Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1780-1: Để kỳ tích trở nên bình thường (1)




Sau khi tiễn bước đám người Thái Sư, Lý Kỳ lại đi đến viện nhỏ của Lưu Vân Hi.

Vào trong viện, chỉ thấy Lưu Vân Hi ngồi xổm bên một con heo mập, tay cầm dao găm rạch một đường vừa sâu vừa dài trên đùi heo, nhưng con heo đó dường như không có tinh thần gì cả, nằm gục ở đó không động đậy gì.

Lý Kỳ biết trước đó, Lưu Vân Hi nhất định đã gây tê với con heo nái này rồi, liền bước lên trước hỏi: - Thập nương, muội đang làm gì vậy?

Lưu Vân Hi hơi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, thấy là Lý Kỳ thì đứng lên nói: - Từ khi giúp Hoàng hậu sinh mổ lần trước, muội phát hiện dược tính của pê-ni-xi-lin đối với vết thương hơn xa các dược vật hiện tại, nếu có thể hoàn thiện hơn, thì nhất định có thể giải quyết rất nhiều chứng bệnh phức tạp khác. Đáng tiếc, sự hiểu biết của chúng ta đối với pê-ni-xi-lin chỉ là sơ sài, cho nên muội muốn tìm hiểu dược tính của pê-ni-xi-lin nhiều hơn nữa.

Lý Kỳ cười nói: - Muội rạch một vết thương lên con heo này là để tìm hiểu về pê-ni-xi-lin sao.

Lưu Vân Hi gật đầu, sau đó cau mày nói: - Nhưng vẫn chưa đủ, muội vẫn chưa có chút manh mối nào về chuyện nâng cao pê-ni-xi-lin.

Lý Kỳ ha ha nói: - Chẳng phải còn có huynh sao?

Lưu Vân Hi vui vẻ nói: - Lẽ nào phu quân có cách?

Lý Kỳ nói đúng sự thật: - Có một số cách, nhưng huynh chỉ có thể giúp muội bớt đi vài con đường thôi, mấu chốt vẫn dựa vào chính bản thân các muội.

Cho dù là vậy, Lưu Vân Hi đã vô cùng vui mừng rồi, hơi tự hào nói: - Thật ra về mặt dược vật, trên đời này không có ai lợi hại hơn sư phụ của muội nữa, pê-ni-xi-lin lần trước dùng cho Hoàng hậu là do sư phụ muội nghiên cứu chế tạo ra đó.

Tuy Quái Cửu Lang cũng có hứng thú với pê-ni-xi-lin này, nhưng bây giờ lão không giống trước kia. Quái Cửu Lang lúc trước gần như si mê đối với dược vật, nhưng bây giờ có thê nhi rồi, lão càng đặt hết tinh thần lên người thê nhi, chỉ những lúc nhàm chán mới chơi đùa với pê-ni-xi-lin.

- Như vậy à!

Lý Kỳ nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Đi, đi tìm Quái huynh.

Lưu Vân Hi kinh ngạc nói: - Tìm sư phụ làm gì?

- Đương nhiên là tìm lão hỗ trợ!

Lưu Vân Hi chần chừ, lắc đầu nói:

- Thôi đi, sư phụ khó khăn lắm mới gặp được sư nương, chúng ta đừng quấy rầy sư phụ.

Lý Kỳ cười nói: - Việc này có ích cho toàn bộ nhân loại, huynh tin sư phụ muội là một người hiểu chuyện mà.

Lưu Vân Hi nghe thấy thì có chút quái dị, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có nghe đánh giá sư phụ hiểu chuyện.

Lý Kỳ cũng không nói nhiều, đợi Lưu Vân Hi băng bó cho con heo rồi thì kéo nàng ra khỏi cửa.

Quái Cửu Lang trời sinh tính kỳ quái, không muốn ở nơi đông người, vốn dĩ luôn ở lại trong nhà thủy tạ của Lý Sư Sư ở ngoại thành, về sau do Thẩm Văn đến Học viện Thái Sư dạy học, Doãn thị vì muốn ngày ngày có thể nhìn thấy nhi tử nên phu phụ hai người lại dọn đến Học viện Thái Sư.

Thái Kinh coi như là vô cùng phóng khoáng, xây một viện nhỏ độc lập trong một góc Học viện cho bọn họ, cách xa khu dạy học, không để ai đến quấy rầy bọn họ.

Khi Lý Kỳ và Lưu Vân Hi đến nhà của Quái Cửu Lang, phu phụ bọn họ đang nuôi gà con trong viện. Doãn thị sống mười mấy năm trong sơn cốc, luôn chăn nuôi một ít gà vịt, súc vậy, việc này đã thành thói quen rồi, cho nên sau khi bọn họ dọn vào trong kinh thành, Doãn thị vẫn có thói quen chăn nuôi, còn Quái Cửu Lang dĩ nhiên là phụ xướng phu tùy, thật ra chăn nuôi cùng Doãn thị cũng là một niềm vui lớn trong cuộc đời lão.

Lưu Vân Hi nhìn thấy phu thê bọn họ đứng trong viện nói nói cười cười, đầm ấm êm đềm, không có người ngoài, lại đánh trống rút lui. Tuy tính cách của nàng cũng rất quái, nhưng tâm địa nàng vô cùng lương thiện, Quái Cửu Lang tuổi không còn nhỏ, nàng thực sự không muốn quấy rầy Quái Cửu Lang lúc này, thế là nhỏ giọng nói với Lý Kỳ: - Phu quân, chúng ta đi đi.

Nhưng trong lòng Lý Kỳ lại không nghĩ như vậy, năng lực có trách nhiệm lớn thế nào thì lớn thế đó, nói: - Đi cái gì, ai dám đảm bảo Doãn thị, Tiểu Văn, thậm chí còn con cháu của Tiểu Văn sẽ không mắc bệnh. Nếu có thể quen thuộc với pê-ni-xi-lin sớm chừng nào thì cũng là một chuyện tốt với cả nhà bọn họ mà.

Trong khi bọn họ nói chuyện với nhau, chợt nghe thấy một giọng nói:

- Sao các ngươi lại tới đây?

Trong gọng nói lộ vẻ không vui.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quái Cửu Lang trầm này nhìn hai người bọn họ, vội reo lên: - Quái huynh, cứu mạng nha!

Có ý gì?

Lưu Vân Hi kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, còn chưa hồi phục tinh thần thì Lý Kỳ đã kéo nàng đến trước Quái Cửu Lang, lại vái dài nói: - Quái huynh, kính xin cứu tiểu đệ một mạng.

Doãn thị nghe thấy thì hoảng sợ, đang định mở miệng, Quái Cửu Lang vươn tay cản bà lại, lại nói với Lý Kỳ: - Ngươi nói chuyện trung khí đầy đủ, sắc mặt hồng hào, hẳn là không có bệnh, cũng không có dấu vết trúng độc, nếu ngươi phạm tội, lão phu cũng không cứu được ngươi, ngươi vẫn nên quay về đi.

Lý Kỳ dang rộng hai tay: - Sặc! Ngươi không cần phải tuyệt tình như vậy chứ.

Quái Cửu Lang hừ một tiếng, nói: - Là lão phu tuyệt tình, hay là tiểu tử ngươi không có lòng tốt.

Tên này thật quá giảo hoạt, không dễ lừa gạt nha! Lý Kỳ bị Quái Cửu Lang liếc mắt là nhìn thấu, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ.

Lưu Vân Hi hành lễ với phu phụ Quái Cửu Lang, nói: - Sư phụ, sư nương, xin lỗi, quấy rầy hai người.

Quái Cửu Lang giận dữ không vui nói: - Con đã biết là quấy rầy rồi, vậy con còn đến làm gì. Các ngươi trở về trước đi, bây giờ lão phu không rảnh, buổi tối đến ăn cơm đi.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta nói này Quái huynh, ta đường đường là Xu Mật Sứ, ngươi nể mặt chút được không.

Quái Cửu Lang cau mày nói: - Chẳng phải ta bảo ngươi buổi tối đến dùng cơm sao, ngươi cho rằng ai cũng có thế ăn được món do thê tử ta nấu sao?

Hóa ra là ta trèo cao rồi. Lý Kỳ phẫn nộ nói: - Ta là Kim Đao Trù Vương đó.

- Vậy thì thế nào?

- Ngươi

Đây thật sự là một đôi oan gia mà, gặp mặt nhau chưa nói được mấy câu thì đã rùm beng lên rồi. Doãn thị vội kéo lấy Quái Cửu Lang, trách cứ: - Phu phụ bọn họ đến thăm hai lão già chúng ta, thật có lòng thành, ông nói chuyện sao thế.

Quái Cửu Lang cười lạnh nói: - Có lòng thành? Vậy là nàng thật sự không hiểu Kim Đao Trù Vương rồi.

Nói đến bốn chữ Kim Đao Trù Vương, trong giọng nói ông ta mang theo khinh bỉ.

Lý Kỳ bĩu môi khinh thường nói: - Nói giống như ngươi hiểu ta rất rõ vậy.

Doãn thị vội hòa giải nói: - Lý Kỳ, Vân Hi, các ngươi ngồi xuống trước đi, ta di rót bình trà nóng cho các ngươi. Nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Quái Cửu Lang.

Lệnh vợ không thể trái nha!

Quái Cửu Lang bất đắc dĩ mời phu phụ Lý Kỳ ngồi xuống chiếc bàn đá bên trái viện. Lý Kỳ còn chưa ngồi nóng mông thì nghe Quái Cửu Lang nói: - Ngươi có gì thì nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng với lão phu, lão phu không bị mắc mưu ngươi đâu.

Tuy nói như vậy, thật ra trong lòng lão cũng sợ, dù sao thì Lý Kỳ thật sự quá biết cách nói chuyện, do vậy lão mới không cho Lý Kỳ nói nhảm.

Quả nhiên, Lý Kỳ vừa nghe vậy, mấy câu lừa dối mình chuẩn bị tỉ mỉ chỉ có thể tuyên bố phá sản, cũng không quanh co lòng vòng, nói lại một lần chuyện Lưu Vân Hi giúp Hoàng hậu sinh mổ với Quái Cửu Lang.