạn lại đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt ưu sầu.

- Phu quân, chàng làm sao vậy?

Lúc này, phu nhân của Nam Bác Vạn đi đến, phụ nhân này tên là Tào Bình Bình, là tình nhân cũ của Nam Bác Vạn. Trước kia khi Nam Bác Vạn ở Đại Tống, vì che giấu thân phận của mình, luôn phải duy trì mối quan hệ như gần như xa với tình nhân cũ của mình. Nhưng đến Nhật Bản, cuối cùng bọn họ đã có thể quang minh chính đại nghiên cứu chuyện sinh con cái ở trên giường, chứ không phải ở dưới giường.

Nam Bác Vạn thấy phu nhân đi tới, thở dài, lắc đầu, chứ không nói.

Tào thị lại nói: - Phu quân, có phải chàng gặp việc gì khó rồi hay không.

Nam Bác Vạn nhìn phu nhân của mình, nói: - Nàng còn nhớ ba cái túi gấm đại nhân cho ta?

Tào thị gật đầu nói: - Đương nhiên nhớ, không phải phu quân đeo một cái trên trên người chàng sao.

Trước khi đi, Lý Kỳ dặn đi dặn lại, ba cái túi gấm này cũng không thể để người ngoài có được, cho nên Nam Bác Vạn đã đeo một cái trên cổ, bất cứ lúc nào cũng không dám bỏ xuống, bao gồm cả lúc ân ái cùng phu nhân.

Nam Bác Vạn nói: - Nhớ đại nhân đã từng nói, khi đến Nhật Bản, mở cái túi gấm thứ nhất ra.

Tào thị nói: - Chuyện này thiếp cũng nhớ, cái thứ nhất túi gấm này chính là muốn chúng ta thành lập Tống Nhân châu, tập trung toàn bộ thương nhân Đại Tống ở Tống Nhân châu.

Nam Bác Vạn ừ một tiếng, nói: - Nhưng đại nhân còn nói, đợi khi Bình thị đánh một trận đại bại rồi, mới mở túi gấm thứ hai ra.

Tào thị nghe được sửng sốt, nói: - Chẳng lẽ... chẳng lẽ ý đại nhân chỉ chính là cái chết của Bình Trung Chính?

- Ta nghĩ chắc là như vậy.

- Đại... đại nhân này không phải là tiên tri thật đó chứ?

Nam Bác Vạn lắc đầu nói: - Đại nhân là bất thế kỳ tài, liệu sự như thần, chuyện này cũng không ngạc nhiên, ta cũng sớm đã quen rồi.

Tào thị nói: - Nếu đã như vậy, phu quân nên mau chóng mở túi gấm thứ hai này ra, xem trên đó đại nhân nói gì.

Nam Bác Vạn thở dài: - Vấn đề nằm ở chỗ trên mặt túi gấm thứ hai này.

Tào thị nói: - Như thế là sao?

Nam Bác Vạn buồn rầu nói: - Trong cái túi gấm thứ nhất đại nhân có nói, bảo chúng ta tập trung thương nhân Đại Tống ở Tống Nhân châu, trấn an dân tâm Nhật Bản, nhưng túi gấm thứ hai này lại nói, bảo ta bắt đầu chuẩn bị đưa toàn bộ những thương nhân này đi.

- Cái gì?

Tào thị vạn phần kinh ngạc: - Tại sao đại nhân muốn làm như vậy, hiện giờ Tống Nhân châu phồn vinh như thế này, tất cả đều là những thương nhân kia mang đến, hết thảy đều rất tốt, tại sao lại muốn đưa bọn họ đi.

- Ta cũng phiền muộn a!

Nam Bác Vạn ra sức gãi đầu, nói: - Mệnh lệnh này của đại nhân thực sự khiến cho người ta khó hiểu, đáng tiếc đại nhân không nói rõ nguyên nhân, hiện tại đại nhân lại không ở đây, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ nữa.

Tào thị nói: - Vậy đại nhân có nói rõ đưa những thương nhân này đi đâu?

Nam Bác Vạn nói: - Hà Di Địa.

Hà Di Địa này chính là Hokkaido nổi danh ở đời sau, chỉ có điều hiện giờ nơi này vẫn là vùng đất vô danh, hơn nữa cũng không về quản lý của triều đình Nhật Bản.

Tào thị nghe được cũng không hiểu ra sao, nhưng ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nàng nói: - Phu quân, nếu đại nhân muốn chàng làm như vậy, nhất định có dụng ý của ngài, chàng cứ làm theo là được.

Nam Bác Vạn nói: - Chuyện này ta cũng biết, vấn đề là những thương nhân kia đầu tư nhiều tiền như vậy ở đây, bọn họ không kiếm được tiền trở về, sao có thể chịu rời đi.

Tào thị vừa nghe, cũng là lý này, trừ phi áp giải thương nhân ngươi rời đi, nếu như vậy, thì vấn đề lớn rồi, nói không chừng còn có thể bùng nổ nội loạn. Hơn nữa túi gấm của Lý Kỳ đã nói rõ, phải tiến hành âm thầm, đừng để người khác phát hiện, thương nhân của Tống Nhân châu này đột nhiên biến mất, làm sao có thể không khiến người ta phát giác. Nàng trầm ngâm một lát, nói: - Việc này cũng không phải là việc nhỏ, hơn nữa chuyện trị lý của Tống Nhân châu, vẫn luôn là quân sư đang quản lý, việc này bất kể như thế nào, sợ rằng cũng không lừa được nàng, sao phu quân không đi hỏi quân sư.

- Đúng rồi, sao ta lại quên mất quân sư nhỉ.

Nam Bác Vạn mắt sáng ngời, sau đó lại thở dài: - Đáng tiếc quân sư và Ngưu tướng quân đi Việt Tiền châu tham gia tang lễ của Bình Trung Chính rồi.

Tào thị nói:

- Phu quân, việc này cũng không phải là việc nhỏ, chàng nên đến tìm quân sư trước, chứ không phải là chờ ở đây.

- Cũng đúng, được rồi, chuyện ở đây nàng giúp ta trông coi trước, ta đến Việt Tiền châu trước một chuyến.

- Phu quân, chàng mau đi đi.

- Ừ.

Không ngoài dự tính của Triệu Tinh Yến, một gã quan tiên phong của Nguyên thị có được thi thể của Bình Trung Chính, và đem làm của riêng, tuyên bố Bình Trung Chính là chết bởi mũi tên của mình. Quả nhiên, gã và cấp trên của gã là Nguyên Vi Nghĩa đều nhận được phong thưởng lớn của triều đình, đúng là cá chép vượt long môn, xưa đâu bằng nay.

Nhưng điều nằm ngoài dự tính của con người chính là, Nguyên thị này đem thi thể của Bình Trung Chính và một đầu não quan trọng vận chuyển hết về Bình thị.

Chuyện này vừa nhìn, dường như có chút không đúng, Nguyên thị và Bình thị chính là tử địch, không có xé xác là xem như đã đủ khách khí rồi, làm sao có thể còn đem thi thể của Bình Trung Chính trả lại.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, cũng là không bất ngờ. Hiện giờ Bình thị đã sa cơ lỡ vận, mà Bình Trung Chính cũng chỉ là một cỗ thi thể. Nếu như thế cũng không buông tha, thì nhất định sẽ kích động sự phẫn nộ thề sống chết chống cự của Bình thị. Để mau chóng chấm dứt chiến đấu, Nguyên thị mới áp dụng thủ đoạn ôn hòa. Điều này thể hiện ý là, các ngươi cũng đừng đánh nữa, đánh cũng không đánh lại được, đầu hàng sớm một chút, ta sẽ không truy tận sát tuyệt đối với các ngươi. Ngươi nhìn đi, ta đem thi thể trả lại cho các ngươi rồi, đây đã là ân huệ lớn lao rồi.

Mà đưa sau khi thi thể của Bình Trung Chính được đưa về, Việt Tiền châu lập tức rơi vào giữa một trận kêu khóc. Bình Trung Chính vừa chết, Bình thị trên dưới như rắn mất đầu, cũng không phải là Bình thị tuyệt chủng, chỉ là không có người dám tiếp nhận cục diện rối rắm này. Bình Trung Chính ngươi dứt khoát tiễn sạch chủ lực đi rồi, lúc này ai lên là chết nha, lúc này mặc dù không có câu thương đả xuất đầu điểu, nhưng đạo lý này ai cũng hiểu được.

Nhưng mà, ngươi muốn bọn họ đầu hàng, bọn họ cũng không chịu nha, đặc biệt những thủ lĩnh kia, như đám người Y Hạ Bách Xuyên, Bình Võ Lang. Bọn họ là chính thống của Bình thị, ai dám cam đoan Nguyên thị sẽ dung nạp bọn họ.

Linh đường của Bình Trung Chính an bài ở phủ nha của Việt Tiền châu.

Người đến viếng không ít, trong đó bao gồm cả Ngưu Cao và Triệu Tinh Yến.

Bọn họ vừa mới thắp hương xong, sau khi tỏ vẻ an ủi với người nhà của Bình Trung Chính, Đằng Cát Tam Mộc liền đi tới, vẻ mặt đau thương nói: - Ngưu tướng quân, Triệu quân sư, mời vào trong.

Ngưu Cao, Triệu Tinh Yến cùng liếc mắt nhìn nhau, đều là mặt không biểu cảm, chỉ là gật đầu một cái.

Đi vào trong hậu đường, chỉ thấy bên trong ngồi đầy người, già thì chừng năm mươi tuổi, nhỏ thì chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, người nào cũng mang khăn trắng, mặt đầy bi phẫn. Những người này hơn phân nửa là người tộc Bình thị, còn có một vài người ngoài tộc Bình thị như Y Hạ Bách Xuyên. Bọn họ thấy Triệu Tinh Yến, Ngưu Cao đến, đều lần lượt đứng dậy thi lễ, có vẻ cực kỳ cung kính, nhưng sắc mặt lại hơi ngượng ngùng, dường như có vẻ xấu hổ.

Đợi sau khi Triệu Tinh Yến và Ngưu Cao nhất nhất đáp lễ, Đằng Cát Tam Mộc an bài Triệu Tinh Yến và Ngưu Cao ngồi ở đầu bên phải, trên bàn tiệc thứ, ngang bằng với bề trên của Bình thị, đó là nể mặt mũi a!

Đợi sau khi bọn họ ngồi vào, tú tài Đằng Cát Tam Mộc này mới bắt đầu chủ trì hội nghị, nghe thấy gã nói: - Ta biết các vị cũng còn đắm chìm trong nỗi đau buồn về sự qua đời của gia chủ, ta cũng như thế. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc đau buồn, chiến tranh vẫn còn tiếp tục, đại quân Nguyên thị đã vào Bắc Lục Đạo, chúng ta nhất định phải sớm nghĩ ra việc ứng đối. Hôm nay gọi mọi người đến, chủ yếu là có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là đề cử ra một vị tân gia tộc, lãnh đạo Bình thị chúng ta chống lại Nguyên thị. Chuyện thứ hai, chính là hy vọng các vị có thể nghĩ ra kế sách ngăn địch.

Lời này vừa nói ra, bên dưới xì xào bàn tán.

Triệu Tinh Yến đột nhiên đứng lên, chắp tay nói: - Ồ, đây là chuyện nhà của các ngươi, chúng ta ở đây e là không tiện, xin cáo từ trước.

Đằng Cát Tam Mộc vội nói: - Triệu quân sư khách khí rồi, quý quốc cùng Bình thị chúng ta là đồng minh, cũng có thể nói là người một nhà, sao lại có bất tiện.

- Người một nhà?

Triệu Tinh Yến cười ha hả nói: - Đằng Cát tiên sinh coi trọng chúng ta quá rồi.

Đằng Cát Tam Mộc sắc mặt hơi xấu hổ, mắt không dám nhìn thẳng, lộ vẻ vô cùng chột dạ, nói: - Sao... sao quân sư nói lời này?

Triệu Tinh Yến cười lạnh một tiếng, nói: - Ta cũng đã từng cho chúng ta là đồng minh, nhưng nhìn từ rất nhiều chuyện, Bình thị các ngươi dường như cũng không có coi chúng ta như đồng minh, tuy nhiên ta cũng không trách các ngươi. Hôm nay tới đây, ta chỉ là đại diện cá nhân mà đến, dù sao ta cùng với Bình Tướng quân cũng coi như là có quen biết, nhân tiện còn nói một tiếng cáo từ với các ngươi, chúng ta đã chuẩn bị rút binh Nhật Bản rồi.