Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1718-1: Độ khó không nhỏ (1)




Bình thị hiện nay đã nguy trong sớm tối, thời gian còn lại cho bọn Ngưu Cao thật sự không nhiều, qua đó càng sớm thì ưu thế của bọn họ càng lớn. Nếu chủ lực của Bình thị đều bị tiêu diệt, thì chỉ dựa vào mấy vạn đại quân của họ rất khó làm được gì lớn, nói về làm việc thì binh sĩ Nhật Bản cũng không phải là ăn không.

Ngày thứ hai, Ngưu Cao triệu tập tướng sĩ dưới trướng nghiên cứu chiến thuật đối với Nhật Bản.

Vào giữa trưa, Lý Kỳ đột nhiên giá lâm, hắn nhìn các tướng sĩ nói: - Ta biết các ngươi đều vô cùng cố gắng, nhưng kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi mới là vương đạo, giờ ăn cơm thì nên đi ăn cơm, chúng ta cũng không thiếu chút thời gian đó.

- Tuân lệnh.

Đại tướng dưới trướng Ngưu Cao đều là thân binh của Lý Kỳ, là do một tay hắn cất nhắc lên. Danh hiệu "Quỷ kiến sầu" là do mấy tên này gọi. Quỷ kiến sầu nói một câu, bọn họ sao dám ngỗ nghịch, lập tức ra ngoài ăn trưa.

Ngưu Cao nhếch môi cười nói: - Xu Mật Sứ, ngài đến tìm ta sao.

Lý Kỳ lại chỉ Ngưu Cao nói: - Tướng mạo của thằng nhãi ngươi thật quá gạt người mà.

Ngưu Cao tò mò nói: - Có ý gì?

- Dáng vẻ giống mãng phu, nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh hơn bất cứ ai.

Nụ cười trên mặt Ngưu Cao nhất thời cứng đờ.

Lý Kỳ quay đầu ra ngoài, nói: - Đi dạo với ta.

- Dạ.

Hai người ra khỏi phòng, thong thả đi đến giáo trường của quân doanh.

Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Ngưu Cao, ta đối với ngươi thế nào?

Ngưu Cao sửng sốt, vội vàng nói: - Xu Mật Sứ đối với ta ân trọng như núi, nếu không có Xu Mật Sứ thì không có ta của hôm nay.

- Sặc! Nói lưu loát như vậy, chắc không phải thuộc lòng từ sớm rồi chứ. Lý Kỳ kinh ngạc nói.

Ngưu Cao ha ha nói: - Sao có thể, câu nào cũng là lời nói thật lòng.

- Vậy ta tạm tin ngươi. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Ân trọng như núi ta cũng nhận được, có điều nói theo phương diện khác là do người không chịu thua kém thôi. Nếu ngươi không có bản lĩnh, thì ta cũng sẽ không cất nhắc ngươi. Trước nay ta là người công tư phân minh, nếu ngươi không có bản lĩnh, e rằng cho dù quan hệ chúng ta có tốt hơn nữa, ta cũng không thể để ngươi dẫn quân, bằng không thì từ lâu ta đã phái Cao Nha nội dẫn quân rồi.

Ngưu Cao ai ui một tiếng, nói: - Vậy thì Đại Tống nguy rồi.

- Thằng nhãi ngươi.

Lý Kỳ cười ha ha, lại nói: - Nhưng ngươi cảm thấy ngươi so với bọn Nhạc Phi, Ngô Giới thì ai có bản lĩnh hơn?

Ngưu Cao sửng sốt, há miệng, nhưng cuối cùng không nói ra lời.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta biết ngoài miệng ngươi không nói, nhưng trong lòng rất không cam tâm. Bọn Nhạc Phi đã bay vút lên trời, từ lâu đã trở thành Thống soái, nhưng trên đầu người luôn gắn với chữ phó. Còn nhớ khi ta vừa mới đảm nhiệm Tam Nha đã từng nói, binh lính không muốn làm tướng thì tuyệt đối không phải là một binh lính tốt. Ngươi không cam tâm, ta hiểu rất rõ, nhưng nói đi nói lại, luận về tài Thống soái, ngươi vẫn kém bọn Nhạc Phi, Ngô Giới một bậc.

Ngưu Cao gật đầu nói: - Việc này ta biết.

Lý Kỳ nói: - Ngươi cũng sinh ra không gặp thời, gặp được những soái tài trăm năm khó gặp như Nhạc phi, Ngô Giới, Ngô Lân, Hàn Thế Trung, bằng không thì với năng lực của Ngưu Cao ngươi thì chức Thống soái không phải là nói chơi. Nhưng thật ra đây không phải là mấu chốt, thiên phú có thể dùng cố gắng sau này để bù lại. Mấu chốt ở chỗ triều đình nhất định phải để nhân tài đảm nhiệm, có bọn Nhạc Phi ở đây, chức Thống soái này rất khó rơi xuống người ngươi. Ngươi không thể có được sự rèn luyện về mặt này, việc này cũng bức ngươi phải chuyển hướng làm tướng tài, dùng để phò tá bọn họ, nhưng ta cho rằng như vậy là lãng phí tài thống soái của ngươi. Cho nên, ta mới giao lại chiến trường Nhật Bản cho ngươi, đây cũng là khảo nghiệm dành cho ngươi. Có thể một mình đảm đương một phía ở Đại Tống đầy rẫy nhân tài hay không thì phải coi trận chiến này của ngươi rồi.

Thật ra trước kia Lý Kỳ cũng từng đề cập nguyên nhân này với Ngưu Cao. Ngưu Cao cũng hiểu trận chiến này đối với y mà nói, ý nghĩa ra làm sao, thu lại nụ cười cợt nhả học được từ Lý Kỳ, sắc mặt ngưng trọng nói: - Ngưu Cao tuyệt đối sẽ không phụ sự dụng tâm lương khổ của Xu Mật Sứ.

- Không phải phụ ta, mà là không phụ chính ngươi. Lý Kỳ lại nói: - Hơn nữa, trận chiến này không đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, hơn nữa còn vô cùng phức tạp. Nếu chỉ muốn đánh thắng, ta tin rằng ngươi có thể làm được, nhưng vấn đề là làm sao thắng, ai mới là người thắng cuối cùng trong trận chiến này.

Ngưu Cao nghe được thì có chút hoang mang, nói: - Ý của Xu Mật Sứ là?

- Bình thị.

Lý Kỳ nói: - Ngươi đừng quên, lý do xuất binh lần này của chúng ta là viện trợ Bình thị, giúp Bình thị thống trị Nhật Bản, nhưng mục đích thực tế là chúng ta phải chinh phục Nhật Bản, cho nên, bất luận là Bình thị, hay là bất cứ phe hoàng thất nào của bọn họ giành được thắng lợi, chúng ta đều là kẻ thất bại lớn nhất. Lần này thoạt nhìn thì giống với chính sách đối với Đại Lý lần trước, thật ra không phải.

- Lúc trước Đoàn Chính Nghiêm là do ta một tay nâng đỡ lên. Lương thảo, trang bị của bọn họ đều do chúng ta cung cấp, hơn nữa Đại Lý là quốc gia nhiều bộ tộc, nội bộ vốn đã có mâu thuẫn. Quan trọng nhất chính là, Đại Lý đụng đến Đại Tống chúng ta, quân đội chúng ta có thể rất ung dung mà tiến quân, tạo ra uy hiếp trực tiếp đối với Đại Lý. Nếu lúc trước không có Chiết gia quân tiến quân quận Thạch Thành, Đoàn Chính Nghiêm không thể nào khuất phục nhanh như vậy. Nhưng lần này chúng ta ở Nhật Bản lại không giống vậy, quân đội chúng ta muốn đi Nhật Bản không phải là chuyện dễ dàng.

- Hơn nữa Nhật Bản chỉ có một dân tộc, bọn họ vô cùng đoàn kết. Nếu không phải Nguyên thị đâm Bình thị một đao, bức Bình thị đến tuyệt lộ, e rằng Bình thị sẽ không mượn binh của chúng ta. Căn cứ vào sự quy thuận lúc trước của Đại Lý, họ nhất định sẽ đề phòng chúng ta, cho nên ta không thể dùng lại chiến lược của Đại Lý ở Nhật Bản được. Ngoài trừ bản thân các ngươi ra, những kẻ còn lại đều là kẻ thù.

Nói đến nước này, Ngưu Cao coi như là đánh hơi được rồi, nói: - Vậy không biết Xu Mật Sứ định xử trí Bình thị thế nào?

Bởi vì Điểu Vũ Pháp Hoàng và Bình thị vốn là kẻ địch, nhưng Lý Kỳ còn nhấn mạnh một lần, vậy thì rất rõ ràng là ám chỉ Bình thị.

- Đây chính là mấu chốt.

Lý Kỳ ngưng mày nói: - Nếu không có Bình thị, chúng ta rất khó đạt được mục đích. Chúng ta nhất định phải dựa vào thanh danh của Bình thị ở Nhật Bản mà lấy được sự giúp đỡ của thế lực địa phương Nhật Bản, nhưng nếu để Bình thị tay nắm quyền to, chúng ta cũng sẽ thất bại. Nếu là như vậy, sao ta không trực tiếp liên hệ Nguyên thị, chẳng qua chỉ là đổi một nhà khác mà thôi, đối với Đại Tống chúng ta thì không có chút ảnh hưởng nào cả, máu của binh lính Đại Tống chúng ta không thể uổng phí được. Nhưng vấn đề này cũng khiến cho trận chiến này trở nên vô cùng phức tạp, một khi không khống chế tốt, thì có thể sẽ thất bại.