Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1837: Yến hội Cà phê (tam)




Không hổ là ham ăn thứ nhất Đại Tống, mặc dù là lần đầu tiên thưởng thức cà phê, cũng có thể rất nhanh bắt lại tinh túy của cà phê sữa này.

Kỳ thật loại mới vừa rồi đám người Thái Kinh uống kia chính là một loại cà phê khá nổi danh đời sau --- tên là Latte.

Chuẩn xác mà nói, là Latte Ý.

Nếu như từ phân lượng mà nói, gọi là sữa, bởi vì tỉ lệ giữa sữa và cà phê, là 5-1, hơn nữa là lúc thêm cà phê vào trong sữa, cà phê có một đặc tính, chính là vô cùng phô trương, cực kỳ tương tự như rượu, ngươi chỉ cần cho thêm cà phê vào, là hương vị của nó có thể phát ra, bất luận là mùi gì cũng không thể che dấu, cà phê không tuân theo quy tắc cái gì mà thiểu số phục tùng đa số, cũng giống như tính cách của Lý Kỳ vậy, ở trong thế giới cà phê, phàm là có ta, ta chính là chúa tể.

Vì vậy mặc dù sữa có phân lượng gấp năm lần cà phê, nhưng cà phê vẫn là nhân vật chính.

Nhưng cà phê sữa dù sao vẫn là một loại cà phê được pha chế, không thể tận tình bày ra hết mỹ vị của cà phê, theo đạo lý mà nói, đây là lần đầu cà phê hướng ra đại chúng, Lý Kỳ hẳn nên hoàn toàn đưa ra mùi vị cà phê nguyên chất, không nên lôi ra cái gì mà loại cà phê được pha chế.

Tuy nhiên ở trong quan niệm đồ ăn của Lý Kỳ, cho tới bây giờ cũng chỉ là làm ra mỹ vị thích hợp nhất cho khách hàng, mà không phải làm ra mỹ vị nhất.

Như vậy cũng tốt hơn so với ít người vẫn nói, tại sao ngay cả rượu đỏ ngươi cũng không thích uống, ngươi thật không biết thưởng thức mà, tại sao ngươi lại ăn cơm trứng chiên, quá khó coi mà, tại sao ngươi lại không mặc tây phục, rất không thân sĩ mà.

Mỗi người đều có khẩu vị của riêng mình, không thích chính là không thích, thế thôi, không thể đại biểu cho cái gì, ta thích cơm trứng chiên, ngươi thích tảng thịt bò, đây chỉ là khẩu vị cá nhân bất đồng, ngươi cứ phai lôi đến thân phận địa vị, cứng rắn muốn thuyết phục người khác thích thứ ngươi thích làm gì, như vậy có chút ép buộc đó.

Mà ý nghĩa của Latte này chính là ở chỗ tùy ý, trải qua cuộc sống mình thích, không bị người khác chi phối. Không giống một vài người hầu ở nhà người ta, theo đuổi nghệ thuật, theo đuổi thuỷ triều, theo đuổi cố ý, theo đuổi vĩnh viễn không phải là thứ mình thích, mà là người khác thích, bọn họ cũng không sai, đây có lẽ chính là cuộc sống mà bọn họ nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là người khác cũng phải như vậy.

Nếu Lý Kỳ lôi ra một ly cà phê đen, phỏng chừng toàn trường cũng không có mấy người thích uống. Mà đối với khẩu vị đại chúng của người Hán, đa số người vẫn ưa thích loại cà phê đã được pha chế, trải qua một ít gia công, vì để cho mọi người có thể hoàn toàn thể nghiệm mùi vị của cà phê, liền mang ra một ít cà phê không phù hợp khẩu vị bọn họ để cho bọn họ thể nghiệm, điều này có ý nghĩa sao?

Như vậy không phù hợp nguyên tắc buôn bán, vì vậy, Lý Kỳ mới chọn dùng Latte, trước hết để cho mọi người nhận thức mùi vị cà phê. Sau đó lại đào sâu hiểu biết, từ trong đó tìm kiếm hương vị cà phê thuộc về mình.

Mà Latte, bởi vì thời điểm pha chế, lấy sữa làm chính, mùi sữa thơm tất cả mọi người đều vô cùng quen thuộc, cho nên sẽ không khiến cho mọi người sinh ra cảm giác mâu thuẫn, cũng đồng thời, cũng có thể biết được cà phê có hương vị như thế nào.

Hơn nữa sữa pha với cà phê, là một tổ hợp kinh điển, cái gì gọi là kinh điển, điều kiện cơ bản nhất, chính là được đại chúng sở nhận, chưa từng có một kinh điển nào mà không được đại chúng tiếp nhận.

Trong hoa viên, nam nhân thì uống Latte, nhưng nữ nhân ở trên ban công thì không phải uống Latte, mà là Cappuccino.

Tên này tuy rằng không phải Lý Kỳ đặt cho đấy, mà hắn chỉ mang đến từ hậu thế, nhưng xuất từ trong tay hắn, tất nhiên lại có một phen giải đọc khác.

Mấu chốt ngay tại ở mặt sau hai chữ, Chi và No.

Hai chữ này rất dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ không sử dụng Latte để là dùng gọi chung cho cà phê sữa, nhưng hắn lại giữ Cappuccino, cũng là bởi vì hai chữ này.

Hiển nhiên, khi thiếu nữ nói ra tên của loại cà phê này, Bạch Thiển Dạ liền trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Kỳ thật trước đây, Lý Kỳ đã điều chế ra rượu cốc-tai Tạp Kỳ Nặc, đây cũng không phải là hắn lần đầu tiên dùng hắn và tên của Bạch Thiển Dạ để đặt.

Vân Hi cà phê tuy rằng cũng là dùng tên của Lưu Vân Hi để đặt, nhưng Kỳ Nặc chỉ dùng tên của hai người bọn họ để đặt đấy, ý nghĩa dĩ nhiên là càng sâu xa hơn một chút.

Đối với điều này, Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô các nàng đều không có bất kỳ bất mãn nào, ngay cả ghen tuông cơ bản cũng đều không có, Bạch Thiển Dạ dù sao cũng là nữ nhân đầu tiên của Lý Kỳ, bởi vì nàng khoan dung, các nàng mới có thể gả tiến Lý gia, theo lý nàng nên nhận được càng nhiều, đây là ý tưởng của chúng nữ.

Một ly Cappuccino nổi đầy bọt sữa được đặt ở trước mặt các nữ nhân, chỉ riêng tạo hình kỳ lạ này, cũng đủ hấp dẫn đôi mắt các nàng rồi.

Cappuccino này bình thường phân làm hai loại, một loại là sữa ít, bọt nhiêu, xông ra mùi vị cà phê, một loại là bọt ít, sữa nhiêu, cùng loại với Latte, mùi vị cà phê khá nhẹ, Lý Kỳ dĩ nhiên là chọn loại sau, vẫn là đạo lý kia, ngay từ đầu đã dùng khẩu vị nặng ấy mà, hắn sợ rằng khách nhân ban đầu sẽ không tiếp thụ được.

Bạch Thiển Dạ hai tay nâng cái chén nóng nóng, tâm đều là ấm áp, vui thích, còn nghịch ngợm nhẹ nhàng thổi thổi lớp bọt đang trôi ở phía trên, sau đó mới nhấp uống một ngụm nhỏ, ban đầu cảm nhận được vẫn là mùi hương sữa đậm đặc ngọt thuần, sau đó mới cảm nhận được hơi một tia đăng đắng của cà phê, trong ngọt mang đắng, nhưng mỗi một ngụm hương vị trước sau như một, cũng giống như món Mặt mày hớn hở mà trước kia Lý Kỳ làm cho nàng, mặc kệ thăng cấp thế nào, nhưng hương vị trước sau vẫn giữ lại như cũ, đây chẳng phải là tình yêu đích thực đó sao.

Đừng nói là nàng, cho dù là đám người Phong Nghi Nô, Tô Vân đều từ trong Cappuccino tìm được một loại ý nghĩa thuộc về mình.

Cà phê có sức hấp dẫn nhất, chính là bởi hương vị của nó phức tạp, đây là bởi vì cà phê không phải là nguyên vị của hạt cà phê, mà là trải qua quá trình sao rang đã chuyển hóa phức tạp, cũng sáng tạo ra vị cà phê độc nhất vô nhị kia, phức tạp đến nỗi mỗi người đều từ trong đó tìm được một loại hương vị mà mình yêu nhất.

Không khí bất đồng với các yến hội trong dĩ vãng chính là, yến hội cà phê này sẽ có vẻ khá an tĩnh, rượu thích náo nhiệt, cà phê lại thích an tĩnh, hơn nữa thời điểm kỳ diệu nhất, cà phê có thể làm cho tâm tình của ngươi trở nên an tĩnh, ít nhất Lý Kỳ chưa từng gặp ai cầm một ly cà phê mà đi loạn khắp nơi, gặp người liền nói cạn ly.

Mọi người vừa thưởng thức cà phê, vừa trò chuyện với nhau, thật sự là thư giãn thích ý.

Nhưng, chỉ uống mỗi cà phê, thì lại có chút đơn điệu, dù sao cũng phải chuẩn bị một ít điểm tâm chứ.

Nguyên bản điểm tâm này và cà phê hẳn là lên cùng lúc, nhưng Lý Kỳ đưa ra chủ đề, vì vậy lựa chọn cà phê lên trước, rồi điểm tâm mới lên.

Đợi sau khi xong một vòng nhấm nháp, điểm tâm liền lục tục được mang lên.

Mặc kệ cà phê này đa dạng như thế nào, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, mùi vị của cà phê vẫn phải lấy hạt cà phê làm nguyên gốc, giống như cùng một ly Latte, nhưng lúc lựa chọn hạt cà phê bất đồng, hương vị vẫn có sự khác biệt, điều này sẽ dẫn đến mỗi loại hạt cà phê đều phải xứng với một loại điểm tâm.

Mà hạt cà phê Nam Ngô sản xuất ra, hương vị khá nồng hậu. Lý Kỳ trải qua nhiều lần thí nghiệm, phát hiện loại cà phê này không thích hợp phối hợp một vài loại thực phẩm có độ ngọt tương đối cao, ngược lại thích hợp một vài loại điểm tâm có vị tươi mát, ngọt nhẹ hơn.

Một đạo điểm tâm ngọt này được đưa lên, khiến cho hai mắt mọi người đều tỏa sáng, từng chiếc bánh bích quy mày vàng sém, nhưng hình dạng không đồng nhất, có hình vuông, cũng có hình trái tim, vô cùng đáng yêu, hơn nữa mùi độc đáo.

Thái Kinh hiếu kỳ nói: - Lý Kỳ, đây là điểm tâm ngươi mới làm ư?

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Đúng vậy, điểm tâm này tên là bánh vị gừng.

- Bánh vị gừng?

Đám người Thái Kinh đều hoang mang nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười giải thích nói: - Bánh vị gừng, tên như ý nghĩa chính là dùng gừng nhào với bột mì để làm đấy, trừ đó ra, bên trong còn có mật ong, đường đỏ, hạnh nhân, mứt hoa quả vỏ trái cây v..v, là món chuyên môn ăn cùng với cà phê này, hơn nữa mọi người đều biết, gừng có thể khu hàn, vào mùa đông ăn bánh có vị gừng, thật là quá thích hợp rồi.

Bánh vị gừng này kỳ thật là một loại điểm tâm từ rất xa xưa, sớm nhất có thể thấy được từ thời đế quốc La Mã cổ đại, người Đức thích nhất bánh có vị gừng này. Cũng là người Đức làm món này ngon nhất, từ Nuremberg của Đức có mỹ danh là thủ đô của bánh vị gừng, là có thể thấy được một chút.

Trịnh Dật cầm lấy một chiếc nêm thử, bởi vì đây là bánh vừa mới nướng xong. Vì vậy vị gừng đặc biệt nồng, nhưng ở mặt ngoài bánh vị gừng Lý Kỳ có rải một lớp đường áo, vì vậy khi ăn vào, vừa ngọt ngào vừa cay, vị vô cùng kích thích, lại uống một ngụm cà phê, hương vị kia liền hoàn toàn được bộc lộ ra, liên tục gật đầu nói: - Bánh vị gừng này thật sự là có một phong vị khác nha, hơn nữa phong vị cũng không đồng dạng như với các loại điểm tâm bình thường.

Lý Kỳ cười thầm, đây là người Âu châu phát minh đấy, đương nhiên khẩu vị có khác với điểm tâm Trung thổ.

Thái Kinh cũng ăn một vài cái, vị gừng kích thích, làm cho cả người đều cảm thấy ấm áp dễ chịu, cười nói: - Nếu chỉ ăn mỗi bánh vị gừng này, thì cũng không coi là ngon, nhưng phối hợp với cà phê sữa, hương vị dung hợp vừa đúng, sữa thơm thuần có thể giảm bớt kích thích của vị gừng đối với đầu lưỡi rất tốt, cũng như cùng bánh quẩy chấm với sữa đậu nành vậy.

Lý Kỳ nói: - Thái sư nói không sai, đồ ăn cũng giống như mặc quần áo vậy, cần phối hợp, cần xem người đi cùng, có lẽ có chút quần áo nhìn qua thì chẳng thấy đẹp ở chỗ nào, nhưng tăng thêm một phụ kiện nho nhỏ, liền trở nên vô cùng đẹp, có lẽ mặc ở trên người một người nào đó thì khó coi, nhưng mặc ở trên người một người khác, lại trở nên vô cùng hợp mắt.

Đám người Thái Kinh nghe vậy cũng liên tiếp gật đầu, đây cũng là chỗ hay nhất của đồ ăn.

- Điểm tâm này thật xinh đẹp nha!

Cao Cầu đột nhiên cầm lấy món điểm tâm khác trên cái đĩa, chỉ thấy điểm tâm này hiện ra màu vàng ruộm, mặt trên rắc đầy vừng, cực kỳ xinh đẹp.

Lý Kỳ nói: - Ồ, đây là bánh hạt dẻ vỏ giòn, chỉ dùng hạt dẻ để làm, so với bánh hạt dẻ bình thường, loại bánh hạt dẻ vỏ giòn này lại càng thêm thơm giòn, vị cũng càng tốt.

- Hạt dẻ.

Cao Cầu gật gật đầu, để vào trong miệng thoáng nhai nhai nhấm nuốt một phen, liên tục gật đầu nói: - Không tệ, không tệ, thơm giòn ngon miệng, hương vị ngọt ngào.

Trịnh Dật cũng nếm một miếng, cười nói: - Càng khéo léo hơn chính là, bánh ngọt hạt dẻ vỏ giòn này bên ngoài thơm giòn, bên trong lại mềm mượt, co dãn mười phần, hai loại vị đối lập hòa lẫn cùng một chỗ, cảm giác vô cùng kỳ diệu, hơn nữa, hiển nhiên bánh ngọt hạt dẻ vỏ giòn này đã chiên qua dầu, bằng không bên ngoài cũng không thể nào giòn như thế, nhưng lại tuyệt không đầy mỡ, mà là tràn đầy cảm giác hạt dẻ giòn ngon độc hữu, không chỉ có thế, bên trong mềm thanh lại hòa với hương vừng, mùi vị kia thật sự là vừa phức tạp lại vừa đơn giản.

Vương Trọng Lăng ha hả nói: - Bánh vị gừng mới vừa rồi kia phối hợp với cà phê, đã là vị ngon nhất rồi, nhưng nếu sau khi uống cà phê mà ăn bánh ngọt hạt dẻ vỏ giòn này, cảm giác tươi mát của hạt dẻ lại thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Mọi người nghe xong, đều theo lời thử một chút, quả thực như thế, bởi vì mùi vị cà phê sữa vô cùng nồng, mà hạt dẻ nhẹ nhàng thanh thanh vừa lúc có thể làm cân bằng lại cái loại cảm giác nồng đậm nhẵn nhụi ở đầu lưỡi, ngược lại làm cho người ta không kìm lòng nổi mà lại uống một ngụm cà phê, cảm giác rất là kỳ diệu.

Lý Kỳ nghe bọn họ từng chữ như châu ngọc, đều không cần hắn mở miệng, đã có thể chuẩn xác vạch ra huyền bí trong đó, âm thầm may mắn chính mình hôm nay hao đủ công phu, những người này thật không dễ lừa mà.