Sông Kim Sa.
Con sông này không nghi ngờ gì chính là đất lành của Ngô Giới.
Lúc trước Ngô Giới đang đánh bại liên quân bên sông Kim Sa, tiêu diệt toàn bộ chủ lực, đó cũng là một trận chiến trên chiến trường mang tính quyết định.
Giờ khắc này, sông vẫn là sông, chẳng qua là từ hạ du đến thượng du.
Nhưng ngày hôm này, Ngô Giới một lần nữa đại phát thần uy trên con sông này, khi liên quân Thổ Phiên vượt sông, là lúc ba quân đánh hội đồng. Bởi vì trận tuyến của liên quân Thổ Phiên quá dài, trước sau đều khó khăn, lại không biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu binh mã, nên vừa đánh, nhất thời quân tâm tán loạn. Hơn nữa bởi vì bên trong bọn họ có mâu thuẫn rất sâu, không có người đáng tin cậy, phát triển mạnh mẽ.
Ngô Giời thừa thắng truy kích, chấm dứt binh lực tình thế xấu tiêu diệt liên quân Thổ Phiên, đánh bại liên quân Thổ Phiên, nhưng thấy cát vàng che lấp bầu trời, dọc theo sông Kim Sa nhìn lại, thây người chất đống hơn mười dặm, chiến mã, tù binh thu hoạch được vô số.
Sau trận chiến này, Ngô Giới lại một lần nữa được phong thần.
- Ha ---!
Trấn Tây Quân thắng lợi gào rú, vang vọng toàn bộ sông Kim Giang.
Trận chiến này đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Thổ Phiên, nguyên khí những bộ lạc này đều tổn thương nghiêm trọng, không thể chống cự lại với quân Tống, cùng lúc đó, Ngô Luân, Nhạc Phiên dẫn Trấn Nam Quân dọc theo phía nam cao nguyên bí mật tiến quân vào thủ phủ của địch.
- Hay! Trận này đánh thật sự quá sảng khoái.
- Không ngờ liên quân Thổ Phiên như vậy mà không chịu nổi một kích.
- Vẫn là tướng quân liệu sự như thần, chúng ta vô cùng khâm phục.
- Tướng quân, chúng ta mời ngươi một ly.
Trong đại trướng của Ngô Giới, các tướng sĩ đều thoải mái chè chén, không ngừng được sung sướng.
Uống một hơi cạn sạch.
Ngô Giới lau miệng, lúc này mới nói thật: - Thật ra kẻ địch không phải không chịu nổi một kích như thế, binh lính Thổ Phiên hung hãn hơn binh lính Đại Lý nhiều, chỉ là bọn chúng bị lợi ích làm cho mờ mắt, không có bất cứ trù bị nào đã tạo thành liên quân, quá mức vội vàng, bên trong lại không đoàn kết, lúc này mới tạo cho chúng ta cơ hội. Nếu bọn chúng làm theo ý mình, chúng ta muốn thắng lớn như thế, chỉ sợ không phải là chuyện rõ ràng.
Trước khi đánh, y đương nhiên coi thường đối thủ, biểu hiện quyết tâm tất thắng, rót cho quân mình quyết tâm mạnh mẽ, cho đến khi sau khi đánh xong, y mới xem kĩ thực lực hai bên dưới góc độ công bằng.
Trương Hiến nói: - Tướng quân, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Ngô Giới cười nói: - Đương nhiên là phối hợp với Trấn Nam Quân, nhanh chóng bình định chính quyền thế lực các nơi của Thổ Phiên. Quân Kim đã bắt đầu tây chinh rồi, chúng ta nhất định phải nhanh hơn bọn chúng, sau đó tiến quân từ địa khu Hà Hoàng, nếu không, quân Kim có thể sẽ uy hiếp được địa khu Hà Hoàng của chúng ta. Hoàng thượng có lệnh, chúng ta nhất định phải đẩy chiến trường lên quốc gia khác, quyết không thể khai chiến ở quốc gia chúng ta.
Bạch Mao Phượng nói:
- Hiện tại một vài bộ lạc đại diện thế lực sông Kim Sa có lẽ đã quy thuận Đại Tống ta, chỉ còn lại Đông Nữ Quốc thôi.
Vẻ mặt Triệu Ngôn Khâm cười dâm nói: - Theo ta được biết, quốc vương Đông Nữ Quốc này là một mỹ nhân tuyệt sắc, đại thần các nàng mỗi người đều là mỹ nhân, có thể nói mỹ nhân Thổ Phiên đều tập trung ở Đông Nữ Quốc này.
Các tướng sĩ nghe được đôi mắt sáng ngời, hiện giờ Đông Nữ Quốc có thể nói đã ở trong vòng vây của bọn họ, là vật trong tay, chỉ xem khi nào thì họ đi lấy. Hơn nữa đối phương là một quốc gia nữ nhân, bọn họ càng không thèm để vào mắt.
- Này ---
Ngô Giới xoa cằm, ánh mắt lóe sáng. Con người không ai hoàn mĩ, Ngô Giới người này tuy rằng tài năng quân sự không thể hữu dũng hữu mưu so với bọn Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, nhưng phương diện tác phong kém xa bọn Nhạc Phi, hơn nữa còn rất háo sắc, ngày trước ở Đại Lý y đã lén lút nạp vài phòng tiểu thiếp.
Lý Kỳ cũng biết, nhưng không nói nhiều, dù sao Ngô Giới đánh một trận thắng lớn như vậy, không thể vì điểm ấy mà đi giáo huấn y, nhưng vẫn nói với y mấy câu, không thể quá trầm mê.
Nhưng có câu này rất đúng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hiện giờ Ngô Giới nghe thấy quốc vương Đông Nữ Quốc là một mĩ nhân tuyệt sắc, lòng háo sắc rung động.
Thật ra Đông Nữ Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ phân ra từ Thổ Phiên, nhưng vẫn luôn trung gian, thậm chí còn dựa vào Đại Tống. Từ việc các nàng không cho Thổ Phiên mượn đường cũng đủ để chứng minh rất nhiều thứ.
Ngô Giới này đương nhiên cũng hiểu được, y thậm chí còn rõ, biện pháp tốt nhất đối với Đông Nữ Quốc đó chính là chiêu hàng, dùng thủ đoạn ngoại giao để giải quyết. Một khi các bộ lạc xung quanh Đông Nữ Quốc đầu hàng Đại Tống, vậy thì Đông Nữ Quốc quy thuận Đại Tống cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng nếu như vậy, y không có một chút cơ hội nào, nếu xuất binh, y có thể đục nước béo cò, bởi vì Đông Nữ Quốc đối với sĩ khí cao của Trấn Nam quân hiện giờ có thể nói là một khúc xương khó gặm, hoàn toàn ngược lại, nếu xuất binh đánh Đông Nữ Quốc, vậy thì binh sĩ Trấn Nam Quân chắc chắn sẽ dồn đủ khí lực.
Y hiểu được, các đại tướng dưới trướng cũng hiểu được.
Diêu Kha Long cũng nói: - Tướng quân, hiện giờ xung quanh chúng ta chỉ còn lại Đông Nữ Quốc, lẽ ra nên xuất binh chinh phạt, củng cố phòng ngự của địa khu này.
Những lý do này đều xuất phát từ lòng ích kỉ của bọn họ, mà không vì đại cục.
Ngô Giới bắt đầu xao động, trong lòng cũng vô cùng đấu tranh, đây chính là miếng thịt béo ngậy nha. Trầm ngâm một lúc nói: - Để ta suy nghĩ một chút, các ngươi lui xuống trước đi.
- Tuân mệnh.
Chỉ một lát sau, các tướng sĩ đều lui hết ra ngoài, nhưng có một người vẫn còn ngồi trên ghế nhắm mắt trầm tư.
Một lát sau, Ngô Giới ngẩng đầu lên, mới phát hiện trong trướng còn một người, tò mò nói: - Trang tiên sinh?
Người này tên là Trang Tường, trước kia chính là người của Cao thị, nhưng Cao thị liên tục thất bại, bên ngoài bị xa lánh, sau lại bị Ngô Giới bắt được, bởi vì người này bụng đầy kinh luân, lại tinh thông tiếng Đại Lý và Hán ngữ, cho nên Ngô Giới mới giữ lại ông ta bên người làm mưu sĩ.
Trang Tường mở mắt ra, một lời không nói, chỉ nhìn Ngô Giới.
Ngô Giới chột dạ nói: - Tại sao Trang tiên sinh lại nhìn ta như vậy?
Trang Tường mở miệng nói: - Tướng quân nguy rồi.
Ngô Giới nghe được kinh hãi, nhưng lại khó hiểu nhiều hơn, nói: - Quân ta vừa mới đại thắng, lại đang hát vang tiến mạnh, tiên sinh cớ gì nói ra lời ấy?
Trang Tường vuốt chòm râu, nói: - Nguy này không phải từ kẻ thù, mà là từ triều đình.
Ngô Giới vẫn luôn coi trọng Trang Tường này, khiêm tốn thỉnh giáo nói: - Kính xin tiên sinh chỉ giáo.
Trang Tường nói:
- Có phải tướng quân có ý nghĩ xuất binh với Đông Nữ Quốc?
Ngô Giới thoáng sửng sốt, nói: - Ta phụng mệnh chinh phạt Thổ Phiên, hiện giờ các bộ lạc xung quanh đã quy về Đại Tống ta, duy chỉ có Đông Nữ Quốc này, ta xuất binh, là lẽ đương nhiên, có gì không thể sao?
- Chỉ sợ không phải ý nghĩ trong lòng tướng quân.
Trang Tường nhẹ nhàng cười nói: - Ta đề nghị tướng quân nếu thật sự muốn xuất binh, kính xin trước tiên chuẩn bị tốt quan tài, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trong lòng Ngô Giới hoảng sợ, nói:
- Tại sao?
- Nhớ rõ lúc trước khi ở Đại Lý, Xu Mật Sứ từng hỏi nhị tướng quân chuyện nạp thiếp, tuy rằng lúc ấy Xu Mật Sứ không nói rõ, nhưng có thể thấy được Xu Mật Sứ vô cùng bất mãn với hành động này của tướng quân, chỉ vì tướng quân lập nhiều công lớn, Xu Mật Sứ mới không tiện nhiều lời mà thôi.
Trang Tường nói xong đột nhiên thở dài, nói: - Thật ra ta đây có thể hiểu được, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây cũng là bản tính con người, không có gì đáng trách. Chẳng lẽ Nhạc tướng quân, Ngưu tướng quân bọn họ không muốn sao, đương nhiên không phải, mà là bọn họ không dám. Vì bọn họ đều do một tay Xu Mật Sứ cất nhắc lên, biết rõ tính cách của Xu Mật Sứ.
- Nhưng tình huống lúc này khác tình huống lúc đó. Nếu như xuất phát từ đại cục, tướng quân tuyệt đối không nên xuất binh với Đông Nữ Quốc, hơn nữa, tướng quân hẳn đã nghe nói, triều đình vừa mới ban bố pháp lệnh, kỹ nữ trong thiên hạ được tự do. Đủ để thấy triều đình rất coi trọng phụ nữ. Lúc này tướng quân xuất binh với Đông Nữ Quốc, không phải là hành động sáng suốt. Sau đó rất khó để phỏng đoán, nếu để cho triều đình và Xu Mật Sứ biết được, nhất định sẽ giáng tội tướng quân. Cho dù tướng quân lập nhiều công lớn, cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này, dù là Hoàng thượng, hay Xu Mật Sứ đều không thích một tướng quân cầm binh quyền lớn ra ngoài đánh giặc.
Ngô Giới sau khi nghe xong, mồ hôi lạnh phía sau lưng chảy ròng ròng, trong lòng hô nguy hiểm thật, kỳ thật sở dĩ y vừa rồi do dự, cũng bởi vì áp lực của Lý Kỳ với y quá lớn, lúc này càng không dám làm điều y nghĩ. Ôm quyền nói: - Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, ta suýt nữa đã gây đại họa.
Lại dò hỏi: - Vậy không biết tiên sinh nghĩ bây giờ nên làm thế nào?
Trang Tường nói: - Hiện giờ quân địch đại bại mà lui, trong lòng chắc chắn sẽ vô cùng hoang mang. Chúng ta trước tiên nên phái người đến Đông Nữ Quốc thể hiện thiện ý, tỏ vẻ chúng ta tuyệt đối sẽ không động vũ lực với các nàng, củng cố hậu phương. Sau đó đại quân sẽ thừa thắng truy kích, thừa dịp kẻ thù còn chưa phục hồi tinh thần lại, hoàn toàn đánh bại bọn chúng, bằng không, đợi cho bọn chúng chỉnh đốn lại binh mã một lần nữa, vậy thì sẽ tạo thành khó khăn rất lớn với quân ta. Bởi vì lần này bọn chúng sẽ vì tự bảo vệ mình, nhất định sẽ đoàn kết lại.
- Phải làm như thế. Ngô Giới gật đầu, lập tức hô to với bên ngoài:
- Có ai không?
Một hộ vệ đi đến, Ngô Giới nói: - Phân phó xuống, bảo các huynh đệ chuẩn bị tốt, ngày mai xuất binh, tiếp tục tây tiến.
- Tuân mệnh.
Lai Châu.
Vài lần, lại là thời gian ly biệt.
Đã nhiều ngày, Lý Kỳ thật sự đã hưởng hết trái ôm phải ấp, Triệu Tinh Yến sở dĩ đồng ý với hắn làm chuyện hồ đồ, cũng bởi vì biết sắp phải rời đi, tuy rằng Triệu Tinh Yến là một người phụ nữ rất lý trí, nhưng cũng trốn không thoát ràng buộc của tình yêu.
Tuy nói Lý Kỳ đã chuẩn bị tất cả, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nguy hiểm từ đầu đến cuối vẫn còn tồn tại, có một vài thời điểm tính mạng con người thật ra vô cùng yếu ớt, nàng cũng không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào.
Quân tiên phong sớm đã xuất phát, chủ lực cũng sắp xuất binh rồi.
Trên bến tàu, Lý Kỳ lưu luyến không rời, nói:
- Yến Phúc, muội nhất định phải nhớ kĩ, lần này đi làm việc không thể miễn cưỡng, bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng tính mạng muội, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân mình.
Triệu Tinh Yến đã làm nhân phụ, sắc mặt phiếm hồng, mặc dù là nữ giả nam, nhưng vẫn lộ ra mùi vị phụ nữ, phong tình vạn chủng. Lườm Lý Kỳ một cái nói: - Thống soái huynh làm thế nào vậy, hiện giờ sắp xuất binh, nếu lời này để người khác nghe thấy được, còn làm ảnh hưởng đến sĩ khí.
Lý Kỳ bĩu môi nói: - Nếu tố chất tâm lý bọn họ chỉ có như vậy, ta cũng không dám trông cậy vào.
Triệu Tinh Yến cười khổ lắc đầu, ánh mắt dừng trên Lý Kỳ, nói: - Phu quân, ta biết trong lòng huynh lúc này nhất định sẽ áy náy, nhưng dù huynh có tin hay không, ta thật sự cảm tạ huynh có thể giao nhiệm vụ này cho ta, vậy cũng thỏa mãn tâm nguyện ta. Còn tốt hơn so với để ta ở nhà giúp chồng dạy con.
Lý Kỳ cười một tiếng, nói: - Muội thật sự là một nữ nhân không an phận.
- Có lẽ thế.
Triệu Tinh Yến cười cười, thấy binh lính cũng đã lên thuyền, vì thế nói: - Được rồi, thời gian không còn sớm, ta phải lên thuyền rồi.
Lý Kỳ thở dài, gật đầu nói: - Thuận buồm xuôi gió.
Triệu Tinh Yến ừ một tiếng, lại nói với Lưu Vân Hi: - Thập Nương, chăm sóc tốt cho phu quân.
Lưu Vân Hi gật đầu.
- Cáo từ.
Triệu Tinh Yến khẽ vuốt cằm, sau đó xoay người lên thuyền.
Chỉ một lát sau, đội tàu nhanh chóng rời khỏi bến tàu.
Lý Kỳ đứng trên bến tàu và Triệu Tinh Yến đứng trên đầu tàu phía xa xa nhìn nhau, cho đến khi Triệu Tinh Yến rời khỏi đầu thuyền.
Mã Kiều đứng bên cạnh nói: - Xu Mật Sứ, ngươi đã luyến tiếc Triệu cô nương như vậy, sao còn muốn cho nàng đi Nhật Bản.
Lý Kỳ ngẩn ra, nói: - Bởi vì trận chiến lần này ta không thua nổi. Đi thôi, chúng ta cũng nên khởi hành hồi kinh rồi.
----------oOo----------