Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1704-1: Quốc có quốc trị, châu có châu trị (1)




Dựa vào vị trí địa lý độc đáo của Yến Sơn phủ đã chủ định nó là một châu phủ đặc biệt nhất của Đại Tống.

Việc nông canh của vùng Yến Vân vô cùng phát triển, lại là ở giao điểm với Kim quốc, mậu dịch đương nhiên cũng tương đối phát triển, mà quân đội lại là đặc sắc của vùng Yến Vân. Điều này khiến cho việc quản lý của Yến Sơn phủ cũng là tương đối khó khăn.

Mấy năm nay triều đình vẫn luôn đang trong thời kỳ biến pháp, nhưng rất ít có tân pháp phổ cấp tới Yến Sơn phủ. Còn bây giờ mà nói, vẫn là Tông Trạch nắm trong tay đại quyền, bất kỳ chuyện gì cũng đều phải qua ông ta phê chuẩn.

Điều này cũng thiệt thòi cho Tông Trạch, đổi lại là người khác thì có lẽ là không thông rồi.

Lý Kỳ vẫn luôn rất không tán thành, không rõ chi tiết đều lấy trung ương là chủ. Những đại quân đó của trung ương ngày ngày ngồi ở văn phòng uống trà, sao họ có thể biết được tình hình của từng địa phương, hoàn toàn chính là nhìn vào dân sinh trước mắt để chế định chính sách. Ngươi lấy thương thuế Biện Kinh ở những nơi nghèo đói đó của Nam Thùy, nhiều thì không nói, những thương nhân đó ở Nam Thùy cho dù là cống hiến cả gia tài, e là cũng đã không thể lấy ra được nhiều tiền thuế như vậy. Hơn nữa, phong thổ nhân tình của các nơi lại khác, khu vực Yến Vân thì lại càng không cần phải nói tới, bởi vì vùng Yến Vân đã hội hợp với rất nhiều dân tộc.

Cho nên, Lý Kỳ vẫn luôn cảm thấy triều đình chỉ có thể chế định ra một cái khung, dưới cái khung lớn này có lẽ là căn cứ vào tình hình của mỗi châu lại chế định ra chế độ chi tiết, cũng chính là nói mỗi châu nên tự trị, triều định nên buông tay, không nên mọi việc đều nắm trong tay. Xét ở mức độ nào đó, như vậy cũng có thể đề phòng quan lớn triều đình và quan lại địa phương bao che cho nhau. Bởi vì quan hệ giữa họ đã ít đi, quan lại địa phương cũng không cần đi cầu xin quan lớn triều đình. Nhưng cái khung này lại có thể gắn kết những châu huyện này lại với nhau. Đó cũng là một trong những nguyên nhân thành lập nhị viện.

Mỗi châu đều đặt một Lập pháp viện, Tư pháp viện, Pháp lý tự, cấu thành một cơ quan địa phương hoàn thiện độc lập. Sự tồn tại của Lập pháp viện có thể khiến cho pháp luật của mỗi châu đều có đầy sắc thái địa phương. Mà pháp luật cũng bao gồm cả luật thuế, luật nông nghiệp. Tương tự như vậy chế độ của mỗi châu cũng đều có sự khác biệt.

Duy có chế độ này mới có thể quản lý tốt một vùng Vân Châu vô cùng đặc sắc này.

Nguy hiểm hiện tại đã được giải trừ, Lý Kỳ cũng chính là Khâm sai đại nhân bắt đầu thị sát toàn diện Yến Sơn phủ, so với quân diễn, phương diện này hắn càng là sở trường, hơn nữa Lập pháp viện sắp tới rồi, chuyến thị sát này cũng là điều vô cùng cần thiết.

Đoàn người trước tiên là thị sát nông nghiệp ở vùng ngoại ô, sau đó lại vào thành phố, vừa vào cổng thành, Lý Kỳ đã ngửi thất mùi thơm này, hít hà một cái, nói: - Cái gì thế? Rất thơm.

Tông Trạch bật cười ha hả nói: - Không hổ là Kim Đao Trù Vương. Đây là bánh trái cây của Kiều đại nương gia, cũng là đặc sản của Yến Sơn phủ ta.

- Bánh trái cây?

Lý Kỳ nghe thấy bụng reo sùng sục, liền nhìn lên trời, nói: - Ồ, đã sắp tới chính ngọ rồi, vậy được, trưa nay ta mời.

Tông Trạch liền nói: - Chuyện này sao có thể được chứ? Các ngươi đều là khách, ta nên thể hiện chút thành ý của chủ nhà chứ.

Triệu Tinh Yến bật cười ha hả nói: - Tông bá bá, ngươi cũng đừng nên tranh với huynh ấy làm gì, tiền của huynh ấy nhiều không tiêu ra ngoài.

- Khiêm tốn, khiêm tốn.

Tông Trạch vừa nghe thấy thế, liền bật cười ha hả, thật ra cũng không cần cưỡng cầu.

Cửa hàng của Kiều đại nương này nằm ở vị trí cực đẹp, chính cửa hàng nhỏ bên cổng thành này có mùi thơm như vậy, người qua lại, ai mà không muốn nhìn chứ!

Tới trước cửa sạp hàng của Kiều đại nương, Lý Kỳ nhìn mà hai mắt trợn trừng lên, chỉ thấy từng hàng từng hàng trước mặt, sắp xếp hàng ra tới ngoài phố rồi.

Tông Trạch cười khổ nói: - Bây giờ chính là giờ ăn cơm, cho nên người rất nhiều.

- Chuyện tốt thường tốn thời gian mà, món ngon cũng tương tự như vậy.

Phương diện này, Lý Kỳ thật ra cũng không gấp. Trước đây hắn đi ngoài phố Hồng Kong ăn bánh ngọt cũng không được bao nhiêu.

Đừng thấy ở đây đứng là Tri phủ, là Xu Mật Sứ, là thủ lĩnh thủy quân, nhưng đều vô cùng tự giác chạy tới phía sau xếp hàng.

- Hử? Tông Tri phủ, ông lại tới mua bánh rán trái cây.

Một người nông phu đứng phía trước đám người Lý Kỳ ăn mặc kiểu nông phu nhìn thấy Tông Trạch tới, liền chắp tay hành một lễ, sau đó bật cười ha hả nói.

Tông Trạch mỉm cười gật đầu nói: - Nhà ngươi năm nay thu hoạch không tồi đâu nhỉ.

Nông phu đó cười vui vẻ nói thẳng: - Cũng được.

Tông Trạch hừ khẽ một tiếng nói: - Ngươi bớt ở đây lừa gạt lão phu đi, tám huynh đệ nhà ngươi toàn là tráng niên chính trực, nam thành này nhiều nhất là nhà ngươi, nếu nhà ngươi cũng được, vậy chỉ sợ lão phu sang năm sẽ phải tự nhận lỗi mà từ chức.

Người nông phu đó bật cười ha hả nói: - Đây đều là mẹ chúng ta tốt.

Đám người Lý Kỳ thấy Tông Trạch đường đường là Tri phủ, chạy tới xếp hàng mua bánh trái cây, không ngờ lại không có ai nhường chỗ, ngược lại còn thành thói quen, rõ ràng Tông Trạch bình thường vẫn ở đây mua bánh trái cây, mọi người đều đã thành quen rồi.

Người nông dân đó bỗng nhiên nhìn về đám người Lý Kỳ, hiếu kỳ nói: - Tông Tri phủ, họ là thân thích sao?

Sắc mặt Tông Trạch trầm xuống, Lý Kỳ liền nói: - Đúng vậy! Chúng ta là họ hàng xa của Tông Tri phủ.

- Có lễ, có lễ.

Người nông dân đó liền chắp tay.

Đám người Lý Kỳ cũng hồi lại một lễ.

Xếp hàng gần một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt đám người Lý Kỳ, chỉ thấy Kiều đại nương là một người phụ nữ khoảng 40 50 tuổi. Hai người thanh niên trẻ một nam một nữ, thấy bộ dạng này có lẽ là con trai, con dâu của Kiều đại nương này.

Người nhà này vừa nhìn thấy Tông Trạch tới, mừng rỡ tới mức không ngậm được miệng lại, bên trái là một Tông Tri phủ, bên phái là một Tông Tri phủ, gọi rất là ngọt ngào!

Không thể nào Kiều đại nương này có ý kiến gì với Tông Trạch chứ? Lý Kỳ vẻ mặt tà ác lại len lén chạy ra, bước lên trước hỏi: - Đại nương, bánh trái cây này bà bán thế nào?

- Sáu văn một chiếc.

- Đắt thế sao? Bánh của Biện Kinh cũng một văn một chiếc.

Kiều đại nương đó vừa nghe xong lời này liền nói: - Vị khách quan này không thể nói như vậy được, loại bánh này của ta dùng loại bột đậu xanh thượng hạng mà chế thành, bên trong đã cho thêm bánh quẩy. Bánh quẩy có lẽ là do Kim Đao Trù Vương đó đích thân phát minh ra, không chỉ như vậy bên trong còn có tỏi băm, trứng gà, còn kết hợp thêm tương của nhà chúng ta tự chế, không hề đắt chút nào hết.

Nói xong bà liền lấy một chiếc bánh đưa tới trước mặt Lý Kỳ, nói: - Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, phân lượng này có lẽ không ít đâu!

Lý Kỳ nhìn chiếc bánh trong tay Kiều đại nương, bốc hơi nghi ngút, bên ngoài vàng trắng, hành sợi băm nhuyễn trộn vào trong đó. Quẩy màu vàng rộm bên trong lúc ẩn lúc hiện, còn chảy ra chút nước tương. Điều này khiến cho Lý Kỳ không thể nhẫn nổi, cầm lấy, cắn một miếng lớn, hương vị đó mềm thơm xốp giòn, vị mặn vừa miệng, đặc biệt là nước tương mật chế bên trong đó, thật sự là rất ngon, so với bánh bao gì đó mà ăn ngon hơn.

Lý Kỳ ăn liên tiếp ngay cả nói chuyện cũng không, khoát tay một cái, tùy tùng bên cạnh liền đưa lên một thỏi 10 lượng bạc.

Con trai của Kiều đại nương nhìn thấy thỏi bạc đó, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó coi, nói: - Chuyện này.

Lý Kỳ phất tay, nói: - Không cần trả lại. Nói xong hắn liền nói ra phía sau:

- Các ngươi cầm mỗi người một cái. Sau đó lại gọi một bát chao đậu phụ, ngồi xổm ở ven đường, một bánh bánh trái cây này, một miếng chao, ăn cũng rất tuyệt.

- Đây đây quá nhiều rồi.

Vị Kiều đại nương đó vẫn không dám nhận thỏi bạc đó.

Tông Trạch bước lên phía trước bật cười ha hả nói: - Đại nương, bà nhận lấy đi, dù sao người họ hàng này của ta cũng là người có tiền.

Kiều đại nương nghe Tri phủ đại nhân nói như vậy mới nhận lấy. Người nhà này mỉm cười không ngậm được miệng lại, chiếc bánh trái cây này cũng đáng giá.

Mặc dù đám người võ phu Ngưu Cao đã dùng 10 miếng, ba bát chao đậu phụ, nhưng tính ra Kiều đại nương cũng đã kiếm được rất nhiều.

Sau khi đoàn người đã ăn uống no say, Tông Trạch lại dẫn họ đi khắp nơi thăm quan, không bao lâu sau đoàn người lại tới một nơi bên cạnh công trường, nhìn quy mô cũng không phải là nhỏ.

Tông Trạch cười nói: - Xu Mật Sứ đoán xem đây là dùng để làm gì?

Lý Kỳ nhìn một hồi, lắc đầu nói: - Không đoán được.

Tông Trạch bật cười ha hả nói:

- Ở đây chính là Thái sư học viện của Thái Thái sư ở Yến Sơn phủ xây, sang năm sẽ xây xong.

Hàn Thế Trung chậc chậc nói: - Thái Thái sư này thật sự là khoản tiền lớn.

Không còn cách nào khác, chính là có tiền, tùy hứng.

Lý Kỳ vỗ trán, nói: - Ây da, sao ta lại không nhớ ra chuyện này. Ngày xưa vẫn là ta đề nghị Thái sư tới đây xây học viện.

Tông Trạch muốn dừng lại ở đây, nói: - Bây giờ Thái sư học viện đã bắt đầu chiêu nạp học sinh rồi, nhưng.

Lý Kỳ nói: - Tông Tri phủ có lời gì xin cứ nói đừng ngại.

Tông Trạch mới nói: - Yêu cầu chiêu sinh của Thái sự học viện này, lão phu sớm đã nghe rồi, cũng rất kính phục. Nhưng nếu Yến Sơn phủ bây giờ đã dùng quy cách này, nếu không cũng có chút không thỏa đáng.