Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1671: Kích thích




Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên khiến hai người bị dọa đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Không xong! Quên khóa cửa rồi.

Lý Kỳ giống như đang từ trên thiên đường rôi xuống hố băng, hắn tưởng đây là nhà mình thì rất an toàn, hơn nữa hắn không ngờ người nằm ở đây lại là Triệu Tinh Yến, khiến hắn không chú ý tới những tiểu tiết kia, hiện giờ đến cả ý nghĩ chết luôn đi cũng có.

- Là Thập nương.

Triệu Tinh Yến khẽ than một tiếng, lúc nào nàng cũng không đánh mất bình tĩnh, nàng dùng một tay đẩy Lý Kỳ vào trong một góc, vung đoản kiếm lên, cầm quần áo Lý Kỳ đặt trên ghế, đem che luôn lên mặt hắn, sau đó dùng chăn che lại, giấu Lý Kỳ đi, thu mình vào bên trong.

Mọi việc thật sự rất nhanh, Lý Kỳ thân thủ chậm chạp cơ bản không phản ứng kịp, chỉ thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm, đang chuẩn bị lấy quần áo ra để lấy không khí thở, nào ngờ thấy một mùi hương ngào ngạt từ sau lưng đưa tới.

Vào chỗ nào không vào lại đúng ngay vào cái chóp mũi mảnh mai của ta.

Lý sư phụ đau đớn nước mắt lưng tròng, khổ sở bị Triệu Tinh Yến nhét vào tận trong góc, không thể nhúc nhích, không khỏi rên lên một tiếng.

Thực là nhà dột lại gặp mưa dầm, Lưu Vân Hi lại chọn ngay lúc này để bước vào phòng, nghe thấy tiếng rên rỉ, nhưng lại vọng từ trong chăn ra nên nghe không rõ lắm, nàng bất giác hô lên: - Yến Phúc, cô dậy chưa?

Triệu Tinh Yến vốn còn định giả bộ đang ngủ, nhưng bây giờ chỉ có thể cứng ngắc người nói: - Vâng.

Không biết rằng Lý Kỳ bị vùi ở trong chăn sắp chết ngộp đến nơi, cổ khô khốc, dùng sức đẩy Triệu Tinh Yến ra, thừa cơ bỏ đám quần áo trên mặt xuống, há to mồm thở hổn hển mấy cái, mẹ ơi, xém chút là chết oan rồi!

Do giăng màn nên Lưu Vân Hi không nhìn thấy chuyện bên trong, nhưng tai nàng lại rất thính, nghe thấy có người thở gấp, nói: - Yến Phúc, cô có chỗ nào không thoải mái à?

Cái này nàng cũng nghe thấy được à, Lý Kỳ âm thầm kinh ngạc, vội vàng ngậm mồm.

Triệu Tinh Yến trong lòng không ngừng kêu khổ, dùng chân khẽ đá Lý Kỳ, bảo hắn chú ý một chút, chuyện của nàng và Lý Kỳ, mọi người đều biết, mà Lưu Vân Hi còn là người chứng kiến, kể cả có cùng ngủ trên một chiếc giường thì cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng, vấn đề nằm ở chỗ đây là giường của Lưu Vân Hi. Ở trên giường người khác làm chuyện như vậy thì cũng quá không tôn trọng người ta rồi, trong lúc nguy cấp liền nảy ra sáng kiến, nói: - Ồ, ta vừa gặp ác mộng.

Lưu Vân Hi nói: - Thảo nào vừa nãy ta nghe như có người đang hét lớn.

Triệu Tinh Yến thở không ra hơi nói: - Ta vừa nằm mơ phu quân phạm phải tội lớn, bị hoàng thượng hoạn thành thái giám.

Mẹ kiếp. Nàng nguyền rủa thế này cũng ác quá rồi đấy.

Lý Kỳ sắp phát điên lên rồi, hắn thầm nghĩ, nàng bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa. Hắn chậm rãi giơ tay phải ra. Luồn qua nách Triệu Tinh Yến, Triệu Tinh Yến trợn mắt, một tay nắm lấy bàn tay tác quái nọ, nếu như không phải có Lưu Vân Hi đang đứng bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ làm thịt tên hạ lưu này. Đến lúc này rồi mà còn muốn giở trò.

Nói thực lòng, Triệu Tinh Yến xuất thân từ võ học, sức lực của nàng không hề kém cạnh so với Lý Kỳ. Hơn nữa nàng đang căng thẳng cực độ, khí lực còn mạnh hơn cả Lý Kỳ.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bàn tay còn lại của Lý Kỳ vươn từ dưới lên, vuốt ve mấy cái bên hông Triệu Tinh Yến, thân thể mềm mại của nàng nhẹ run lên, "phù" một tiếng, trên mặt khẽ cười thành tiếng, tay phải của Lý Kỳ lập tức giằng ra ôm lấy trước ngực Triệu Tinh Yến, một tay đặt trên trên bầu ngực nàng.

Yes!

Lý Kỳ trốn sau lưng Triệu Tinh Yến cười hi hi mấy tiếng.

Trước ngực Triệu Tinh Yến nổi lên một cảm giác khác thường, xém chút nữa là rên thành tiếng, đang chuẩn bị đẩy bàn tay tác quái của Lý Kỳ ra, Lưu Vân Hi bên cạnh giường bỗng lên tiếng: - Yến Phúc, cô sao vậy?

- Hả? À, ta chỉ cảm thấy có chút sợ hãi.

Triệu Tinh Yến bị dọa đến đổ mồ hôi, nào còn dám cử động lung tung.

Lý Kỳ hoàn toàn thỏa mãn rồi, hắn khẽ nhéo nhéo mấy cái, wa ha, không ngờ rằng quy mô của Yến Phúc không hề tương xứng với Nghi Nô, Cốt Dục nha, e là cũng chỉ kém hơn so với phu nhân một bậc, trước đây quả thực là nhìn không ra.

Lưu Vân Hi hừ giọng nói: - Cô không cần sợ, nếu như hoàng thượng dám làm vậy với phu quân, ta cũng sẽ biến y thành thái giám.

Lý Kỳ nghe xong hít mạnh một hơi. Ngoan nào, lời này không được nói bừa. Nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm động, do đó có thể thấy rằng, tình yêu của Thập nương là tình yêu đơn thuần nhất, điều không nên chính là sự đơn thuần có chút quá mức rồi.

Triệu Tinh Yến vội nói: - Thập nương, lời này không được nói bừa, nếu để người khác nghe thấy thì sẽ mang họa sát thân đấy.

- Ta chẳng sợ, ai dám làm hại phu quân ta tuyệt đối sẽ không tha cho y.

Lưu Vân Hi nói rồi lại tiếp lời:

- Bây giờ đã dùng thuốc xong rồi cô thấy sao, ta giúp cô bắt mạch xem. Nói xong nàng liền chuẩn bị vén màn lên.

- Không cần đâu.

Triệu Tinh Yến lo sợ kêu lên 1 tiếng.

Lưu Vân Hi bị dọa cho một phen, sau đó kinh ngạc nói: - Sao vậy?

Xong rồi, xong rồi. Triệu Tinh Yến hơi kích động nói: - À, ý ta là ta cảm thấy tốt lắm, không cần bắt mạch nữa, tối nay cô cũng mệt lắm rồi, đi nghỉ sớm đi.

Lưu Vân Hi lộ vẻ làm khó, vội vàng nói: - Thế đâu có được, hôm nay ta lại thêm vào thuốc hai vị thuốc mới, sau nửa canh giờ ta bắt buộc phải bắt mạch cho cô 1 lần.

Nói xong nàng liền vén màn lên.

Triệu Tinh Yến căng thẳng đồ mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay, may mà Lưu Vân Hi không kéo hết màn lên mà chỉ vén ra một góc để mình ngồi xuống.

Triệu Tinh Yến mau lẹ chìa một bàn tay ra, lo Lưu Vân Hi sẽ nhận ra điều khác thường ở trong chăn.

Không khí khá căng thẳng.

Thế nhưng Lý Kỳ chẳng có chút sợ hãi, hai nàng đều là nữ nhân của hắn, hơn nữa hắn cũng không thỏa mãn với việc sờ soạng ở bên ngoài, trước tiên hắn khẽ thu tay về, Triệu Tinh Yến còn tưởng hắn lương tâm trỗi dậy, hoặc là cũng lo bị Lưu Vân Hi phát hiện, ai ngờ nỗi lo khi này còn chưa lắng xuống, bỗng thấy một bàn tay to luồn vào bên trong áo, đặt lên ngực nàng.

Đầu óc nàng căng cứng, rên rỉ thành tiếng.

Lưu Vân Hi nghe thấy miệng nàng phát ra âm thanh kỳ lạ, không khỏi sửng sốt, hỏi: - Yến Phúc, cô thực sự không sao đấy chứ?

Triệu Tinh Yến vội nói: - Là vì tay cô hơi lạnh.

Tay lạnh?

Đây là lần đầu tiên Lưu Vân Hi nghe thấy có người nói tay nàng lạnh, phải biết là kể cả vào giữa trời tháng chạp, toàn thân nàng vẫn luôn ấm nóng, nhưng nàng cảm thấy tay của Triệu Tinh Yến rất nóng, hơn mữa gò má lại ửng hồng, đồ mồ hôi đầm đìa, hơi thở có chút gấp gáp, không khỏi nhăn mày nói: - Kì lạ, mạch của cô đập rất nhanh, mà còn nóng lên, có phải cô bị cảm rồi không.

May mắn là Lưu Vân Hi không có kinh nghiệm trong chuyện này nên nàng còn tưởng đây là do Triệu Tinh Yến gặp ác mộng mà ra, nếu như đổi lại là Phong Nghi Nô, kể cả Quý Hồng Nô e là cũng nhìn ra ngay.

Ha ha, nàng không phải là bị cảm, mà là đang có hứng đấy. Lý Kỳ cười trộm, đoán chắc Triệu Tinh Yến không dám cử động lung tung, ngày thường nếu muốn động chạm vào nàng, đều phải vắt óc lao lực suy nghĩ, hơn nữa còn phải mạo hiểm đến tính mạng, đây chính là cơ hội trời cho, trong lòng hắn thầm cười lớn, lần này ta ăn chắc nàng rồi.

Động chỗ này, chạm chỗ kia, thi thoảng vẽ mấy vòng gì đó xung quanh nụ hoa, cảm giác hưởng thụ thoải mái khó nói bằng lời.

Điều này chỉ khổ cho Triệu Tinh Yến, nàng cắn chặt môi, cố gắng để mình không phát ra tiếng, một bên lại còn phải trả lời Lưu Vân Hi: - À, có lẽ là vì khi nãy gặp ác mộng gây ra đó, cô cũng biết đấy, giấc mộng đó đáng sợ đến nhường nào. Nói xong nàng còn hít sâu mấy hơi, cố gắng không đếm xỉa đến Lý Kỳ, trong lòng nghĩ, đợi lát nữa Thập nương đi rồi, ta nhất định sẽ cho hắn một bài học.

Nàng đây là muốn đem chuyển thành sự phẫn nộ!

Lưu Vân Hi không lên tiếng đáp lại, lại bắt mạch thêm một lát, thấy mạch của Triệu Tinh Yến đập ổn định lại, trong lòng mới tin vào lời của nàng, thu tay lại, nói: - Cô ngàn vạn lần phải chú ý một chút, đừng để mình bị cảm. Nếu bị cảm thì sẽ đem lại nhiều khó khăn cho việc châm cứu.

Triệu Tinh Yến khẽ thở ra một hơi, nói: - Được, ta sẽ chú ý, Thập nương, cô mau đi nghỉ ngơi đi.

Lý Kỳ hoàn toàn không nắm rõ tình hình bên ngoài, nghe Triệu Tinh Yến nói, tưởng rằng Lưu Vân Hi sắp đi, trong lòng rất rõ, hắn trêu chọc nàng như vậy, Lưu Vân Hi rời đi thì Triệu Tinh Yến chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, thầm nghĩ, nếu đã vậy thì bây giờ mau chóng tận dụng thêm chút nữa.

Nghĩ tới đây, tay hắn từ từ đưa xuống dưới.

Triệu Tinh Yến bỗng thấy một bàn tay ấm nóng đặt lên mông mình, trong lòng mắng chửi, tên lưu manh háo sắc này, ta quyết không tha cho ngươi.

Không may Lưu Vân Hi đang ở đây, nàng không dám hành động tùy tiện, đành để Lý Kỳ muốn làm gì thì làm.

Đàn hồi 90 điểm.

Độ cong 99 điểm.

Lý Kỳ một bên xoa nắn, trong đầu lại tính toán lấy đôi số liệu.

Lưu Vân Hi do dự một hồi, nói: - Yến Phúc, cô ngủ ở đây một chút đã gặp ác mộng, chắc chắn ngủ không được thoải mái, hay là cô qua phòng dành cho khách ngủ, ta đã sai người sắp xếp xong rồi.

Triệu Tinh Yến nào dám đứng dậy, nói: - Không---không cần đâu, ta ngủ ở đây được rồi.

- Nhưng---.

Lưu Vân Hi muốn nói gì lại thôi, dường như có điều gì khó nói.

Triệu Tinh Yến tò mò nói: - Nhưng gì vậy?

Lưu Vân Hi mặt đỏ bừng, bỗng dưng hỏi: - Yến Phúc, ta hỏi cô một chuyện?

Triệu Tinh Yến nói: - Chuyện gì vậy?

Lưu Vân Hi nói: - Cô và phu quân đã từng---?

Triệu Tinh Yến nhất thời chưa phản ứng kịp, nói: - Đã từng cái gì chưa?

- Chính là----là động phòng.

Lý Kỳ nghe được trộm cười, cái gì mà động phòng, chúng ta đã cùng ở trên giường rồi, nếu nàng không đến thì việc này đã làm xong rồi.

- Hả?

Triệu Tinh Yến hoàn toàn không thể nghĩ tới việc Lưu Vân Hi có thể đột ngột hỏi câu hỏi như vậy, hai má ửng đỏ, chột dạ nói: - Đương nhiên---đương nhiên chưa có, cô hỏi điều này làm gì?

Lưu Vân Hi chần chờ một lát, bỗng ngước mắt lên nói: - Là thế này, ta và phu quân sớm đã giao hẹn với nhau, đêm nay ta sẽ đem bản thân hoàn toàn giao phó cho chàng.

Hóa ra ban ngày nàng vẫn luôn chăm sóc cho cơn sơn dương mới đẻ kia, mà sau đó Triệu Tinh Yến tới, lúc đó Triệu Tinh Yến uống thuốc xong, vô cùng mệt mỏi, thế là Lưu Vân Hi liền nhường giường cho Triệu Tinh Yến, để nàng nghỉ ngơi một lát, nhất thời quên luôn lời hẹn ước ban sớm với Lý Kỳ, tới lúc nàng rảnh rỗi mới nhớ ra, nàng không rõ lúc nào Lý Kỳ mới trở về, lại lo hắn sẽ vào thẳng phòng tìm nàng, nên mới vội vã chạy tới đây.

Thế nhưng, nàng không giống như Phong Nghi Nô, Bạch Thất Nương, ăn nói khéo léo, con người đơn thuần như nàng cũng không cảm nhận được có điều gì bất ổn, bản tính giản đơn ăn ngay nói thẳng.

Triệu Tinh Yến nghe xong đầu tiên là sửng sốt, nàng thực không ngờ được rằng Lưu Vân Hi sẽ nói thẳng ra như vậy, ngược lại nàng thấy mặt mình nóng lên, nhưng trong lòng cũng bừng tỉnh, một tay khẽ nắm lấy tay Lý Kỳ, dùng lực véo.

Những móng tay dài như muốn lấy mạng của Lý Kỳ, đau đến mức hắn phải nhe răng nhếch miệng, toàn thân căng cứng, thầm nghĩ, Thập Nương à, chuyện như vậy nàng nói ra làm gì vậy, đây là hại ta đấy nha.

- Yến Phúc, Yến Phúc.

Lưu Vân Hi thấy Triệu Tinh Yến không lên tiếng, liền gọi mấy tiếng.

Triệu Tinh Yến ngẩn người, nói: - Thập nương, cô thật tình quá đơn thuần, như thế mới để tên xấu xa kia gạt được, cô có biết ý vị của đêm động phòng hoa chúc với nữ nhân mà nói là thế nào không, làm sao có thể dễ dàng dâng cho người khác như vậy.

Mẹ kiếp! Nàng véo ta thì thôi, đằng nào ta cũng động chạm vào nàng, nhưng nàng làm như vậy chính là đuổi cùng giết tận đấy! Lý Kỳ không nhẫn nhịn nổi nữa, khẽ nhéo lên nụ hoa trước ngực Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến cắn môi, trên tay lại tăng thêm 1 phần lực.

Thảm rồi, thảm rồi. Lý Kỳ đau đến mức cả khuôn mặt méo mó, bây giờ đổi thành hắn không dám lên tiếng, Thập Nương người ta đối với hắn như thế, nếu như để nàng phát hiện ra chuyện đêm nay, hắn và nữ nhân khác nằm cùng nhau, vậy thì chuyện coi như hỏng bét.