Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1747-2: Nhất định phải thật xuất sắc (2)




Khúc Tam nhìn nét mặt của Cao Nha Nội vô cùng thích hợp, trong lòng khẽ thở phào, tiếp tục nói:

- Quách huynh, kể cả chúng ta trong tay có song kích, hai người các ngươi hợp lực, đấu lại nổi với ta ư?

Rốt cục cũng đến lượt ta, Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói: - Đấu không nổi, huynh đệ ta thực có mắt không tròng, cùng sống ở Ngưu gia thôn vỡi lão huynh mấy năm nay, hoàn toàn không nhìn ra lão huynh là một cao thủ mang tuyệt kỹ trong người.

Vượt ải quá thuận lợi, Cao Nha Nội cũng bị bọn họ khiến cho nhập tâm, toàn bộ lời thoại đều đã nhớ ra.

Tình tiết tiếp theo là Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu giúp Khúc Tam chôn thi thể, dù sao thì Khúc Tam bị tàn tật có chút không tiện lắm.

Trong nguyên gốc tình tiết này rất đơn giản, chỉ cần Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu kéo cái xác ra phía sau là xong, nhưng Cao Nha Nội rất bất mãn, vừa kéo vừa thấp giọng mắng: - Chỗ nổi bật thì ngươi xuất hiện, lúc khổ sở thì đến ta làm, thật quá không công bằng.

Sau khi xử lý xong cái "thi thể", tiếp đó là Khúc Tam kể lại chuyện mình đã vinh quang trộm được đồ. Sau rồi lại cắt bớt tình tiết Dương Thiết Tâm tới thăm hỏi Khúc Tam, nhưng Khúc Tam sớm đã rời đi rồi.

Đợi đến khi Dương Thiết Tâm trở về nhà, nữ nhân vật chính của hồi 1 cũng coi như là đã xuất hiện, chỉ thấy một thiếu phụ trẻ tuổi đi ra từ sát bên căn phòng.

Nàng vừa xuất hiện, ai cũng biết đây là Bao Tích Nhược.

Tràng vỗ tay lại vang lên, tràng vỗ tay này còn lớn hơn khi Lý Bình xuất hiện, xem ra vẫn có không ít người thích nhìn mặt mà bắt hình dong.

Nhưng có một người nằm ngoại lệ, đó chính là Phong Nghi Nô, nàng vừa trông thấy Bao Tích Nhược xuất hiện, không khỏi nói thầm 1 câu: - Nữ nhân ngốc này.

Tri Cầm của tứ tiểu hoa đán lần đầu tiên được nổi bật ở thủ đô.

Tên Cao Nha Nội này thích thiếu phụ, thế nhân đều biết cả, y vốn rất có hứng thú với Tri Cầm, nhưng Tri Cầm còn quá trẻ, mà lúc nàng vừa mới đến, còn gầy gò, nhưng sau 1 năm bồi dưỡng, thân hình của Tri Cầm ngày càng đầy đặn, làn da cũng trở nên trắng nõn nã, thêm vào việc hôm nay nàng ăn vận như một thiếu phụ, đây đúng thực là sở thích của Cao Nha Nội rồi.

Vừa liếc mắt nhìn, chỉ thấy Bao Tích Nhược đang ngồi quanh 1 cái nồi nhỏ hầm gà, nhìn đến mức Cao Nha Nội toàn thân ngứa ngáy, đầu óc có chút choáng váng, đảo mắt, bất ngờ tiến đến, một tay cầm lấy bàn tay thon thả của Tri Cầm, dọa nàng chút nữa là hét ra tiếng, cái màn này từ đâu mà ra vậy!

Cảnh này rõ ràng là do Cao Nha Nội cố ý, cho nên lời thoại y cũng nghĩ xong rồi, chỉ nghe y dùng vẻ mặt ân cần nói: - Nương tử, thật vất vả cho nàng quá.

Đối với những chi tiết này, khán giả cũng biết không thể nào là theo nguyên gốc, hơn nữa điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Dương Thiết Tâm rất yêu Bao Tích Nhược, đây là điều ai ai cũng biết, chỉ không hay rằng Cao Nha Nội mượn cái cớ này để sàm sỡ.

Mẹ kiếp. Thằng ranh nãy vẫn vô sỉ như vậy, lần trước thì sống chết nắm lấy tay Liễu Phiêu Phiêu không chịu buông, lần này đổi người, y vẫn đốn mạt như thế. Lý Kỳ xem mà chỉ muốn lao ra, hét lớn một tiếng, thả cô gái kia ra, để ta. Lại len lén liếc nhìn đám người Cao Cầu, trông thấy bọn họ xem rất say sưa, dường như chẳng cảm thấy có gì bất ổn, câu thoại kia của Cao Nha Nội đã có tính che đậy mẹ nó thực tốt.

Trừ phi ngươi cùng tham gia luyện tập, bằng không thì chẳng ai phát hiện ra.

Tri Cầm rất thông minh, hơn nữa lại là con nghé con không biết sợ cọp, thêm vào trong lúc tập luyện thường ngày, chỉ có Cao Nha Nội đối xử với các nàng tốt nhất,quan hệ với các nàng rất tốt, trong lòng nàng cũng chẳng sợ Cao Nha Nội, sắc mặt nàng không bằng lòng, khẽ giãy ra, nhưng không ngờ Cao Nha Nội chết cũng không chịu buông, nhanh nhẹn tùy cơ ứng biến, khẽ cười nói: - Phu quân, canh gà sắp hầm xong rồi, chàng mau đi mời Quách đại ca và tẩu tẩu tới đây.

Nguyên gốc là do Bao Tích Nhược đi gọi, vấn đề là hiện giờ Cao Nha Nội đang cầm lấy tay nàng, y cơ bản không khiến vở diễn tiếp tục được, đành phải để Cao Nha Nội đi gọi.

Chẳng phải là nàng đi gọi sao? Cao Nha Nội khẽ sửng sốt, lập tức phản ứng ngay lại, đành lưu luyến buông tay nàng ra.

Lý Kỳ xem cũng thấy buồn cười, thằng ranh này thực ---ai, hết thuốc chữa rồi.

Không lâu sau, Hồng Thiên Cửu đóng vai Quách Khiếu Thiên bước vào phòng, Chi Cầm cũng mang rượu thịt đã chuẩn bị sẵn bày lên bàn, bởi vì nàng vốn xuất thân từ gia đình nghèo khó, cho nên làm việc nhà rất quen tay, nếu đổi là Thất nương, nàng nhất định sẽ luống cuống tay chân ngay.

Nhưng vấn đề lại tới, rượu ở đây cũng là sớm đã được chuẩn bị, cũng là rượu thật, trước khi Tri Cầm xuất hiện, Sài Thông đã dặn dò nàng, bảo nàng nhât định dặn Cao Nha Nội không uống rượu, cho nên khi rót rượu, môi nàng không cử động, thầm thì nói: - Sài công tử bảo hai vị uống ít một chút, giả vờ ra vẻ là được rồi.

Cao Nha Nội nhìn Tri Cầm, trông thấy đôi môi đỏ hàm răng trắng, khuôn mặt như đóa hoa đào, được ánh nến tôn lên càng kiều diễn hơn, khóe miệng khẽ lộ ra một nụ cười dâm đãng, thấp trọng trả lời:

- Biết rồi, biết rồi.

Nhưng rượu nóng vừa đưa đến miệng, Cao Nha Nội liền quên khuấy luôn mình vừa nói gì, y cùng Hồng Thiên Cửu 1 hơi đã cạn sạch.

Tri Cầm trông thấy vẻ mặt sửng sốt, thế này phải mau chóng ngăn họ lại thôi, nàng vội theo kịch bản nói: - Lại có chuyện gì làm hai huynh tức giận vậy?

Chén rượu kia vừa vào bụng, Cao Nha Nội còn muốn uống thêm 1 chén, nhưng Chi Cầm không cho y cơ hội này, đành đọc thoại theo kịch bản.

Tình tiết ở đoạn này là ba người bọn họ nói chuyện về đám cẩu tham quan, Tri Cầm sợ bọn họ uống rượu, vì thế nàng nói thoại rất nhanh, không để cho bọn họ có bất kì khoảng trống nào, khó khăn lắm mới chịu đựng cho qua.

Bỗng nhiên, trên sân khấu đột ngột rơi xuống những vật thể hình bông, từ xa nhìn lại, giống như những đám tuyết đang nhảy múa vậy.

Tình tiết nguy hiểm dưới làn tuyết, còn chẳng phải là để cho phù hợp với chủ đề.

Nhưng đây không phải là điều Lý Kỳ nghĩ ra, mà là Sài Thông, y sớm đã lệnh cho người nấp ở tầng lửng trên sân khấu, đến thời điểm đã định thì thả bông xuống phía dưới, những bông hoa bông rơi xuống nhìn giống như đám tuyết lông ngỗng lớn đang rơi vậy.

Dưới khán đài nhất thời vang lên một tràng kinh hô, khán giả đều mở tròn mắt, bởi vì bọn họ không ngờ sẽ có tuyết rơi thật, thực ra không có tuyết, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn, bởi vì bọn họ căn bản không nghĩ tới chuyện này, nhưng lúc này đây, lại đúng là có tuyết rơi, quả là điều bất ngờ quá lớn, xem khán giả đều đã há mồm trợn mắt cả.

Mà đến cả các vị phu nhân ngồi trong phòng hạng sang cũng đã đứng dậy, bởi vì còn có sự phản chiếu của ánh nến, tuyết rơi xuống thực sự rất đẹp.

Bạch phu nhân khen ngợi: - Xem ra Khanh nhi đã tốn không ít công sức đây.

Vương phu nhân cũng liên tục gật đầu, nói: - Quả là rất độc đáo, hay lắm, hay lắm.

Bởi vì Cao Nha Nội mang trên mình cái danh tổng đạo diễn diễn xuất, rạp hát này đều là nhà y, cho nên các bà đều tự nhiên cho rằng đây là ý tưởng của Cao Nha Nội, nếu để Sài Thông biết, chắc hắn sẽ hộc máu mất.

Trong mắt Cao phu nhân không giấu nổi sự vui mừng, nhưng ngoài miệng lại nói: - Thằng con này của ta, từ bé đến lớn chỉ biết gây chuyện thị phi, lại không làm việc tử tế, ta chẳng có yêu cầu gì xa xôi với nó, chỉ mong nó có thể bình an là đủ, hôm nay nó diễn ở đây, cũng còn tốt hơn so với việc ra ngoài gây chuyện thị phi.

Phong Nghi Nô, Tần phu nhân mấy cô gái nghe được liền mím môi, đối với Cao Nha Nội, thực là làm người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Ở căn phòng sát cạnh bên Thái Kinh cũng xem đến mức phải đeo cả kính lão hóa lên, ánh mắt dán chặt lên sân khấu, nói:

- Cái tuyết này là thứ gì vậy?

Cao Cầu lắc đầu nói: - Ta cũng không biết.

Sài Thông phải ra vẻ tài giỏi mà, chắc chắn y sẽ không đem chuyện này nói cho nhiều người, chỉ có mấy người tham gia diễn xuất mới biết được.

Ánh mắt của mọi người lại hướng về phía Lý Kỳ, Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ, nhưng mà ta xem có chút giống hoa bông.

- Ngươi nói như vậy quả cũng có chỗ giống.

Thái Kinh cười ha ha nói:

- Hay lắm, hay lắm! Chỉ dựa vào màn này, lão phu đã thấy chuyền này không hoài công.

Không phải là tuyết rơi thôi sao, đúng là chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài nhiều. Có bản lĩnh ông bảo bọn chúng làm mưa giả thử xem. Lý Kỳ thầm nói một tiếng, hắn đương nhiên có lý do khinh thường, bởi vì hắn đến từ một thế giới với đủ hiệu ứng, nhưng Thái Kinh bọn họ đúng là chưa từng trông thấy có ai làm như vậy, nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, cho nên đám tuyết này rơi xuống, trong lòng sẽ cảm thấy chuyện này thật lợi hại.

Không chỉ vậy, trận tuyết giả này đã khiến sân khấu kịch vươn lên một cảnh giới mới, cũng dường như đã giúp con người đương thời mở ra một cánh cửa mới, có thể dự đoán rằng, tương lai nhất định sẽ có nhiều ý tưởng mới hơn nữa.

Khán giả đều rất mong chờ.

Sài Thông nấp ở sau rèm chính là để chờ khoảnh khắc này, y như Sài Thông y dự tính, không khỏi dương dương đắc ý, cho nên nói, vĩnh viễn không được xem nhẹ một kẻ có tính thích ra vẻ giỏi giang, thực ra để y tính toán chắc chắn sẽ rất hay, bởi vì sân khấu kịch này vô cùng đặc sắc tuyệt diệu.

Tuyết lớn bay ào ào, báo trước có người sắp xuất hiện, người này chính là Khâu Xử Cơ.

Bỗng nhiên, ánh nến lay động, một bóng người lướt đến, chỉ trông thấy người đó mặc chiếc áo đạo sĩ bước nhanh tới, tiếng ồn ào dưới khán đài vọng lên.

Bởi vì sự lay động của ánh nến, cảnh vật lóe lên từng hồi, khán giả không tự giác mà chớp chớp mắt, nhưng mà, Khâu Xử Cơ xuất hiện lúc này, cho nên nhìn không khác gì như đang diễn thuật di hình đổi ảnh, vụt lóe đến giữa sân khấu.

Khán giả lấy lại tinh thần, lập tức nhìn xung quanh, ở giữa mỗi chiếc chân nến cao đều có một người đứng trước lắc lư chiếc chụp đèn, khán giả mới hiểu ra, nhưng hình ảnh chớp nhoáng của bóng người khi nãy đã ăn sâu vào tiềm thức của họ, quả thực là quá tuyệt, hóa ra sân khấu kịch còn có thể diễn như vậy, thực lòng xem đến mức quá đã mắt.

Chỉ trông thấy Khâu Xử Cơ đầu đội mũ vành, người mặc áo tơi, toàn thân phủ đầy tuyết trắng, trên lưng mang một thanh kiếm dài, đoạn dây màu vàng trên thanh kiếm bay qua bay lại, mau bước độc hành, đạp tuyết mà đến, thực là khí khái phi phàm.

- Hay!

Những tràng vỗ tay lớn dần nổi lên dưới khán đài, không ít người đã đứng lên.

Bởi vì so với mấy vị đằng trước, Khâu Xử Cơ là một nhân vật rất quan trọng, được người đọc vô cùng yêu mến, nghĩ là biết, một khi Hoàng Dung, Quách Tĩnh cùng tứ tuyệt võ lâm lên sân khấu, thì sẽ dẫn đến sự chấn động đến thế nào.

Điều này thực làm cho người ta kỳ vọng.

Người đóng vai Khâu Xử Cơ vốn dĩ cũng là một đạo sĩ, cũng họ Khâu, tên chỉ có một chữ Giang, hơn nữa còn là một đạo sĩ thân thủ cao cường, bởi vì tên đạo sĩ này cũng không phải là một người theo chủ nghĩa an phận, cho nên rất căm ghét cái ác giống như Khâu Xử Cơ, ông ta thấy mình và Khâu Xử Cơ rất giống nhau, cho nên khi nghe tập đoàn Tứ Tiểu chuẩn bị diễn kịch Xạ Điêu, liền xung phong tới đăng ký, ông ta vốn còn rất tài ba kêu mình không cần tiền công, đơn thuần chỉ hứng thú với việc diễn xuất, nhưng vừa nghe thấy thù lao, ông ta liền quyết đoạn nhận lấy, bởi vì thù lao nhiều quá sức tưởng tượng của ông ta.

- Đạo trưởng, xin dừng bước.

Cao Nha Nội bất chợt hô lên một tiếng, trong lòng cũng rất kích động, thực ra y vốn muốn diễn Khâu Xử Cơ, vai này quá tuyệt, nhưng diện mạo Khâu Xử Cơ chẳng có gì thay đổi, mấu chốt nhất nằm ở chỗ nếu y diễn Dương Thiết Tâm, Bao Tích Nhược sẽ ngồi cạnh y, lúc nào cũng có mỹ nhân bầu bạn, đó mới là cuộc sống của Cao Nha Nội, vì cái đẹp y có thể từ bỏ chuyện ra vẻ tinh vi, đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa y và Sài Thông. Sài Thông vì ra vẻ, mà tiên nữ hạ phàm, cũng không thèm liếc nhìn, bởi vì người khác đều sẽ nhìn.