Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1778-2: Lập con dùng hiền (2)




Vừa thấy mặt, Triệu Giai liền vô cùng trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề, thẳng vào chính đề.

Ba người bọn họ đương nhiên hiếu kỳ, nhưng đồng thời đều trầm mặc không nói.

Việc này tốt nhất vẫn là không nên hỏi nhiều, bởi vì hiện giờ bọn họ đều không biết Triệu Giai nghĩ thế nào, cho nên lúc này nhiều lời nhiều sai.

Triệu Giai dường như cũng dự liệu được, lại nói sau nói: - Kỳ thật rất nhiều người đều đoán trẫm thật ra là muốn lập con trai của Hoàng hậu làm Thái tử, vì vậy kéo đi kéo lại, bọn họ không có đoán sai. Trẫm đích thật là có ý tứ này.

Tần Cối nghe vậy thoáng nhíu mày, nhưng cũng không có nhiều lời.

Triệu Giai thấy bọn họ vẫn không đáp lời, biết mình nếu không biểu lộ tâm tư, bọn họ như thế nào cũng sẽ không mở miệng. vì vậy liền tiếp tục nói: - Nhưng đã nhiều ngày, trẫm trái lo phải nghĩ, lại trở nên có chút do dự. Đúng, trẫm và Hoàng hậu cảm tình vô cùng tốt. Nhưng là người nào làm Thái tử, việc này liên quan đến thiên hạ, nếu là trẫm chỉ dựa vào cảm tình với Hoàng hậu. Liền lập Chấn Vương làm Thái tử, lại không khỏi có vẻ quá mức ích kỷ.

Trịnh Dật nói: - Nhưng Hoàng thượng, bất kể là lập vị Hoàng tử nào làm Thái tử, hiện tại cũng hẳn nên quyết định, nếu Thái Tử vị này chậm chạp chưa lập, các vị Hoàng tử khẳng định có ý tưởng của họ, thậm chí sẽ xuất hiện vết rách, đến lúc đó càng ngày càng nghiêm trọng, có thể sẽ càng không thể vãn hồi, điều này đối với tương lai của Đại Tống ta cũng không phải là một chuyện tốt.

Bởi vì Triệu Giai còn trẻ, Hoàng tử lớn nhất cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, cũng không hiểu chuyện lắm, đều là lấy mẹ của bọn họ làm chính, trước đây, những Tần phi này đều nghĩ rằng Triệu Giai là muốn lập con trai của Hoàng hậu làm Thái Tử, cho nên cũng không có ý kiến gì, hiện giờ Hoàng hậu cũng không chịu thua kém sinh hạ Hoàng tử, nếu ngươi còn không lập Thái Tử mà nói, những Tần phi này nhất định sẽ nghĩ nhiều.

Những lời này Trịnh Dật nói vô cùng khéo léo, y cũng không có chỉ rõ là lập ai làm Thái Tử, bởi vì hiện giờ tình huống không rõ, nếu ngươi nói lập Chấn Vương làm Thái Tử, nếu chẳng may không phải, việc này đến tai Thái Tử chân chính, vậy cũng không là một chuyện tốt, nhưng cũng đến thời điểm lập Thái Tử rồi.

Triệu Giai gật gật đầu nói: - Đây là băn khoăn lớn nhất của trẫm, nhưng trẫm còn có một băn khoăn lớn nữa, chính là lúc này lập Thái Tử tương lai không nhất định thích hợp làm Hoàng đế, việc này liên quan đến cơ nghiệp muôn đời của Đại Tống ta, trẫm chỉ có một mục đích đối với việc lựa chọn là sử dụng một vị Hoàng tử có thể đảm nhiệm trọng trách kế thừa ngôi vị Hoàng đế của trẫm, so sánh với lập đích lập trưởng, trẫm càng thêm khuynh hướng lập con dùng hiền, còn có trẫm cũng lo lắng nếu hiện tại liền lập Thái Tử, Thái Tử này từ nhỏ đã được chăm sóc nuông chiều, đại thần trong triều tranh nhau nịnh bợ, rất có thể sẽ làm cho Thái Tử ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, tính cách yếu đuối, cũng giống như Lưu Hậu chủ kia, điều này làm cho trẫm rất là đau đầu.

Đây đều là những bài học mà bản thân y rút ra từ chính trên người mình, tuy rằng y không phải là Thái Tử, nhưng là từ nhỏ đã được Triệu Cát yêu thích nhất, làm cho lúc trước y vô cùng cao ngạo, không coi ai ra gì, cũng làm cho chính y ăn phải quả đắng này.

Nhưng từ thời điểm y ở Phượng Tường, chịu nhiều đau khổ, cũng từ đó đã lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý, có thể nói như vậy, không có một chuyến đi Phượng Tường, vốn không có Triệu Giai hiện nay.

Hơn nữa, Triệu Hoàn tuy là trưởng tử của Hoàng hậu, nhưng sự thật chứng minh y cũng không thích hợp làm hoàng đế, Triệu Giai cũng lo lắng nếu chẳng may Thái Tử này cũng giống như Triệu Hoàn, hoặc là Triệu Cát, vậy cơ nghiệp y cực cực khổ khổ thành lập, khả năng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước Triệu Hoàn đã được lập làm Thái Tử, y vẫn muốn cùng Triệu Hoàn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, làm cho huynh đệ quyết liệt, thiếu chút nữa đã đến mức ngươi chết ta sống, dù sao ngôi vị Hoàng đế hấp dẫn quá lớn, nếu như ngươi không lập Thái Tử mà nói, hậu cung khẳng định lâm vào tranh đấu, y cũng sợ hậu hoa viên của mình bốc cháy nha.

Cho nên điều này làm cho y vô cùng rối rắm.

Việc này có hai mặt, chỉ xem ngươi lấy hay bỏ như thế nào thôi.

Tần Cối đột nhiên nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn hiện tại liền lập Thái Tử, vậy vi thần đề nghị hãy lập Chấn Vương làm Thái Tử, bởi vì Chấn Vương chính là trưởng tử, điều này không gì đáng trách, từ xưa đến nay đều là như thế, điều này cũng làm cho người khác tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu hoàng thượng muốn lập con hiền, vậy vi thần cho rằng chưa chắc đã không thể, bởi vì chuyện này liên quan trọng đại, không cần phải nóng lòng nhất thời.

Triệu Giai hỏi: - Lời này là sao?

Tần Cối đáp: - Hiện giờ Hoàng thượng văn công võ trị, đang là lúc triển khai kế hoạch hết sức lớn, Đại Tống ta ở dưới sự thống trị của hoàng thượng, đang bước về phía thời kì cường thịnh, hiện ra một mảnh cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh, đại khái cũng không tất nóng lòng lập Thái Tử, hơn nữa lúc này các hoàng tử cũng còn nhỏ tuổi, căn bản nhìn không ra ai có thể có thể nắm trọng trách hơn, hơn nữa có câu là, nhỏ thì tốt, lớn chưa chắc tốt, nếu hoàng thượng muốn lập con hiền, vậy nên đợi thêm vài năm nữa.

- Trẫm cũng nghĩ như vậy.

Triệu Giai gật gật đầu, lại nói: - Nhưng nếu không sớm lập Thái Tử cho kịp, chỉ sợ có vài người sẽ nghĩ nhiều, làm cho hậu cung không khống chế được.

Tần Cối cười nói: - Điều này cũng rất đơn giản, bởi vì các hoàng tử đều đang ở hoàng cung, bọn họ cả ngày đều ở trong cung không có việc gì, lại nghe các tin đồn bên ngoài, nhất định sẽ nghĩ rất nhiều, Hoàng thượng sao không đợi đến khi các hoàng tử tới tuổi, liền bí mật ngoại phái bọn họ đi tới một vài địa phương cực kỳ gian khổ để trải nghiệm, một khi bọn họ đi ra, hơn nữa thân mang trọng trách, bọn họ tự nhiên không rảnh nghĩ nhiều, hậu cung cũng sẽ không bởi vậy mà không khống chế được, mặt khác, Hoàng đế là phải thống trị cả một quốc gia, nếu bọn họ chỉ một cái thị trấn cũng thống trị không tốt, thì có năng lực gì để thống trị quốc gia, là hiền là dung không phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, mà là phải dùng sự thật để chứng minh đấy.

Triệu Giai nghe vậy liên tiếp gật đầu, Tần Cối nói như vậy cũng đúng tâm tư của y, nói: - "Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng". Mỗi người còn như thế, Hoàng đế thì càng nên như thế, bất kể có phải Thái Tử hay không, trẫm cũng không muốn bất kỳ một đứa con nào của trẫm đều là một phế nhân chỉ biết ham hưởng lạc, hết ăn lại nằm.

Nói tới đây, y đột nhiên nói với Lý Kỳ: - Không biết Xu Mật Sứ có cái nhìn thế nào?

Tần Cối rất nhanh liếc mắt Lý Kỳ, lập tức cúi đầu nhắm mắt.

Trịnh Dật vẫn chú ý đến Tần Cối, thầm nghĩ, người này thủ đoạn thật sự là cực kỳ cao minh. Ánh mắt không tự giác rơi trên người Lý Kỳ.

Vẫn trầm mặc, Lý Kỳ cũng không có trả lời ngay vấn đề của Triệu Giai, mà ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: - Vi thần duy trì trung lập.

- Trung lập?

Triệu Giai kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, việc này cũng có thể trung lập? Có ý tứ gì sao?

- Vi thần vô năng.

Lý Kỳ hành lễ nói: - Nhưng vi thần nghĩ rằng mặc kệ hoàng thượng có tính toán thế nào, đều hẳn nên thương lượng với Hoàng hậu một phen, bởi vì hậu cung nhất định không thể loạn, chỉ có Hoàng hậu mới có thể chấn trụ hậu cung, nếu Hoàng thượng không thẳng thắn với Hoàng hậu, có thể sẽ tạo thành hiểu lầm, với đất nước với dân, đều cực kỳ bất lợi.

Triệu Giai nghe vậy trầm ngâm một lát, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu vài cái, nói:

- Việc này trẫm đều có tính toán, các ngươi đi xuống trước đi.

- Vi thần cáo lui.