Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1783-3: Bảo hiểm chữa bệnh và chính sách y dược (3)




Bạch Thiển Dạ lại nói: - Ngoài ra còn có vấn đề giá thuốc mà trước đó Lương Cấp sự nói đến. Thật ra trong dân gian, rất nhiều lang trung thừa dịp bệnh nhân mắc bệnh trong người, cố ý nâng cao giá thuốc, mượn việc này đề đoạt lấy tiền của của bệnh nhân, tình huống này nhìn mãi thành quen ở Đại Tống ta. Vi thần đề nghị triều đình nên thực thi định ra giá thuốc đối với một số phương thuốc thường dùng, nếu cao hơn giá đã định ra thì có thể phán là vi phạm pháp luật. Còn với những phương thuốc đặc biệt, hoặc là dược liệu quý hiếm, triều đình có thể buông lỏng một chút, dù sao thì người có thể dùng đến những phương thuốc này vốn đã ít ỏi, cho dù bán đắt hơn nữa thì ảnh hưởng cũng không quá lớn.

Trịnh Dật đứng ra nói: - Hoàng thượng, vi thần cũng tán thành lời của Kinh Tế Sử, thứ mà Cục Dược liệu Giám sátmang đến không chỉ là sử dụng dược liệu an toàn, mà còn có thể thúc đẩy y thuật Đại Tống ta tiến bộ và càng thêm quy phạm, việc này vừa hay hợp với chính sách đương thời của nước ta, đúng như quan hệ cung cầu mà Xu Mật Sứ hay nói đến, Đại Tống ta hiện nay cần một Cục Giám sát Dược liệu.

Triệu Giai khẽ gật đầu, dò hỏi: - Không biết các ái khanh còn lại thấy sao?

Tần Cối nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tán thành tiền đề là Cục Giám sát Dược liệu không được để lộ bí phương của người khác ra ngoài, một khi quản lý không nghiêm, danh dự của triều đình chắc chắn bị tổn hại, vì vậy vi thần cảm thấy phải thận trọng tiến hành.

- Đây là việc nên làm, cho dù là bất kỳ nha môn nào, người chấp pháp mà phạm pháp đều là chuyện khiến trẫm ghét cay ghét đắng nhất, nhưng không thể vì vậy mà không cố gắng.

Triệu Giai nói rồi đột nhiên trầm ngâm một lát mới nói: - Trẫm trao cho hai viện đủ quyền lực, về mặt này nếu quản lý không nghiêm, xử lý không cẩn thận, trẫm sẽ hỏi tội hai viện.

Lý Cương, Mao Thư lập tức đứng ra đồng thanh nói: - Vi thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.

- Tốt lắm.

Triệu Giai cười nói:

- Kinh Tế Sử.

- Có vi thần.

- Bây giờ bệnh viện đang được xây dựng, trẫm đã quyết định thành lập Cục Giám sát Dược liệu, vậy thì chuyện này không nên chậm trễ, chuyện này giao lại cho Thương Vụ Cục các khanh.

Ngụ ý chính là muốn giao Cục Giám sát Dược liệu về dưới cờ của Thương Vụ Cục.

Tần Cối nghe được thì cau mày, đang định mở miệng, nhưng Bạch Thiển Dạ lại giành nói trước: - Hồi bẩm Hoàng thượng, việc này tuyệt đối không ổn, kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Nói vậy là sao?

Bạch Thiển Dạ nói: - Thượng Vụ Cục chúng thần trước nay chưởng quản chuyện về mặt kinh tế, còn Cục Giám sát Dược liệu là chuyện liên quan đến giám sát, nên giao lại Ngự Sử Đài.

Triệu Giai gật đầu nói: - Việc này trẫm cũng biết, nhưng vừa rồi khanh nói chuyện liên quan đến giá thuốc, mà chủ ý này lại do khanh nêu ra, do vậy trẫm mới muốn thiết lập Cục Giám sát Dược liệu dưới trướng của Thương Vụ Cục các khanh.

Bạch Thiển Dạ hồi đáp: - Hoàng thượng, thật ra giám sát khống chế dược liệu và điều tiết giá thuốc là hai chuyện tính chất hoàn toàn khác nhau, không nên do một nha môn quản, nên chia ra mà quản lý.

Triệu Giai hỏi: - Vậy theo ý kiến của khanh thì nên thế nào?

Bạch Thiển Dạ đáp: - Vi thần đề nghị lập một Cục Giám sát Dược liệu và một Cục Giám Sát Dược giá. Cục Giám sát Dược liệu thì quy về dưới trướng Ngự Sử Đài, Cục Giám Sát Dược giá thì quy về Thương Vụ Cục, Tam Ti cùng nhau quản lý, mỗi Ti một việc, tranh thủ đồng tâm hiệp lực hoàn thành việc chỉnh hợp y dược.

Dược liệu lấy từ Tam Ti, dù thế nào ngươi cũng không thoát khỏi Tam Ti.

Triệu Giai nghe được thì liên tục gật đầu, Hoàng đế đều thích chi tiết hóa quyền lực để tiện cho mình quản lý, do vậy đề nghị này của Bạch Thiển Dạ vừa hay hợp với ý của y, nói: - Vậy được, việc này quyết định như vậy.

Đồng tâm hiệp lực?

Tần Cối cảm thấy ủy khuất rất lớn nha, việc này nhìn trái nhìn phải đều không chút quan hệ đến y, không phải chơi như vậy nha, ba người đứg đầu, không, bây giờ hai viện cũng coi như là một người đứng đầu, bốn người đứng đầu đều tham dự vào đó, chỉ duy có Tam Tỉnh Ngũ Bộ là không có việc gì, chơi như vậy thật sự rất quá đáng nha.

Dược liệu này là một bộ phận béo bở nha, lợi nhuận trong đó lớn đến kinh người, hơn nữa triều đình đều thực hiện chế độ chuyên doanh đối với rất nhiều dược liệu, mặt can thiệp lại vô cùng lớn. Trước đó y còn muốn mượn đặc tính của Thương Vụ Cục mà đưa Cục Giám Sát Dược liệu về dưới trướng Môn Hạ Tỉnh, nào biết Bạch Thiển Dạ tiên phát chế nhân, tự mình nói ra lỗ hổng, thỉnh cầu Triệu Giai giao Cục Giám Sát Dược liệu cho Ngự Sử Đài.

Việc này làm cho Tần Cối buồn bực không thôi, khóe mắt hơi liếc sang Bạch Thiển Dạ, thầm nghĩ, nữ nhân đáng giận này luôn đối nghịch với ta, lần khác rơi vào tay ta, ta nhất định không tha cho cô.

Mà trong cả quá trình, Lý Kỳ chỉ xen vào một câu, chính là vì hắn nhìn thấy Hồ Thượng Thư dễ thương, hưng phấn vô cùng, có thế nói là từ đầu đến cuối hắn đều không tham dự vào. Trong mắt hắn mang theo nụ cười mà liếc Tần Cối, thấy sắc mặt Tần Cối xanh mét, cười thầm, Tiểu Tần ngươi đó, đã động não rất lớn trong chuyện lập người kế vị, loại ta và Trịnh Nhị ra ngoài, bây giờ ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị đó.

Triệu Giai lại đốc thúc một phen nữa, sau đó liền tuyên bố bãi triều.

Tần Cối dẫn đầu ra khỏi đại điện, làm ầm ĩ thật lâu, hơn nữa còn là chuyện lớn như vậy, lại không chút quan hệ gì đến Tam Tỉnh Ngũ Bộ của y, tiền tài là chuyện nhỏ, thể diện là chuyện lớn nha, chịu không nổi người này mà.

- Khách khách, phu quân, huynh nói xem trong lòng Tần Thiếu Tể đang nghĩ gì?

Bạch Thiển Dạ theo sau ra ngoài nhìn theo bóng dáng tức giận bừng bừng của Tần Cối, trong lòng mừng đến nở hoa, cười nói với Lý Kỳ bên cạnh.

Lý Kỳ cười nói: - Cụ thể là gì thì huynh không biết, nhưng nhất định không phải là lời hay ho gì, có điều, y cũng không phải loại lương thiện, muội đợi mà xem, chuyện này thể nào y cũng chen một chân vào.

Bạch Thiển Dạ nghi ngờ nói: - Tam Ti, Thương Vụ Cục, Ngự Sử Đài, hai viện đều không thuộc về y, y làm sao chen chân vào?

Lý Kỳ nói: - Muội quên mất hắn còn một pháp bảo sao?

Bạch Thiển Dạ nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Lẽ nào phu quân nói đến Lại Bộ?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ở trong Kinh thành thì chắc chắn là Thương Vụ Cục các muội và Tam Ti nói mới tính, nhưng ở địa phương thì sao? Chúng ta không có cơ cấu điều động nhân viên, Hoàng thượng cũng không thể điều động nhân viên đến mỗi một châu, một một huyên, việc này chỉ có Lại Bộ làm được. Hai bộ phận mới này rất béo bở, thêm vào con đường mới như bệnh viện, lợi nhuận trong đó nghĩ cũng biết được, nếu không có thì Tần Cối cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Nếu đã có thì cho dù y không vớ một mớ thì y cũng sẽ không nhìn chúng ta được như ý đâu, cho nên y nhất định sẽ nghĩ mọi cách để chen chân vào.

Vừa dứt lời, chợt nghe phía sau có người cười nói: - Phu phụ hai người các ngươi đang nói cái gì vậy?

Hai người quay đầu lại nhìn, người đến chính là Trịnh Dật.

Lý Kỳ bất mãn nói: - Này, Trịnh Nhị, hổ thẹn cho ngươi là quân tử, lại nghe lén chúng ta nói chuyện.

Trịnh Dật vội nói: - Ta thề với trời tuyệt đối không nghe được nửa câu. Nói đến đây, y đột nhiên cười mấy tiếng, nói: - Nhưng ta cũng có thể đoán được các ngươi đang nói cái gì?

Lý Kỳ lại không chút nghi ngờ đối với điều này, cười nói: - Vậy không biết trong lòng Tam Ti Sứ nghĩ thế nào?

Trịnh Dật khẽ cười nói: - Ta bất động, địch bất động.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Không nhìn ra thằng nhãi ngươi rất âm hiểm nha.

Trịnh Dật ho nhẹ một tiếng, nói: - Ta đi trước một bước đây, cáo từ. Nói rồi nhanh chóng rời đi, nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng là nhiều nha.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Phu quân, nhị ca nói vậy là có ý gì?

Lý Kỳ cười nói: - Cục Giám sát Dược liệu này này nếu nói đến quyền lực thì cũng không lớn, chỉ là quản lý dược liệu, nhưng trong đó lại ẩn chứa lợi nhuận cực lớn, đây mới là mấu chốt. Tần Cối lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, y cho rằng chúng ta làm Cục Giám Định này là để mưu cầu lợi ích, nhưng lần này y đã đoán sai rồi. Phải, y có thể lợi dụng Lại Bộ mà nhúng tay vào Cục Dược liệu, nhưng nếu chúng ta không làm chuyện phạm pháp, y cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Muội đừng quên, giữa chúng ta còn có hai viện, một khi y vươn độc thủ, chúng ta có thể thực hiện áp lực với hai viện, bức hai viện đối phó Tần Cối, ngược lại cũng vậy. Bàn cờ này đánh đến nước này, là ai cũng khó khiến đối thủ trọng thương, chúng ta đều cần phải chú ý cẩn thận. Hai viện thoạt nhìn trung lập, nhưng một khi có một bên làm sai thì hai viện sẽ trở thành lợi khí trong tay bên còn lại.

- Thì ra là thế. Bạch Thiển Dạ gật đầu, sau đó lại nói: - Sở hà Hán giới này không phải là thứ mà phu quân huynh luôn muốn sao?

- Vậy cũng đúng. Lý Kỳ cười ha ha, trong tiếng cười có mang theo chút đắc ý, đột nhiên lại than nhẹ một tiếng, nói: - Bên trong vẫn đang đi theo phương hướng mà huynh dự tính, quan trọng là áp lực mà bên ngoài tạo ra, đây mới là nhân tố không ổn định nhất không cả kế hoạch của huynh. Nếu ông trời cho huynh vầng hào quang bách chiến bách thắng thì tốt rồi.