Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1846-2: Hết sức căng thẳng (2)




Hoàn Nhan Tông Vọng cười nhẹ như mây nói: - Nhị vị có lẽ đều đã biết, Tây Hạ vốn đã thần phục Đại Kim ta rồi, vì vậy Đại Kim ta vẫn trả lại cho họ không ít đất đai mà vốn bị Liêu quốc chiếm lĩnh. Nhưng Tây Hạ lại không biết có ơn tất báo, ngược lại còn dựa vào Nam triều, phản lại Đại Kim ta. Hơn nữa, khi quân ta đi xuống phía nam, đã mạnh mẽ chém sau lưng ta một đao. Nếu Đại Kim ta không dạy cho họ một bài học, sao còn có uy nữa.

Lời này nói ra cũng thật nhẹ nhàng mà khéo léo. Kỳ thực cũng là thầm dọa họ. Các ngươi đừng học Tây Hạ làm cái gì độc lập, nếu không ta không tha cho các ngươi đâu.

Tất Lặc Ca nói: - Vậy không biết Nhị Thái tử định làm thế nào?

Hoàn Nhan Tông Vọng bật cười ha hả nói: - Sự việc đã tới bước này rồi, còn có thể làm thế nào chứ? Người Đảng Hạng tương lai chỉ có một thân phận, đó chính là nô lệ của chúng ta. Ngoài ra, không có kết quả thứ hai. Tuy nhiên, cuộc chiến này ta cần sự giúp đỡ của hai vị.

Ngụ ý này chính là phải tiêu diệt Tây Hạ tới cùng!

Tất Lặc Ca, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế đều vã mồ hôi hột. Mặc dù đất nước Tây Hạ không lớn, nhưng binh lực lại rất mạnh, không phải ngươi nói diệt là có thể diệt được.

Hoàn Nhan Tông Vọng dường như đã nhìn thấu tâm tư của họ, liền cười nói: - Thế nào? Các ngươi có phải còn cho rằng ta nói bừa sao?

- Không dám, không dám.

Tất Lặc Ca thận trọng hỏi lại: - Vậy không biết Nhị Thái tử cần chúng ta làm gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta cần các ngươi giúp ta hai điểm. Thứ nhất, lương thảo, thứ hai đóng quân ở biên giới Hà Hoàng và biên giới Sơ Lặc.

Lương thảo này thực là là dễ hiểu, nhưng cũng không thể so được với Đại Tống, khắp nơi đều là ruộng tốt. Trong nước Tây Hạ vẫn còn có rất nhiều sa mạc, nếu đi sâu vào, tất phải có sự tiếp viện. Vấn đề là đóng quân ở khu vực biên giới Hà Hoàng, chuyện này nên nhớ khu vực Hà Hoàng có lẽ là địa bàn của Đại Tống. Ngươi đây là có ý gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Các ngươi yên tâm đi, ta không phải để các ngươi đi khai chiến với Nam triều. Ta chỉ là lo lắng quân Tống sẽ thừa dịp mà vào, quấy nhiễu hậu phương của quân ta. Ta cần họ giúp ta chấn áp quân Tống, củng cố hậu phương. Ta không muốn rơi vào cảnh khó khăn giữa hai đường chiến tuyến.

Tất Lặc Ca và Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế nhìn nhau, đều không ai nói lời nào. Kỳ thực đánh Tây Hạ bọn họ đều rất vui, đặc biệt là Cao Xương Hồi Cốt. Bởi vì Tây Hạ là đối thủ cũ của họ. Nhưng vấn đề là chúng ta tận tâm tận lực giúp Kim quốc ngươi đánh Tây Hạ, chúng ta có được lợi lộc gì chứ? Đây có lẽ không phải là một cuộc chiến tranh giáo huấn, mà là một cuộc chiến diệt quốc, chắc chắn không phải là một hai tháng có thể đánh xong, e là cung cấp hết lương thực, cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn.

Hoàn Nhan Tông Vọng đương nhiên là biết họ đang nghĩ gì, liền cười nói: - Các ngươi yên tâm đi, Hoàn Nhan Tông Vọng ta tuyệt đối không phải là người vong ân phụ nghĩa. Các ngươi giúp ta, ta tuyệt đối không thể để các ngươi thiệt thòi. Nói xong, gã liền quay sang nói với Tất Lặc Ca: - Một khi công hạ được Tây Hạ, ta sẽ tặng các ngươi toàn bộ hành lang Hà Tây cho Cao Xương Hồi Cốt các ngươi.

Tất Lặc Ca nghe xong chỉ thấy tim mình đập mạnh. Kỳ thực họ không có thâm thù đại hận gì với Tây Hạ. Quan trọng vẫn là hành lang Hà Tây này. Bởi vì hành lang Hà Tây ở thời đại đường bộ này, thực sự là quá đáng giá. Hơn nữa hành lang Hà Tây hiện tại là vùng đất phì nhiêu. Điều này đối với các nước phía tây mà nói, đó thật sự có thể gọi là không còn gì hơn thế. Vì vậy hai nước đã giao chiến nhiều lần, nhưng Tây Hạ vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ hành lang Hà Tây. Hiện tại Hoàn Nhan Tông Vọng đã nói nếu tặng hành lang Hà Tây cho gã, ngươi bảo gã sao không động lòng chứ?

Nhưng động lòng thì động lòng, đây lại không phải là chuyện nhỏ. Trong lòng gã lại đắn đo một hồi, thầm nghĩ, hành lang Hà Tây này ở ngay bên cạnh Cao Xương Hồi Cốt ta, có lẽ cách Kim quốc hàng ngàn vạn dặm. Đại Kim cho dù muốn thống trị ở đây, cũng không có đủ sức. Gã ta có lẽ không phải lừa ta, dù sao cũng không phải là ta xuất binh. Nếu tặng chút lương thực, là có thể có được hành lang Hà Tây, đó tuyệt đối chẳng có gì là thiệt thòi.

Sau khi suy nghĩ một hồi, gã liền gật đầu nói: - Nhị Thái tử khách khí rồi, Cao Xương Hồi Cốt ta nếu đã thần phục Đại Kim, đương nhiên là phải nghe theo sự phân phó của Nhị Thái tử rồi.

- Được!

Hoàn Nhan Tông Vọng lại quay sang nói với Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế: - Nếu vương triều Đông Khách Lạt Hãn các ngươi giúp ta công hạ Tây Hạ, ta hứa với người không chỉ giúp người cướp lại Sơ Lặc, mà còn giúp ngươi thống nhất vương triều Tây Khách Lạt Hãn.

Thực lực của quân Kim, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế vừa mới chứng kiến rồi. Đến giờ vẫn còn đang hiện lên mồn một trước mắt, nếu quân Kim chắc chắn giúp đỡ, gã thống nhất thực sự chỉ là vấn đề thời gian. Đó cũng là giấc mộng của gã. Hơn nữa, trước mặt Hoàn Nhan Tông Vọng giúp gã đánh lui vương triều Tây Khách Lạt Hãn, gã đã nợ Hoàn Nhan Tông Vọng một ân tình. Ngoài ra, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không có để gã xuất binh, cho dù Hoàn Nhan Tông Vọng không giữ lời hứa, gãcũng không dễ từ chối, liền nói: - Tất cả đều nghe theo sự chỉ bảo của Nhị Thái tử.

Hoàn Nhan Tông Vọng bật cười ha hả, nâng ly lên nói: - Nhị vị quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng, ta kính hai vị một ly.

Ba người lại uống cạn một ly.

Tất Lặc Ca dò hỏi: - Không biết Nhị Thái tử định khi nào tiến quân?

Hoàn Nhan Tông Vọng liền cười: - Sau 3 ngày nữa.

Nhật Bản.

Điểm tiếp giáp giữa Việt Tiền Châu và kinh đô được gọi là Nhược Hiệp Châu, vùng đất không lớn, nông nghiệp cũng không phát triển, nhưng vì đường biển ở hai bờ Nhược Hiệp Châu khiến cho ngư nghiệp, vận chuyển đường biển và ngành sản xuất muối lại vô cùng phát triển, là một nói có thể sản xuất được sản lượng lớn trong thời gian hòa binh. Do vì vẫn ở gần Kinh Đô phủ, cho nên vẫn luôn được vương triều Nhật Bản đánh giá cao.

Bình Thị mặc dù nắm trong tay không ít bến tàu của đường phía tây Nhật Bản, nhưng duy chỉ có Nhược Hiệp Châu là không bị nhúng chàm. Đó cũng là hải cảng lớn nhất trong tay triều đình. Hơn nữa, toàn bộ hải cảng có lẽ là thiên nhiên hình thành, môi trường địa lý là tốt nhất ở Nhật Bản.

Tuy nhiên, lúc này một nơi giữa giữa Việt Tiền Châu và Nhược Hiệp Châu có tên gọi là Dã Bàn Sơn, đang bắt đầu vào mùa xuân. Tuyết trắng bao phủ đỉnh núi Dã Bàn Sơn vẫn chưa tan chảy, ánh nắng ban mai của mủa xuân đã không kìm nổi sự tĩnh mịch, lặng lẽ nhô lên từ phía đông. Nhưng cảnh tượng trước mắt dường như đã khiến no cảm thấy sợ hãi, trong ánh nắng ấm áp còn có chút run rẩy.

Chỉ thấy trên một đồng bằng gần Dã Bàn Sơn, một cảnh hoang tàn, thi thể ngổn ngang khắp cánh đồng, chân cụt tay đứt, chỗ nào cũng có, dường như vùng đất rộng lớn này đã bị nhuốm máu đỏ vậy, duy chỉ còn lại một khoảng trời màu xanh, phủ lên cỏ khô, run sợ trong buổi sớm đầy sương. Thật đúng là thiên địa sầu, cây cỏ cũng thê lương, đại kỳ rơi rụng trên chiến sa, nhưng đã bị đốt cháy chỉ còn lại một khoảng nhỏ, phía trên còn lại một vệt đen, nhưng đã không nhìn rõ trên đó viết gì nữa rồi. Vừa nhìn thấy, cả Nhược Hiệp Châu dường như đã chìm vào trong biển người chết.