Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1851: Là người hay quỷ




Nhìn nét mặt của Lý Kỳ, Trương Xuân Nhi sớm đã dự liệu được, nhấp một ngụm trà rồi đặt chén trà xuống, cười nói: - Xu Mật Sứ cảm thấy tin tức này giá trị là đủ rồi.

Không xong rồi, bị nàng ta đoạt mất tiên cơ, việc này không thể được, ta không thích bị rơi vào thế bị động. Lý Kỳ ngẩn ra, cất chén trà đi, ngoảnh ra sau gọi: - Chủ quán, phiền ông lau cái này giúp.

- Vâng!

Người chủ quán nhanh chóng cầm khăn lau ra lau sạch sẽ cái bàn.

Đợi chủ quán rời đi, Lý Kỳ mới cười nói:

- Vương Phủ? Trương Nương Tử không phải đã nhìn lầm đó chứ?

Trương Xuân Nhi nói: - Lúc ấy người đó đi rất vội tôi cũng chỉ liếc mắt trông qua mà thôi. Nếu là người khác thì có thể chứ Vương Phủ thì thật khó để mà nhận nhầm. Xu Mật Sứ nên nhớ rằng, Vương Phủ đặc biệt không giống với nhữn người bình thường khác.

Lý Kỳ nói: - Ta làm sao có thể quên chứ. Tóc lão màu vàng mà.

Trương Xuân Nhi cười nói: - Đúng vậy!

- Nhưng có rất nhiều người Tây Vực tóc cũng màu vàng, dựa vào điểm này thôi thì chưa đủ để khẳng định người đó có phải là Vương Phủ không, cô có khi nào nhìn lầm rồi chăng?

- Nói như vậy cũng không sai nhưng ta tin chắc rằng người đó chính là Vương Phủ, bất kể là thân hình hay tướng mạo.

Không thể nào. Điều này sao có thể. Vương Phủ sớm đã bị Tửu quỷ giết, đầu người cũng đã mang đến làm sao lại có thể xuất hiện ở nơi ấy, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Lý Kỳ vừa suy nghĩ vừa xoay chén trà, một lúc lâu sau hắn mới nói: - Xem như là Vương Phủ đi thì làm sao nào? Vương Phủ bất quá chỉ là một đống rác rưởi, chẳng có một chút ảnh hưởng gì đến ta!

Trương Xuân Nhi cười nói:

- Đúng. Đích thực là Vương Phủ không đủ sức để uy hiếp Xu Mật Sứ. Nhưng mà Tần Cối thì sao?

Đầu mày Lý Kỳ thoáng run lên hai cái.

Trương Xuân Nhi lại nói: - Xu Mật Sứ đừng quên, ta ở quý phủ của Tần Thiếu Tể đã nhìn thấy Vương Phủ đó.

Lý Kỳ đột nhiên cười ha hả nói: - Nói tới đây, ta bỗng cảm thấy tin tức của cô thật là có chút giá trị.

Trương Xuân Nhi nói: - Nhưng mà ta cũng chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Nếu biết nhiều hơn, ta e rằng là đã có được cách thức để điều chế thủy tinh rồi.

Đáy mắt Lý Kỳ có thoáng chút thất vọng, nói: - Nếu đã như thế, ta hiện tại không thể cho cô một đáp án chính xác. Tin tức này chẳng có giá trị chi cả. Ta còn phải tra xét thêm nữa.

Trương Xuân Nhi cười nói: - Cứ tự nhiên.

Lý Kỳ đột nhiên nói: - Trương Nương Tử, có một điều ta rất hiếu kỳ, cô nói cho ta biết những điều ấy, lỡ như ta không giữ lời thì cô không phải đã chịu thua thiệt rồi sao?

Trương Xuân Nhi cười nói:

- Ngươi là Xu Mật Sứ, ta chẳng qua chỉ là một thương nhân. Đừng nói là việc này mà bất cứ là việc gì, nếu như ngươi đã không giữ lời thì ta cũng không còn cách nào khác, cho dù là đã giao kèo đi chăng nữa. Không chỉ có riêng ta mà hết thảy bọn thương nhân trong thiên hạ này đều như thế. Nếu như ai cũng mang thái độ này thì người đó còn có thể cùng Xu Mật Sứ bàn chuyện làm ăn không chứ. Xu Mật Sứ, ngươi nói có phải không?

- Có đạo lý.

Lý Kỳ gật gật đầu cười nói: - Đây cũng là điểm ta thích nhất ở Trương Nương Tử. Làm việc gì cũng đều vô cùng quyết đoán, không vòng vo.

Trương Xuân Nhi khẽ cười nói:

- Xu Mật Sứ quá khen! Ta chẳng qua chỉ là cảm thấy muốn cùng Xu Mật Sứ bàn chuyện làm ăn thì phải thẳng thắn một chút. Xu Mật Sứ dù sao thì cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, một số chuyện có muốn giấu diếm thì e giấu diếm cũng không được mà đã không giấu diếm được thì không bằng cứ thoải mái mà nói ra, ít nhiều cũng lấy được chút tín nhiệm.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Trương Nương Tử thật là biết cách nói chuyện.

- Đâu có, đâu có. Trương Xuân Nhi nói: - Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải đi chúc mừng quý phủ. Nếu như không có việc gì khác, Trương Xuân Nhi xin cáo từ trước.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Cô đi đi.

- Cáo từ!

- Khoan đã!

Lý Kỳ đột nhiên gọi Trương Xuân Nhi lại nói: - Cô định là không bán rẻ Tần Cối đó chứ?

Trương Xuân Nhi lắc đầu nói: - Ta là một thương nhân, trong mắt của một thương nhân thì không có kẻ thù. Chỉ cần lợi ích. Điều này chẳng phải là ngươi nói sao.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ta còn nói qua rằng, ta thích hợp tác với thương nhân.

- Ta cũng thế. Cáo từ.

Sau khi Trương Xuân Nhi rời đi, Lý Kỳ đột nhiên nhướn mày thầm nghĩ, Vương Phủ đã chết rồi nhưng nàng ta lại nói gặp được Vương Phủ, như vậy thì hẳn là nàng ta đã nhận nhầm người nhưng mà tại sao nàng ta lại chắc chắn người nọ chính là Vương Phủ. Không sai, bộ dạng đặc thù của Vương Phủ không khó để nhận ra, nhưng vấn đề là Vương Phủ quả thật đã bị giết. Chẳng lẽ thật sự nàng ta nhìn nhầm. Không thể nào, không thể nào. Chuyện này không thể trùng hợp như vậy được. Một người mang bộ dạng của Vương Phủ xuất hiện trong phủ của Tần Cối, trong này nhất định có gì mờ ám đây.

Nhưng suy nghĩ lại thì một chút đầu mối nào cũng không có.

Thật ra thì cho dù Vương Phủ có còn sống đi chăng nữa thì cũng có chút uy hiếp gì đối với Lý Kỳ. Nhưng việc này này lại liên lụy đến Tần Cối, hắn không thể không thận trọng suy tính được. Đang trong lúc bế tắc không biết xoay xở như thế nào thì mắt hắn đột nhiên sáng rực. Hắn nhớ tới một người. Đúng vậy. Ta làm sao có thể quên mất người đó chứ. Thế là hắn vội vàng đứng dậy rời đi.

Phủ Thái sư

Dạo này Thái Kinh rất ít khi ra cửa, mà cũng rất ít khi gặp khách. Suốt ngày lão chỉ ở nhà chơi đùa với cháu chắt. Trước cửa phủ Thái sư hiện giờ hết sức vắng vẻ.

- Lão gia, Xu Mật Sứ đến.

Thái Dũng đi vào trong nhà nói với Thái Kinh đang nghe mấy đứa cháu ngâm tụng kinh Thi.

- Hắn sao lại đến đây chứ?

Thái Kinh hiếu kỳ nói: - Không phải ngươi nói hôm nay bọn Tiểu Lục Tử, Tiểu Ngọc, Mã Kiều kết hôn sao?

- Ta cũng cảm thấy tò mò.

- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Thái Kinh nói thầm một câu, quơ tay nói: - Dẫn hắn ra phía sau nhà chờ ta đi.

- Vâng.

Lý Kỳ ở hậu đường đợi một lát thì thấy Thái Dũng đỡ Thái Kinh lên tới, hắn vội vàng đi đến đỡ Thái Kinh, cười nói: - Lý Kỳ mạo muội tới thăm, không quấy rầy niềm vui gia đình của Thái sư chứ.

Thái Kinh cười ha hả nói: - Ngươi có thể tới đây, lão phu cũng rất vui nào có quấy rầy hay không quấy rầy gì, chỉ là lão phu nghe nói hôm nay đồ nhi ngoan của ngươi kết hôn, ngươi sao lại chạy đến đây?

Lý Kỳ nói: - À, Trần đại nương, Ngô đại thúc bọn họ không phải đang ở đó sao. Nó lại là con một, ta mà ở đó thì bọn họ ít nhiều sẽ kém vui cho nên vãn bối ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại đi đến nơi này.

- Việc này cũng đúng.

Thái Kinh ngồi xuống, đưa tay ra mời, nói: - Ngươi cũng ngồi đi.

Lý Kỳ thấy động tác của lão chậm chạp hơn so với trước kia một chút liền quan tâm hỏi: - Thái sư, gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?

Thái Kinh khoát tay thở dài: - Càng ngày càng tệ, nghĩ cũng nhanh thật. Có điều là lão phu đã sống bao nhiêu năm nay ấy cũng thật là cảm kính trời xanh vậy.

Lý Kỳ thở dài trong lòng, cảm thấy đời người thật là quá ngắn ngủi.

Thái Kinh hỏi: - Dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?

Lý Kỳ nói: - Cơ thể cũng không tồi.

Nói tới đây hắn có chút chần chờ.

Thái Kinh cau mày nói: - Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

Thôi bỏ đi. Lão ấy đã từng tuổi này rồi không nên quấy rầy lão nữa. Để cho lão bình yên mà sống cho qua tháng ngày này đi. Lý Kỳ trầm ngâm một lát mới cười nói: - Cũng chẳng có việc gì to tát, có điều người vừa rồi hỏi như vậy vãn bối chợt nhớ đến giấc mộng tối hôm qua.

- Mộng? Mộng gì chứ?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nói ra thì cũng buồn cười. Tối hôm qua vãn bối không ngờ lại mơ thấy một người.

- Ai?

- Vương Phủ.

- Vương Phủ?

Thái Kinh cảm thấy kinh ngạc nói: - Ngươi sao lại mơ thấy gã?

Lý Kỳ nói: - Vãn bối cũng không rõ nên cảm thấy nực cười.

Thái Kinh nói: - Vậy ngươi mơ thấy gã đang làm gì?

Lý Kỳ nói: - Vãn bối cũng không nhớ rõ chỉ mơ màng thấy gã đã trở lại kinh thành.

Thái Kinh cười ha hả nói: - Lý Kỳ, nếu Vương Phủ còng sống ở trên đời, vậy thì ngươi tốt nhất hãy kiểm điểm lại mình đi. Nhưng mà lão phu tin rằng, ngươi có lẽ sẽ không thả người ngu xuẩn như vậy.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vãn bối chính là sợ Quỷ Hồn của lão tới tìm mình.

Ngụ ý chính là Vương Phủ có tới tìm thì cũng chỉ là quỷ chứ không thể là người được.

Thái Kinh cười ha hả nói: - Không ngờ là ngươi vẫn còn sợ những chuyện này.

Lý Kỳ thở dài nói: - Thái sư, Vãn bối cảm thấy giống như là chức quan càng ngày càng lớn, thì con người ngược lại càng ngày càng nhát gan. Người nói có phải là kỳ lạ lắm không?

- Việc này không kỳ lạ chút nào. Lão phu cũng từng như thế.

Thái Kinh nói: - Con người càng có nhiều thì lại càng sợ bị mất đi. Mà khi đã sợ thì cái gì cũng sợ cả. Ngươi xem ra cũng không tệ, so với lúc lão phu còn trẻ thì giỏi hơn nhiều.

- Vậy ư. Vãn bối vẫn nghĩ mìnhnhư thế là quá lắm rồi.

Lý Kỳ cười cười nói: - Thật ra thì vãn bối cũng không sợ gì chẳng qua là lúc đó bị dọa chút thôi. Tên Vương Phủ này giống với bọn người Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, lúc sống thì còn khá chút, chứ đột nhiên xuất hiện trong mơ thì thật là dọa chết người ta.Thái sư, Vương Phủ có phải là người Tây Vực không?

Thái Kinh lắc đầu nói: - Điều này thì lão phu cũng không rõ lắm. Thật ra việc này cũng không có gì kỳ quái. Trước đây ngũ Hồ loạn Hoa cho nên mới có rất nhiều người giống như Vương Phủ vậy.

- Cũng phải. Vãn bối sao lại quên mất việc này chứ. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Chẳng qua là loại người như Vương Phủ có huyết thống của nước khác mà cũng có thể lên làm Tể tướng, chyện này thật là kỳ lạ. Nói trắng ra là chẳng cùng tổ tiên với ta, tâm cơ ắt cũng khác, thật không hiểu nhà nào dám đề bạt lão lên đến chức ấy?

Thái Kinh quắc mắt nói: - Người mà ngươi nói kia chính là lão phu!

- Vậy sao?

Lý Kỳ mở to mắt, hết sức kinh ngạc.

Thái sư hừ một tiếng nói: - Lão phu lừa ngươi làm gì. Ngươi và Vương Phủ qua lại cũng không ít, thừa biết Vương Phủ cũng không phải là hạng giá áo túi cơm. Lúc đó, gã nghe được việc Thái thượng hoàng sẽ trọng dụng lão phu vì thế mà gã ở trong triều hết sức nịnh bợ, cực lực tiến cử lão phu. Ta lúc ấy trong lòng vô cùng cảm kích gã, sau lên làm Tể tướng liền đề bạt gã. Mãi sau ta mới biết gã là một tên vong ân phụ nghĩa nhưng đã muộn quá rồi. Gã lúc ấy được Thái thượng hoàng sủng ái. Lão phu mấy lần muốn cách chức gã trục xuất khỏi kinh thành nhưng đều bị gã nhanh hơn một bước hóa giải hết. Nếu không thì vì sao lão phu luôn nói thất bại lớn nhất trong cuộc đời lão phu chính là bại trong tay Vương Phủ.

- Thì ra là như vậy.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Vãn bối vẫn luôn nghĩ Vương Phủ nhất định là dựa vào thế lực của phụ thân hoặc thúc phụ của lão mà trèo lên.

- Phụ thân gã chẳng qua chỉ là một người đọc sách mà thôi. Một vị quan nhỏ nhoi thì có tư cách gì để mà đề bạt gã.

Nói tới đây, Thái Kinh đột nhiên khẽ giật mình nói: - Không đúng. Ngươi không thể không điều tra qua gia thế của Vương Phủ.

Lão đã già như vậy mà phản ứng còn nhanh thế ư? Ngươi có phải là đang giả bộ không? Thoáng qua trong mắt Lý Kỳ hiện lên chút bối rối, nói: - Vãn bối thật là cũng muốn điều tra nhưng vẫn chưa điều tra ra manh mối gì. Cha mẹ của Vương Phủ sớm đã qua đời, lão là con một, biểu huynh đường huynh gì cũng đều không có. Lão còn có một đứa con trai là Vương Tuyên Ân nhưng căn bản chẳng có gì để điều tra. Nếu không thì đã bưng gọn một ổ rồi.

- Điều này cũng đúng.

Thái Kinh gật gật đầu, bỗng nhiên nói: - Không phải gã ngay cả một huynh đệ gì cũng không có.

- Đường đệ? Lý Kỳ nhíu mày nói: - Hả? Vãn bối chưa từng nghe qua.

Thái Kinh cười ha hả nói:

- Thật ra thì gã vẫn còn một đường đệ. Nghe nói người kia là con trai của thúc phụ gã. Hai người lớn lên rất giống nhau, chỉ là người đường đệ này không bằng Vương Phủ. Suốt ngày chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi. Vương Phủ lúc ấy đang thăng quan tiến chức, lo rằng người đường đệ sẽ gây rắc rối cho gã nên mang người đường đệ này đi. Nhưng sau Vương Phủ trở thành Thái tể cũng không mang đường đệ gã về. Nghe nói là gã kia bên ngoài gây chuyện thị phi nên đã bị người ta đánh chết. Lão phu nghĩ chuyện này chỉ là đồn đại hư hão. Lão cũng đã gặp qua gã đường đệ này một hai lần. Vừa nhìn đã biết ngay là phường ác ôn khó trừ.

Lý Kỳ suy nghĩ một chút, nói: - Thật không ngờ Vương Phủ còn có một người đường đệ.

Thái Kinh ừ một tiếng nói: - Thế nào? Ngươi lẽ nào lại sợ người đường đệ này sẽ quay về tìm ngươi để báo thù đó chứ? Ha ha. Đừng nói là người đường đệ kia có thể đã chết mà cho dù còn sống đi chăng nữa cũng không đáng để lo nghĩ đâu. Ngươi tùy tiện động tay cũng đủ đùa chết gã ta. Cái trò nhổ cỏ phải nhổ tận gốc này áp lên người hắn thật là lãng phí.

Lý Kỳ cười nói: - Thái sư nói đùa rồi, cho dù Vương Phủ còn sống vãn bối cũng chẳng sợ thì thiết chi đến người đường đệ của lão. Vãn bối chỉ là cảm thấy có chút kinh ngạc mà thôi. Lời tuy nói thế nhưng trong mắt hắn vẫn lóe lên một tia lo sợ.