Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1665-1: Thanh âm của tự nhiên (1)




Không thể không nói một câu rằng, Lý sư phó đây chính là đang thách thức độ khó cực cao.

Tần phu nhân người phụ nữ này bình thường đều lo nói thêm mấy câu sẽ làm ảnh hưởng đến người khác, ngươi bảo nàng hát, vậy chẳng bằng bảo nàng cho người ta mượn thắt lưng để thắt cổ tự vẫn, đây quả là nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Nhưng Lý sư phó lại thích đương đầu với khó khăn, nói thực, hắn tới triều Tống lâu như vậy, giọng hát của những nữ nhân bên mình dường như đều đã nghe qua, cho dù là Lý Thanh Chiếu, hắn cũng từng được nghe vài lần, chỉ có tiếng hát của Tần phu nhân là hắn chưa từng nghe, nếu như cổ họng nàng hỏng thì thôi, nhưng nghe đồn khi còn trẻ Tần phu nhân cũng là một đại tài nữ, cầm kỳ thi họa không gì là không tinh thông, cho nên chắc chắn biết hát.

Lý Kỳ chậc chậc nói: - Phu nhân, phu nhân kích động như vậy làm gì, ta đâu có bảo phu nhân đi hát rong, ta chỉ muốn cùng phu nhân thảo luận sâu hơn về tình tiết mà thôi, đây là điều mà tình tiết truyện cần, hãy để chúng ta cống hiến vì nghệ thuật đi.

Tần phu nhân nhìn bộ dạng đốn mạt của hắn, khẽ hừ giọng nói: - Ngươi chớ coi ta là đứa trẻ ba tuổi, ngươi đây là viết tiểu thuyết, sách là để người ta đọc, tình tiết chẳng có liên quan gì tới ca hát cả, ngươi viết luôn lời hát vào là được rồi, những cuốn sách khác đều viết như vậy cả.

- Điều này phu nhân không hiểu rồi.

Lý Kỳ giở trò lừa gạt: - Đúng, đây đúng là tiểu thuyết, nhưng tiểu thuyết cũng có linh hồn, một cuốn tiểu thuyết vô hồn sẽ rất khó khiến độc giả cảm nhận được, mà chúng ta là những người sáng tạo ra linh hồn này, vậy thì trước tiên phải hòa mình vào nó, phu nhân nói không sai, người khác đều viết lời bài hát vào là xong, nhưng phu nhân đã từng nghĩ đến chuyện khi bọn họ viết lời bài hát vào đó, chính họ đã tự hát lên không biết bao lần, bởi trong lúc sáng tạo, người sáng tạo chắc chắn phải bồi dưỡng lấy cảm xúc, mà bài hát này là linh hồn của cả câu chuyện, phu nhân bắt buộc phải hát lên, mới có thể hiểu được tâm lí của nhân vật dưới ngòi bút, đây là một kiểu tương tác lẫn nhau, phu nhân, phu nhân đừng ngại, đây là nghệ thuật. Hoàng thượng cũng thường xuyên tự đàn tự hát, phu nhân hà cớ chi mà không hát được.

Lý Kỳ nói những lý luận này là để đặt bẫy, Tần phu nhân làm sao mà là đối thủ của hắn được, thực tình ngươi muốn nàng hát một mình, nàng thế nào cũng được, nhưng muốn nàng hát trước mặt Lý Kỳ, vậy thì nàng thực sẽ xấu hổ đến chết mất, nàng nói:

- Khi nãy không phải ngươi đã hát rồi sao, cái này không được đâu.

- Sao lại không được.

Lý Kỳ khuyên bảo hết nước hết cái: - Ta chỉ là người kể chuyện. Phu nhân mới là người sáng tạo ra linh hồn thực sự, phu nhân không hát thì đâu có được.

Tần phu nhân khẽ mím môi dưới, nghiêng đầu sang, nói: - Đằng nào ta cũng không biết hát.

Con ngươi của Lý Kỳ động đậy, hắn lại thở dài, nói: - Thôi vậy, thôi vậy, phu nhân đã có ý như thế, ta đành tìm người khác vậy.

Tần phu nhân gật đầu nói: - Vậy cũng phải, Ngươi có thể bảo Phong muội muội hát, giọng hát của nàng như âm thanh của thiên nhiên vậy.

- Nghi Nô còn phải viết Thiên Long Bát Bộ, lại đang bận sinh nở, gần đây còn ái mộ Khổng Tử, làm gì còn thời gian rỗi, ta vẫn phải đi tìm Hồng Nô viết vậy.

Lý Kỳ nói rồi liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

- Đợi đã.

Tần phu nhân mờ mịt nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi---ngươi nói là phải thay người viết à?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên rồi, da mặt phu nhân mỏng như vậy, chắc chắn không am hiểu chuyện viết tiểu thuyết tình yêu, ta cũng không miễn cưỡng phu nhân nữa, ta đi tìm người khác vậy.

Hả?

Tần phu nhân hơi sững sờ. Trên mặt lộ ra vẻ buồn bực, câu chuyện này mới mở đầu, nàng vừa nghe đã mê mẩn, làm sao mà đành lòng buông tay, ấm ức liếc nhìn Lý Kỳ.

Không thể mềm lòng, không thể mềm lòng.

Trong lòng Lý Kỳ thầm nói, mang những thứ Tần phu nhân viết sắp xếp xong xuôi rồi đứng dậy nói: - Phu nhân, đã làm phiền rồi, ta xin phép cáo lui trước.

Tần phu nhân trầm mặc không lên tiếng.

Wa ha, câu chuyện mê đắm lòng ngươgi như vậy cũng không hấp dẫn được nàng, Lý Kỳ trong lòng cũng thấy bất an, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể dứt áo tiếp tục bước đi thôi, cùng lắm thì mai lại đến, vừa nghĩ vậy, Lý Kỳ liền tự nhiên xoay người đi ra phía ngoài cửa.

- Gượm đã.

Khi Lý Kỳ bước đến trước cửa, Tần phu nhân cuối cùng cũng lên tiếng.

yes!

Sắc mặt Lý Kỳ vui mừng, nhưng ngay sau đó liền bày ra một khuôn mặt kinh ngạc, xoay người lại nói: - Phu nhân, còn có chuyện gì sao?

Tần phu nhân đỏ mặt, do dự hồi lâu mới đáp lại: - Ngươi cứ nói tiếp phần sau đi, đợi đến lúc ta viết nội dung rồi hát sau.

Lý Kỳ thổi phù một tiếng, cười nói: - Phu nhân, phu nhân thật đáng yêu lắm, nếu ta không dạy phu nhân hát, phu nhân sẽ hát thế nào đây?

- Điều này---

Tần phu nhân vẻ mặt bối rối.

Lý Kỳ nói: - Chẳng phải chỉ là hát thôi sao, ta không phải cũng đã hát cho phu nhân nghe rồi đó ư, đâu có gì khó khăn.

Trên đời này còn kẻ nào có da mặt giống với ngươi nữa. Tần phu nhân thầm lầm bầm một câu, xuống nước nói: - Vậy thì ta hát một mình được rồi, không cần hát chung đâu.

- Sao vậy?

Lý Kỳ sốt sắng nói: - Phu nhân, thực không giấu gì người, trước đây khi hát karaoke--- cũng là một nơi chuyên để ca hát, ta cũng là một miếng bánh thơm, bất kể là nữ nhân nào muốn tìm người hát chung, nhất định sẽ tìm tới ta trước tiên, hôm nay ta gạt bỏ sĩ diện tới giúp phu nhân hòa mình vào tình tiết truyện, phu nhân đừng có từ chối ý tốt.

Tần phu nhân không có sự phóng khoáng thoải mái như tầng lớp tiểu thư giàu có sau này, hợp ca cùng Lý Kỳ, làm như vậy không thích hợp lắm, nói: - Không được thì thôi, ngươi đi tìm cao nhân khác đi.

Lý Kỳ trông thấy vẻ mặt kiên quyết của phu nhân, thầm nghĩ, việc này phải làm từ từ, không được nôn nóng, đây chẳng qua chỉ là việc sớm muộn. Hắn rất miễn cưỡng nói: - Vậy----vậy được rồi, ta xin nhường phu nhân một lần.

Trong lúc nói, hắn đã ngồi về chỗ, lấp lửng nói:

- Phải rồi, phu nhân, phu nhân có biết đánh đàn không?

Tần phu nhân mơ hồ hỏi: - Ngươi hỏi điều này làm gì?

Lý Kỳ đáp: - Không giấu gì phu nhân, về sau câu chuyện này chắc chắn sẽ giống như truyện Xạ Điêu vậy, bị Cao đần độn, à không, bị bọn Cao Nha Nội mang lên sân khấu, nếu có một ca khúc chủ đề, vậy thì mới hoàn hảo, vì vậy ta hi vọng phu nhân có thể viết ra khúc phổ này, sau này hát trên sân khấu, đương nhiên, ta sẽ không để phu nhân lên hát, lúc đó ta sẽ tìm người khác.

Tần phu nhân thầm nghĩ mình đã bằng lòng hát rồi, hắn còn quan tâm chuyện đánh đàn ư. Thế là nàng đứng dậy đi tới chỗ chiếc rương ở góc tường phía đông, mở chiếc rương, lấy ra một chiếc đàn Dao.

Lý Kỳ oa lên một tiếng, nói: - Phu nhân, phu nhân cũng quá không sạch sẽ rồi, phu nhân xem trên chiếc đàn đều phủ đầy bụi, sắp nhiều hơn cả tóc phu nhâ rồi.

Phu nhân nghe xong bàn tay khẽ run, thiếu chút nữa là đập chiếc đàn trong tay xuống đất, trợn trừng hai mắt nói: - Ngươi thì biết cái gì, chiếc đàn này chỉ là không được sử dụng quá lâu rồi, bên trên có chút bụi bặm cũng là điều đương nhiên.

- Vậy ư?

Lý Kỳ rất vô sỉ nói:

- Xem ra chiếc đàn này tuổi còn lớn hơn cả ta.

Tóc trên đầu Tần phu nhân đều sắp dựng hết lên, chưa từng thấy kẻ nào đê tiện đến vậy, nàng chỉ muốn cầm cây đàn đập chết tên khốn kiếp này. Thực ra chiếc đàn này nàng dùng trước khi kết hôn, nếu như tuổi đời của nó xấp xỉ Lý Kỳ, thì nàng chẳng phải lão phu nhân rồi ư, nhưng từ sau khi kết hôn, nàng không dùng tới nó, cho đến hôm nay mới đem ra, bởi nó luôn nằm trong chiếc rương, hơn nữa không được gói ghém, cũng không phải rất bẩn, chỉ có điều Lý Kỳ nói năng khoa trương quá mà thôi.