Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1711-2: Mùi vị của cá thu đao (2)




Triệu Tinh Yến phát hiện Lý Kỳ bên cạnh dường như đang ngây ngô cười, hỏi: - Phu quân, huynh cười gì vậy?

Lý Kỳ hả một tiếng, lại ồ một tiếng, lấy Tửu quỷ ra chọc ghẹo nói: - Huynh đang cười trạng thái hôm nay của Tửu Quỷ không tệ, uống hết ba bình rượu còn chưa say.

Tửu Quỷ nghe được thì sửng sốt, gãi đầu nói: - Đúng rồi, uống hết ba bình rồi, sao ta còn có thể ngồi đây, bình thường đã sớm nằm ra đó rồi.

Vẻ mặt Mã Kiều kỳ lạ nói: - Ông sẽ không cho rằng tửu lượng của mình lại tăng lên đó chứ?

Tửu quỷ oa nha nha mất tiếng, nói: - Tiểu Kiều, con đừng có quá khinh người, vi sư đã uống rượu mấy chục năm rồi, lẽ nào không thể tăng lên sao?

Mã Kiều nói: - Ngược lại ta hi vọng ông tăng lên, đừng để đến mức ta còn chưa được giải khát thì ông đã gục xuống, nhưng màthôi đi.

Nói rồi y lại than khẽ một tiếng.

Tửu Quỷ lập tức có xung động muốn khóc rống, nhưng lão ta không chút kêu ca nào, lão ta uống ba bình rượu, nhưng Mã Kiều không nói tiếng nào đã uống năm bình. Về mặt uống rượu, thật sự không phải cùng một đẳng cấp, thế là vội nói sang chuyện khác:

- Này, ngồi ở đây thật nhàm chán, chi bằng chúng ta hát mất tiểu khúc trợ hứng, thế nào?

Hắc! Nhìn không ra Tửu Quỷ này còn rất biết điều tiết bầu không khí nha, Lý Kỳ tò mò nói: - Nhìn không ra lão biết hát nha.

Tửu quỷ nói: - Có gì mà khó chứ?

Mã Kiều lắc đầu nói: - Hay là miễn đi, ông chỉ biết la la la.

- Hát chẳng phải là la la la sao?

- Hả?

Lý Kỳ toát mồ hôi lạnh đầy đầu giống như thác đổ vậy, nói: - Mã Kiều, bằng không thì ngươi hát, ta còn chưa từng nghe ngươi hát đó.

Tửu Quỷ khinh thường nói: - Nó ngay cả la la la của ta cũng không học được.

Mã Kiều nháy mắt đỏ mặt, y thật sự không biết hát.

Lưu Vân Hi đột nhiên nói: - Phu quân, hay là huynh hát đi.

Nàng ngược lại rất thích nghe mấy khúc ca Lý Kỳ hát, nói thẳng vui vẻ, không giống như thi nhân, từ nhân đương thời, ai ai cũng viết giống như một oán phụ, rất thương cảm, không thích hợp với bầu không khí này.

Hát thì hát, Lý sư phó không biểu diễn được sao, hơn nữa ca hát với biển cả, cảm giác này vô cùng tốt, nhưng vấn đề là hát cái gì.

Triệu Tinh Yến đột nhiên mím môi cười nói: - Huynh tuyệt đối đừng hát cái gì mà mùi vị của cá thu đao, để tránh gợi lên con sâu đói trong bụng chúng ta.

Đúng vậy! Chính là khúc này. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Người biết ta chỉ có Yến Phúc, áchcòn có Thập nương. Nói xong liền ho nhẹ mấy tiếng thanh giọng. Từ sau lần hắn lạc giọng trước mặt Tần phu nhân, hắn luôn canh cánh trong lòng, sai lầm cấp thấp này tuyệt đối không thể tái phạm, sau khi chuẩn bị sơ qua, hắn mới hát: - Chim sẻ ngoài cửa sổ, lắm miệng trên cột điện

Đây mới là câu đầu tiền, Triệu Tinh Yến liền tò mò nói: - Cột điện là cái gì?

Vấn đề này thật sự hỏi bí được Lý Kỳ, thầm mắng, đây là lời hát ai biết vậy, thật không có văn hóa, bảo ta làm sao ra vẻ ở triều Tống được đây, nói có lệ: - À, cột điện là một loại cây ở quê nhà chúng ta.

- Cây?

Triệu Tinh Yến nói: - Tên của loại cây này thật kỳ lạ.

- Nghe nói loại cây này thường bị điện bổ trúng, do vậy gọi là cột điện. Lý Kỳ nghiêm túc lừa gạt nói.

- Vậy sao?

Triệu Tinh Yến nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Kỳ.

- Huynh gạt muội làm gì, ai ôi. Huynh nói này Yến Phúc, muội có biết ngắt ngang một người đang hát là chuyện hèn hạ cỡ nào không.

- Xin lỗi, huynh tiếp tục.

- Thật là, ảnh hưởng trạng thái.

Lý Kỳ lại ho nhẹ mấy tiếng, tiếp tục hát: - Chim sẻ ngoài cửa sổ, lắm miệng trên cột điệnmùi vị cá thu đao, mèo và bạn đều muốn tìm hiểu, cảm giác tình đầu được chúng ta tìm thấytrời mưa cả đêm, tình yêu của ta tuôn ra như nước mưa, lá rụng trong sân, dày đặc tựa suy nghĩ của ta.

Phong cách như cũ.

Mấy người cũng đã nghe quen từ sớm, cảm thấy vẫn rất hay, ca từ nói thẳng ra so với ca từ uyển chuyển cũng có cảm giác khác nhau. Hơn nữa Thập nương tính tình đơn thuần, trong lòng nàng yêu chính là yêu, không có gì không nói được, càng không cần lấy cái gì đó để che đậy, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn. Mà Triệu Tinh Yến trời sinh tính tình rộng rãi, cá tính độc đáo, không bị bất cứ cái gì trói buộc, cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Còn mấy đại lão gia Tửu Quỷ, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh e rằng vẫn còn giữ lại tình đầu, nghe được thì vui vẻ, ngược lại một mình Mã Kiều đọc lại lời ca ở kia, từ vẻ mặt của y không khó nhìn ra được, y đang nhớ Mỹ Mỹ.

Một khúc hát xong.

Tửu Quỷ lập tức nói: - Xu Mật Sứ hát rất hay, so với la la la của ta còn tốt hơn một chút.

Chỉ tốt hơn một chút? Lý Kỳ giận bốc từ bàn chân, đây là một sự châm chọc đáng ghê tởm nha.

Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười nói: - Bây giờ huynh có thể buông tay ra chưa?

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một tay Lý Kỳ nắm lấy Lưu Vân Hi, một tay nắm Triệu Tinh Yến, hóa ra ngươi hát chính là vì cái này sao?

Vô sỉ!

- Hả? Đùa thôi, đùa thôi, ta hát quá nhập tâm, dẫn đến không kiềm lòng nổi, phu nhân chớ trách, phu nhân chớ trách.

Lý Kỳ vội vàng thu tay lại, dù sao thì ở đây có quá nhiều người.

Triệu Tinh Yến trợn trắng mắt, thầm nói, cái gì mà không kiềm lòng nổi, rõ ràng là cố ý. Vốn dĩ Lý Kỳ nắm lấy, nàng cũng sẽ không nói gì, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng vấn đề là Lý Kỳ nắm thì nắm đi, còn chọc vào lòng bàn tay nàng, đây không phải là hạnh phúc, mà là trắng trợn nha.

Lưu Vân Hi nói: - Phu quân, khúc ca này huynh nghe được ở đâu vậy.

- Sáng tác tuyệt đối.

Lý Kỳ không đỏ mặt, không thở gấp, đủ thấy da mặt rất dày.

Mã Kiều đột nhiên nói: - Cái này thì ta tin.

Hức, thằng nhãi này thông suốt rồi à! Lý Kỳ lập tức chỉ Mã Kiều nói: - Vẫn là ngươi hiểu ta.

Tửu quỷ lại không tin, nói:

- Tiểu Kiều, sao con lại chắc chắn như vậy?

Mã Kiều tức giận nói: - Ông không nghe trong lời ca nói sao, tình yêu của ta tuôn ra như nước mưa, suy nghĩ cũng giống như lá thu, dày đặc một lớp. Xu Mật Sứ trời sinh phong lưu. Nếu yêu không tràn ra thì sao bên cạnh ngài ấy có nhiều nữ nhân như vậy, ngài ấy yêu được sao, suy nghĩ nếu không giống như lá mùa thu thì ngài ấy nghĩ được sao.

Vẻ mặt Lý Kỳ nháy mắt cứng đờ, thằng nhãi ngươi thật sự là nói những chuyện không nên nói mà, bên cạnh lão tử có hai nữ nhân, ngươi mù sao, trong cơn giận dữ, cắn răng nói: - Mã Kiều, ngươi chưa từng đọc sách thì đừng mở miệng được không?

- Chẳng lẽ ta đã hiều lầm?

- Chắc chắn là hiểu lầm nha, lập tức xin lỗi ta.

Mã Kiều à một tiếng, suy nghĩ thật lâu, vô cùng nghiêm túc nói: - Ta hiểu rồi, hóa ra là thế. Tình yêu tuôn ra không phải chỉ tình yêu của mấy vị nương tử hiện tại của ngài, mà là sự chờ đợi. Nhưng Xu Mật Sứ à, ngày đã có mấy vị kiều thê, tình yêu còn cần phải tuôn ra ngoài sao, việc này rất chẳng phải không công bằng đối với các nàng Bạch nương tử sao. Nhớ nhung lại nhiều như vậy, ngài rốt cuộc đang nhớ bao nhiêu nữ nhân vậy. Ta thật sự không dám đồng ý suy nghĩ của ngài nha.

Hiểu lầm càng sâu rồi nha!

Lý Kỳ sắp ôm đầu khóc rống lên, con mẹ ngươi một tên si tình ngu ngốc, đừng giả làm chuyên gia ở chỗ này được không.

- Sâu sắc! Mã Kiều, câu này của ngươi thật sự là sâu sắc mà.

Triệu Tinh Yến sao có thể nhịn được, nói xong thì bật cười ha ha.

Những người còn lại cũng bật cười ầm lên, ngày cả thiếu phụ đơn thuần Lưu Vân Hi cũng cười theo.

- Mã Kiều ta muốn giết ngươi. Lý Kỳ gào lên.

Mã Kiều nhìn bằng ánh mắt đồng tình nói: - Xin lỗi, ngày thật sự không giết được.

- Oa nha nha, tức chết ta mà!