Lý Kỳ vừa nghe vậy, nhất thời ghen tuông mọc lan tràn a. Nói:
- Hoá ra là cô trách ta làm hỏng chuyện tốt của cô, vậy cô sớm nói a, Mã Kiều, ngươi gọi Tiêu đồ chơi kia lại đây, thuận tiện bảo Túy Tiên Cư bày một bàn bữa tối với nến, đông chủ này muốn tương thân rồi.
Tần phu nhân gấp đến độ dậm chân nói:
- Ta nói như vậy lúc nào chứ, ngươi người này luôn thích cắt câu lấy nghĩa, già mồm át lẽ phải.
Lý Kỳ lập tức nói:
- Vậy cô có ý gì?
Tần phu nhân thở dài, nói:
- Thì chỉ cần trả lời người ta là được. Không đáng như thế.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Nhưng bọn họ rõ ràng đối với cô ôm ý đồ bất lương, ta đáp ứng Vương di phải bảo vệ cô.
- Ngươi lại nữa rồi.
Tần phu nhân liếc trắng Lý Kỳ một cái, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, nói:
- Có mấy lời nói cẩn thận. Bọn họ cũng sẽ rõ, không cần phải người gây sự.
Lý Kỳ chậc chậc hai tiếng, nói:
- Nhìn không ra Tam nương cô rất có kinh nghiệm nha.
Ninh thị thổi phù một tiếng, cười nói:
- Xu Mật Sứ lời ấy sai rồi. Tam nương trong phương diện này thực không có kinh nghiệm gì.
Lý Kỳ vội vàng được thể lấn tới lên, dò hỏi:
- Không có khả năng nha, Tam nương nàng tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, lại thường xuyên đến nơi này chơi, không đạo lý những nam nhân kia đều là người mù a.
Ninh thị nói:
- Trước kia bên người Tam nương có Trịnh Nhị Lang ở, những người đó đều biết khó mà lui rồi, nên thật ra cũng không chưa từng quấy rầy gì cả.
- Phải không?
Sắc mặt Lý Kỳ có chút không vui.
Ninh thị sửng sốt, thoáng gật đầu.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ồ, Trịnh Nhị Lang ở đây, những ong bướm này liền biết khó mà lui, ta ở trong này, lại bị người khác coi như không nhìn thấy, đây chẳng phải là nói ta không bằng Trịnh Nhị, hơn nữa là rất rất không bằng nha, xem ra hôm nay ta phải giết gà dọa khỉ rồi, Mã Kiều, ngươi lập tức sai người đi điều tra mấy tên kia, ta muốn đi vạch tội bọn chúng một lượt, đồ chó hoang, thật sự là quá khinh thường người rồi.
Tần phu nhân chặn lại nói:
- Ngươi đang định làm gì?
- Giờ còn có thể làm gì, rõ ràng là tranh giành tình nhân a!
Lý Kỳ nói xong lại nói với Ninh thị:
- Ninh tứ tỷ, ngươi nói đúng không?
Người này thật sự là quá mãnh liệt rồi.
Ninh thị sửng sốt cả nửa ngày, ánh mắt kia giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, nàng kỳ thật đã sớm nhìn ra Lý Kỳ có ý tứ Tần phu nhân, nhưng không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ trực tiếp nói ra như vậy, bây giờ gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong.
Xong rồi, xong rồi. Tần phu nhân sắc mặt phiếm hồng, đều không biết nên như thế nào để trao đổi cùng Lý Kỳ, chỉ có thể bại lui, nói với Ninh thị:
- Tứ tỷ, tỷ muội chúng ta đã lâu không thấy, không bằng đi vào phòng trong nói chuyện đi.
Ninh thị thật đúng là muốn cùng Tần phu nhân tâm sự một hồi, liên tục nói:
- Tỷ tỷ cũng đang có ý này, đi thôi.
Tình huống gì thế này? Ta bị bỏ rơi rồi hả? Nói đùa gì vậy. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cái kia tứ tỷ à, bản quan khó được đến một chuyến ah
Hắn nhấn mạnh vào chữ “bản quan”.
Ninh thị sửng sốt, chần chừ một lát, nói:
- Nếu Xu Mật Sứ không chê hàn xá đơn sơ, xin mời đến hàn xá uống chén trà, để giải khát.
- Vừa lúc, ta khát nước lắm rồi.
Tần phu nhân buồn bực nói:
- Hai người nữ nhân chúng ta nói chuyện phiếm, ngươi một đại nam nhân theo tới làm chi?
- Ninh tứ tỷ người ta hảo tâm mời ta đi, chẳng lẽ cô muốn ta cự tuyệt sao, vậy không khỏi quá không hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi.
Lý Kỳ tiếp tục nói:
- Ta cùng với Ninh tứ tỷ mới quen đã thân, đó là trà gặp tri kỷ ngàn chén ít, hơn nữa, gần đây triều đình ban bố luật bảo hộ nữ nhân, ta thân là mệnh quan triều đình, hẳn là phải cùng nhiều nữ nhân tâm sự, nhìn xem còn có cái gì không đủ không, Ninh tứ tỷ kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể cho ta một ít ý kiến hữu dụng, về công về tư, cho lễ cho pháp, ta đều hẳn là nên tới đó nha.
Những lời này nói ra làm hai nữ nhân trợn mắt há hốc mồm.
Tài ăn nói của Kim Đao Trù Vương, truyệt không phải là hư danh, không khác gì Tiểu Lý con mẹ nó Phi Đao.
Rõ ràng chính là muốn theo đuổi Tần phu nhân, nhưng hắn đều có thể nói ra bát chữ to về công về tư, cho lễ cho pháp này, hơn nữa nói rất có lý có cứ, làm cho không người nào phản bác lại được.
Ninh thị giờ phút này thật là tâm phục khẩu phục, nghĩ thầm rằng, nếu ta hiện tại không mời ngươi đi, chỉ sợ còn phải bị ngươi cài lên tội danh gây trở ngại chấp pháp.
Tần phu nhân cũng không phản bác được rồi, nhưng nàng cũng không muốn để cho Lý Kỳ cùng đi với mình, dù sao Ninh thị biết chuyện cũ của nàng nhiều lắm rồi, đợi lát nữa bắt đầu tán gẫu, khẳng định chính là tán gẫu chuyện cũ của nàng, đây vốn là không có gì không dám ngẩng mặt nhìn người khác, nhưng là từ mới chuyện mới vừa rồi Lý Kỳ ăn dấm chua của Trịnh Dật mà xem, một khi tán gẫu đến đề tài này, khẳng định sẽ dẫn tới càng nhiều luận đề làm cho nàng khó chịu, bèn dứt khoát nói:
- Tứ tỷ, hiện giờ trời không còn sớm, hôm nay liền miễn đi, ngày khác tiểu muội lại đến nhà thăm hỏi, tiểu muội liền cáo từ trước.
Nói xong nàng liền đi ra ngoài cửa.
- Người gì thế không biết, thật sự là quá không biết lễ phép rồi.
" Lý Kỳ nói với Ninh thị:
- Trong đầu Tam nương chỉ toàn cơ bắp, tứ tỷ ngươi chớ trách móc nàng đó.
Muốn trách móc, cũng có thể là trách móc ngươi đi. Ninh thị cười không phải, khóc cũng không xong, chỉ có thể xấu hổ gật đầu.
Người có thể làm cho nàng xấu hổ, thật đúng là không nhiều lắm.
Lý Kỳ đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Ninh tứ tỷ, ta muốn thỉnh giáo ngươi một sự kiện?
Ninh thị nói:
- Không dám, không dám, Xu Mật Sứ cứ nói đừng ngại.
Lý Kỳ nói:
- Ta thật sự so với Trịnh Dật kém vậy sao?
- A ---? Cái này ---
Ninh thị quanh co không nói, bên này là Tam Ti Sứ, bên kia là Xu Mật Sứ, ai cũng không thể trêu vào nha.
Lý Kỳ thở dài, mất mát nói:
- Ta hiểu được.
- Xu Mật Sứ đã hiểu lầm.
Ninh thị vội hỏi:
- Xu Mật Sứ và Trịnh Nhị Lang đều có ưu điểm, chưa nói tới ai mạnh ai yếu, hơn nữa, theo dân phụ xem ra, nếu là lúc trước đổi lại là Xu Mật Sứ, vậy Tam nương tuyệt sẽ không gả vào Tần gia.
- A? Lời này nói vô cùng có triết lý đó, có điểm giống giống như thánh nhân nói vậy, tại hạ xin lắng tai nghe, kính xin chỉ giáo.
Lý Kỳ lập tức chuyển buồn làm vui.
Người gì thế? Ta khen ngươi thì chính là lời của thánh nhân nói. Ninh thị nói:
- Không dám, không dám, ngu phụ sao dám đánh đồng cùng thánh nhân.
- Lời không thể nói như vậy, tiểu nhân vật, đại trí tuệ.
Khi Lý sư phó rất nghiêm túc bắt đầu lừa gạt, đó thật sự là từng chương từng chương một nha.
Ninh thị cười khổ lắc đầu, nói:
- Trịnh Nhị Lang khi tuổi nhỏ còn có danh xưng là tiểu Tô Thức, kỳ tài trí có thể thấy được từng ban, hơn nữa bất kể là gia thế, hay là bản thân đều không thể bắt bẻ, nhưng Trịnh Nhị Lang quá mức quân tử, y ban đầu là đem quyền lựa chọn hoàn toàn giao cho Tam nương, mà sau khi Tam nương lựa chọn, y sợ chính mình sẽ không kìm nổi lại đi tìm Tam nương, liền rời đi Biện Lương, kỳ thật trong mắt của ta, Trịnh Nhị Lang lúc ấy không nhất định sẽ thua, nếu y liều lĩnh đi tranh thủ mà nói, cơ hội còn là rất lớn, dù nói thế nào, lập gia đình còn phải được sự đồng ý của cha mẹ, mai mối nói chuyện, nếu Tam nương không gả cho Tần Mặc, cũng sẽ không chịu nhiều năm cay đắng như vậy.
Nói tới đây, nàng tiếc hận thở dài.
Lúc trước trong những bằng hữu kia của Tần phu nhân, thì không có ai thích Tần Mặc, Ninh thị này cũng không ngoại lệ.
Lý Kỳ nghe vậy nhỏ giọng nói thầm:
- Lời này nói rất hay, nếu là như vậy, ta đây không phải càng không có cơ hội.
- Xu Mật Sứ ngươi nói cái gì đó?
- Ồ, không có gì.
Lý Kỳ lại nói:
- Vậy còn ta.
Ninh thị nhẹ nhàng cười, nói:
- Đây hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Xu Mật Sứ a.
Lý Kỳ sửng sốt, chợt ha ha nói:
- Ninh tứ tỷ nói đùa, tốt lắm, ta liền cáo từ trước.
Ninh thị nói:
- Ta tiễn Xu Mật Sứ.
- Không cần, không cần, ngày khác ta lại tới thỉnh giáo Ninh tứ tỷ. Cáo từ.
Lý Kỳ nói xong cũng hướng về phía Tần phu nhân đi mà đuổi theo.
Ninh thị nhìn bóng lưng đi xa của Lý Kỳ, cười lắc đầu, nói:
- Kim Đao Trù Vương này quả thật là danh bất hư truyền, Tam nương, lần này ta cũng muốn xem muội lại lựa chọn như thế nào đây, thật là khiến người ta chờ mong a.