Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1862-2: Trận tường đất (2)




Chíu chíu chíu!

Đợi quân Kim tiến vào trong tầm bắn, tên như mưa xuống, nhưng tất cả đều bị thuẫn bài binh ngăn chặn, còn cung tiễn thủ trốn ở sau thuẫn bài binh cũng giương cung lắp tên đánh trả, yểm hộ quân đội của mình đi lên.

Đợt tiến công của quân Kim tuy rằng mất đi sự linh động trước đây, nhưng lại là trọng kiếm vô phong, từ từ dần dần, từng bước một đi tới trận địa của quân địch.

Thủ tướng của tuyến phòng thủ phía nam tên là Vệ Mẫu. Ông ta đứng ở chỗ cao, đã thấy những chiếc chàng xa làm người ta sợ kia trong trận quân Kim, cũng đã hiểu ý đồ của quân Kim. Cung tiễn này tuy mạnh, nhưng là không thể làm tổn hại tới xe phá tường, một khi xe phá tường tới gần tường đất, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Ông ta vội vàng xông tới tiền tuyến, lớn tiếng gào hét, mệnh lệnh binh lính dùng toàn phong pháo tập trung hỏa lực vào chiến xa của quân Kim.

Từng tảng đá lớn rơi xuống, những tảng đá lớn này đã tạo thành đòn đả kích vô cùng chí mạng đối với xe phá tường của quân Kim, phàm là tập trung, đều bị hư hao. Nhưng điều đáng tiếc chính là, bởi vì sự sắp hàng của lô cốt đất, tường đất, lại thêm số lượng toàn phong pháo có hạn, hỏa lực không thể tập trung, chuẩn tinh cũng không đủ, không thể hoàn toàn phá huỷ chiến xa của đối phương.

Sau mấy lượt mưa đá dội xuống, cũng đã phá huỷ hơn mười chiếc xe phá tường, Thuật Liệt Tốc thấy vậy, mệnh lệnh binh lính khiêng gỗ công phá trên xe đi tới. Bọn họ tiến công lần này cũng không phải là lấy việc tiêu diệt quân đội của đối phương làm chính, mà là muốn phá hư những bức tường đất này, để mở ra một con đường cho kỵ binh của bọn họ, vì vậy những khúc gỗ công phá này cũng hết sức quan trọng.

Trải qua một canh giờ chiến đấu kịch liệt, cuối cùng quân Kim đã xông vào bên trong trận doanh của quân địch. Từng bộ binh một giẫm lên tường đất, khua đại đao nhảy xuống từ trên tường đất, triển khai một cuộc đánh giáp lá cà với binh lính Tây Hạ ở phía sau tường.

Ầm!

Ầm!

Với sự yểm hộ của bộ binh, quân địch đã vô lực trong việc ngăn cản xe phá tường rồi, những đại hán đẩy xe phá tường mạnh mẽ đâm vào tường đất, một phát, hai phát

Còn chưa đến phát va chạm thứ hai, trên mặt tường đất đã nứt ra thành từng đường dài.

Trên mảnh đất này, đất bùn rẻ hơn nhiều so với đá, hơn phân nửa cư dân đều là sống trong nhà đất, cũng chính bởi vì tường đất dễ xây thành, người Đảng Hạng mới có thể kiến tạo ra trận tường đất quy mô như thế trong thời gian ngắn ngủi như thế.

Có câu là mạn công xuất tế hoạt, cái này ở hậu thế mà nói chính là cái gọi là công trình bã đậu, tuy rằng có hiệu quả không tầm thường đối với kỵ binh, nhưng đối với xe phá tường, thì thật là không chịu nổi một đòn.

Một tiếng "ào" vang lên. Một bức tường đất đổ sập, không ít binh lính Tây Hạ không kịp thoát thân, liền bị chôn sống như thế.

Trong nháy mắt, đã hơn mười bức tường đất đổ sụp.

Vệ Mẫu nhìn thấy hết thảy cảnh này, thầm nghĩ, tiếp tục như thế này thì không được, vì thế quyết đoán mệnh lệnh binh lính chủ động xuất kích, dùng thân xác máu thịt ngăn trở chàng xa đi tới, cũng không thể để xe phá tường đến gần tường đất thêm nữa.

Trên chiến trường này cũng không thể bảo thủ không chịu thay đổi, vốn dĩ tường đất là dùng để yểm hộ binh lính của mình, nhưng tình hình hiện giờ thay đổi, cũng phải đổi thành binh lính tiến lên bảo vệ tường đất.

Giết!

Binh lính Tây Hạ vốn đang nấp ở phía sau tường đất xông ra. Bởi vì quân Kim không có thêm kỵ binh, bộ binh đánh bộ binh, người Tây Hạ này còn có ưu thế. Trải qua một canh giờ chém giết, cuối cùng đã ngăn chặn quân Kim thế công, bảo vệ tường đất và lô cốt đất ở phía sau mình.

Quân địch này có biến, Thuật Liệt Tốc tất nhiên cũng sẽ chịu thua đến cùng, lập tức hạ mệnh hai ngàn kỵ binh tả hữu đánh bọc, yểm hộ bộ binh của mình công tường.

Bởi vì binh lính Tây Hạ cũng đã ra khỏi tường đất, xung quanh không có tường đất yểm hộ, kỵ binh này vừa xông lên, lập tức không thể ngăn cản, hai bên trái phải xông lên, trận hình của binh lính Tây Hạ đại loạn.

Vệ Mẫu vừa thấy, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nhưng chính vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên từng trận tiếng bước chân.

Chỉ thấy một chi quân đội đang tăng tốc đi tới bên này.

Là viện quân của Tây Hạ.

Hoá ra chính tướng Sa Châu - Lý Phi Ca thấy chủ lực của quân Kim điều toàn bộ đến phía nam, sợ Vệ Mẫu không thủ được, vì thế khẩn trương triệu tập viện binh đến.

Vệ Mẫu thấy là viện binh của mình, không khỏi mừng rỡ, cao giọng hô lên: - Các huynh đệ, viện quân của chúng ta tới rồi, xông lên cho ta!

Viện quân này vừa đến, binh lính Tây Hạ sĩ khí đại chấn, lại chặn đứng một đợt tiến công hung mãnh nhất của quân Kim.

- Móa nó, chỉ còn một chút nữa.

Thuật Liệt Tốc nhìn thấy viện quân của đối phương đuổi tới, không khỏi chửi đổng một câu, chợt nghe phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa.

- Thuật Liệt Tốc.

Chính là đại tướng Ba Lỗ. Chỉ thấy gã dẫn năm ngàn kỵ binh nhẹ đi tới, nói: - Thuật Liệt Tốc, ta phụng mệnh của Đô Thống, đến đây viện trợ, bất kể như thế nào, hôm nay nhất định phải phá hủy tường đất phía ngoài này, nếu không rất khó yểm hộ Phó Đô Thống tiến quân.

Thuật Liệt Tốc vừa nghe vậy, gật đầu nói: - Hiện giờ quân địch đã ra khỏi tường đất quyết chiến với quân ta, kỵ binh của chúng ta không cần e ngại nữa.

Hai người hợp binh một khối, phát động đợt tiến công mãnh liệt nhất đối với trận địa quân địch.

Vệ Mẫu thấy kỵ binh của quân Kim khí thế hung mãnh, không dám cùng tranh phong, khẩn trương mệnh lệnh binh lính lui lại, sau khi trốn sau tường đất, quân Kim thấy vậy, lại khẩn trương mệnh lệnh kỵ quân đình chỉ tiến công, mệnh lệnh bộ binh khẩn trương thúc đẩy xe phá tường, điên cuồng phá hủy tường đất, nhưng đợi khi kỵ binh ngừng lại, Vệ Mẫu lại mệnh lệnh binh lính ra ngoài nghênh chiến.

Thuật Liệt Tốc chỉ có thể điều động kỵ binh, xung phong hướng ngang, lại lần nữa bức binh lính Tây Hạ lui xuống.

Vừa đánh vừa lui, lui mà đánh tiếp, khiến quân Kim cũng tổn thất thê thảm, một trận chiến này cho đến tận lúc chạng vạng tối mới chấm dứt, bất kể như thế nào, quân Kim vẫn phá hủy đại bộ phận tường đất bên ngoài.

Sau một ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn, quân Kim lại bắt đầu ngóc đầu trở lại, lại là trải qua một ngày huyết chiến, lại lần nữa đẩy lùi trận địa vào ba dặm đường, phá hủy tường đất bên ngoài Sa Châu, bức ép binh Tây Hạ lính lui đến một chiến hào phía sau. Chiến hào này là do thiên nhiên hình thành, tuy nhiên bởi vì quân Kim đến, lại đào sâu thêm rộng thêm không ít. Binh lính Tây Hạ lui tới nơi này, thì không thể lui thêm nữa rồi, lui về phía sau nữa thì chính là tường thành rồi. Vệ Mẫu lại chỉnh đốn binh mã một lần nữa, và còn điều quân tinh nhuệ từ trong thành ra, đại chiến một ngày với quân Kim trên chiến hào này. Hai bên đều là tổn thất thê thảm, nhưng binh lính Tây Hạ cũng thành công ngăn cản thế công của quân Kim, nhưng quân Kim cũng đã đạt được mục đích chiến lược, rốt cục đã mở ra một lỗ hổng ở phía nam, yểm hộ cho đường đi đến Qua Châu.

Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn là phát động vài đợt tiến công tượng trưng, tạo ra một kiểu không khí cửu công bất hạ, lúc này Lưu Ngạn Tông đã cũng lãnh binh xuất chinh.