Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1666-1: Con rể tốt toàn dân (1)




Loại lời nói trái với lương tâm như thế này, e là chỉ có Lý sư phụ dám nói ra miệng, lại còn nói một cách công khai như vậy.

Ta cũng chỉ muốn nghe thêm một lần nữa thôi, điều này có gì sai trái chứ.

Lý Kỳ thầm kêu oan, cũng có thể gọi là bực tức biện minh.

Nhưng bất kể thế nào, vẫn phải công nhận kỹ năng diễn xuất của Lý Kỳ, biểu hiện vô cùng nghiêm túc.

Tần phu nhân không chút hoài nghi, lại thêm một lần chịu đả kích, làm sao còn muốn tiếp tục mất mặt nữa, nói: - Vậy---vậy thì thôi đi, ta cũng đã hát rồi, còn có hát hay hay không, điều này không quan trọng, chúng ta tiếp tục nói về câu chuyện thì hơn.

- Như thế sao mà được, ta đã nghe đã tai đâu, không, ý của ta là, làm một người sáng tạo nghệ thuật, chúng ta phải theo đuổi sự hoàn hảo, lại---hát lại một lần nữa nhé.

Hắn vừa dứt lời, bỗng nghe có tiếng người cười mắng: - Tên tiểu tử này giảo hoạt lắm, con gái ta hát hay như vậy, hoàn hảo cũng chỉ đến thế mà thôi, rơi vào miệng ngươi lại thành bình thường, lão thân bao nhiêu năm nay không được nghe con gái hát, ngươi sao còn không biết giới hạn.

- Mẹ.

Trông thấy Vương phu nhân đẩy cửa bước vào, Lý Kỳ bị dọa cho chết khiếp, chột dạ đủ đường, xong rồi, xong rồi, phụ huynh đã xuất hiện rồi, xem ra ta khó mà thoát được một kiếp nạn rồi.

Tần phu nhân vội vàng đứng dậy, nói: - Mẹ, người đến lúc nào vậy.

- Từ lúc con bắt đầu hát.

Bạch phu nhân trìu mến nhìn con gái, nói: - Tam nương, con cũng quá thiên vị rồi, ngày thường mẹ muốn con hát một bài cho ta nghe, con sống chết gì cũng không bằng lòng, bây giờ Lý Kỳ bảo con hát, con liền lập tức đồng ý ngay.

Lý Kỳ vội nói:

- Cũng không phải là lập tức đồng ý đâu ạ.

Bạch phu nhân khẽ hừ giọng nói: - Còn nhà ngươi, lúc nào cũng thay đổi đủ cách đến lừa gạt con gái ta, tưởng con gái ta dễ bị bắt nạt đấy à, người làm mẹ như ta cũng nhìn không thuận mắt nữa rồi.

Tần phu nhân bừng tỉnh, hai mắt trừng trừng nhìn Lý Kỳ, giận dữ nói: - Hóa ra ngươi lừa ta.

- Ta---ta không có, dù sao thì tiêu chuẩn thưởng thức của mỗi người cũng không giống nhau.

Lý Kỳ vội vàng dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn Vương phu nhân.

Trong mắt Vương phu nhân mang theo nét cười, bà nói: - Được rồi, được rồi. Tam nương, con đừng trách cứ Lý Kỳ nữa, con hát hay như vậy, vi nương cũng muốn nghe thêm lần nữa.

- Vâng vâng vâng, không không không, con---.

Bị Vương phu nhân xen ngang, Lý Kỳ quên luôn mất mình nên làm gì, gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không xong.

Tần phu nhân vội nói: - Mẹ, người hiểu lầm rồi. Con chỉ đang giúp Lý Kỳ viết tiểu thuyết, thật ra---cũng không thể nói là giúp hắn, con chỉ là đang muốn giúp cha.

Vương phu nhân nào chịu tin, bà nói:

- Viết tiểu thuyết mà còn hát, điều này thân lão chưa từng có nghe qua.

Tần phu nhân không tài nào giải thích nổi.

Vương phu nhân nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ.

- Có tiểu chất.

- Tu hành mười năm mới có thể cùng nhau ngồi trên 1 con thuyền qua sông, tu hành trăm năm mới có thể cùng nhau nằm trên một chiếc giường, ngàn năm mới có thể bên nhau trọn đời, sính lễ của nhà ngươi lúc nào mới đưa tới đây?

Từ sau khi Tần Mặc qua đời, Vương phu nhân luôn hi vọng Vương Dao có thể lại tìm cho mình một lang quân như ý, kỳ thực bà luôn cảm thấy rằng ở bất kỳ phương diện nào, Tần Mặc vốn đều không xứng với con gái bà, đây vẫn luôn là điều khiến bà thấy nuối tiếc, Trịnh Dật đương nhiên có đủ tư cách, đáng tiếc Tần phu nhân lại không có tình ý gì với hắn. Hơn nữa hiện giờ Trịnh Dật cũng đã cưới Trương Nhuận Nhi, tất nhiên, Lý Kỳ cũng đã lấy vợ. Hơn nữa không phải chỉ có 1 người, nhưng điều này có hề gì, Lý Kỳ có thể lấy được thánh chỉ, như thế là đủ.

Hơn nữa hiện giờ vợ chồng Vương Trọng Lăng đều cảm thấy thế gian giờ đây, cũng chỉ có Lý Kỳ và Vương Dao mới là trai tài gái sắc, sớm đã nhận Lý Kỳ làm con rể rồi.

Nhưng mà lời này của bà cũng trực tiếp quá, Lý sư phó cũng phải ngại ngùng, hắn cười ngây ngô, thầm nghĩ, ta cũng muốn lắm, vấn đề là con gái bà vẫn chưa gật đầu, chẳng may bị từ chối thì mất mặt lắm đấy!

Tần phu nhân dậm chân nói: - Mẹ----

- Con đừng có hét ta như vậy, ta nghe cũng sợ rồi, ta nhớ mười năm trước con cũng cầu xin ta như thế, nhưng sau cùng thì kết cục ra sao, ta hiện giờ cũng đang hối hận lắm, con đừng có chen ngang. Vương phu nhân nghiêm mặt, dù không giận dữ cũng rất uy nghi.

Tần phu nhân sốt sắng đến độ nước mắt đã rưng rưng trong khóe mắt.

Lý Kỳ mừng thầm, ngoài miệng lại nói: - Dì Vương à, thật ra con và Tần phu nhân ---.

- Tần phu nhân cái gì, gọi Tam nương là được rồi.

Ừ. Phải đấy. Lý Kỳ vô cùng tán thành gật gật đầu. Hắn đưa mắt liếc nhìn Tần phu nhân, nàng lập tức dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Lý Kỳ. Lý Kỳ bất mãn, mẹ kiếp, có mặt Vương di, nàng còn dám đe dọa ta, không nắm rõ tình hình phải không, hắn nói: - Phu---Tam nương, nàng đừng nhìn ta như thế, ta có hơi sợ chút à, dì Vương, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.

Vương phu nhân gật đầu nói: - Cũng được.

Cứ như vậy, Tần phu nhân bị hai người họ phớt lờ sang một bên, trong lòng vừa nôn nóng vừa ngại, lại không tiện đi qua bên đó, đành vểnh tai muốn nghe trộm bọn họ nói chuyện, nhưng làm sao Lý Kỳ cho nàng cơ hội làm điều đó được, hắn và Vương phu nhân tiến qua một bên, thầm thì:

- Vương di, thực ra cháu và Tam nương đều tôn trọng việc tự do yêu đương---.

Hắn còn chưa nói hết câu, Vương phu nhân đã chen ngang: - Cái gì mà tự do yêu đương, phải là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối mới phải, sinh con ra trước mới là đại sự.

Wa ha, không ngờ dì Vương lại lợi hại vậy. Lý Kỳ cũng bị dọa cho một phen, yêu còn chưa yêu, đã nói đến chuyện sinh con rồi, chẳng phải cũng quá nhanh ư, hắn vội vàng nói: - Vương di hiểu nhầm ý cháu rồi, cháu đâu có nói không sinh, không không không, ý của cháu là, phàm chuyện gì cũng phải có một quá trình, con gái người cũng hiểu điều này, nếu bị ép buộc quá đáng, có thể nàng sẽ làm ra những chuyện ngốc nghếch, nói thế này đi, con gái người đã chắc chắn thuộc về cháu rồi. Không, cháu là nói cháu nhất định sẽ khiến Tam nương cam tâm tình nguyện gả cho cháu, kẻ nào dám tranh giành với cháu, cháu chém chết hắn.

Lời này nếu như người nhà người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng bất ổn, nhưng Vương phu nhân lại rất thưởng thức thái độ này. Bà thầm nghĩ, nếu ngày đó Trịnh Dật cũng có thể như vậy, thì con gái ta cũng đâu phải chịu tai họa này. Bà cười nói: - Vậy cháu định làm thế nào?

Lý Kỳ ra vẻ trầm ngâm một hồi, nói: - Vương di, người xem thế này có được không, cháu là chủ công, còn Vương di người ở bên cạnh hỗ trợ.

- Chủ công?

Vương phu nhân ngẩn ra một hồi, mới phản ứng lại: - Lời này của ngươi ý nói con gái ta giống như thành lũy ư.

Lý Kỳ thầm nghĩ, con gái bà còn khó công phá hơn so với thành lũy nhiều.

Vương phu nhân nói: - Được, ta sẽ dùng hết sức giúp đỡ ngươi, nhưng ngươi cũng phải mau chóng hành động, con gái ta tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa rồi.

Lý Kỳ vẻ mặt hóng hớt nói: - Phải rồi, Vương di, Tam nương nàng ấy rốt cục bao nhiêu tuổi rồi?

- Ngươi không biết à?

Vương phu nhân lộ ra một tia kinh ngạc.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nhìn bề ngoài thì Tam nương giống như hơn ba mươi, nhưng vấn đề là Vương di chẳng qua mới hơn ba mươi tuổi, làm sao có thể sinh ra một đứa con gái ba mươi tuổi được.

Tên tiểu tử này đúng là cái gì cũng dám nói. Vương phu nhân trợn mắt nhìn Lý Kỳ, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, nói: - Ngươi đừng có ở đây nịnh nọt nữa, lão thân này không mắc lừa nhà ngươi đâu, nếu ngươi muốn biết thì tự mình đi hỏi Tam nương đi.

Nói xong bà khẽ ho một tiếng, xoay người nói: - Được rồi, lão tới đây là để gọi các ngươi đi ăn cơm, đợi ăn xong rồi các ngươi viết tiếp nhé.

Nói xong bà liền đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại phu nhân và Lý Kỳ.