Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1662: Phu nhân, phu nhân mập!




- A!

Một tiếng hô kinh ngạc đột nhiên vang lên, dọa cho Tần phu nhân hoảng sợ hô to, đột nhiên đứng lên, nào ngờ đầu óc dường như là chậm nửa nhịp, gót chân đụng phải góc bàn, nhất thời không đứng vững ngã ra sau.

- Cẩn thận.

Lý Kỳ lanh tay lẹ mắt, vươn tay ôm lấy vòng eo nhìn thì nhỏ nhắn nhưng sờ lại đầy đặn của Tần phu nhân.

Đẹp nhưng lại không mất cảm giác nha.

Trong khoảng khắc đó, Lý Kỳ đưa ra phán đoán của mình một cách chính xác. Đây chính là khác biệt giữa hắn và tình thánh Cao Nha nội nha. Cao Nha nội hai mắt độc ác, đã có thể thay cho đôi tay, hắn vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới đó.

- Là ngươi.

Tần phu nhân ổn định tinh thần, hơi hé bờ môi khêu gợi, nhìn Lý Kỳ.

- Là ta.

Lý Kỳ ngây ngốc lên tiếng, hai mắt nhìn phu nhân chằm chằm, chỉ thấy vầng trán xinh đẹp, làn da trắng nõn, hai má ửng lên mấy ráng mây đỏ, một đôi mắt sáng ngời, lấp lánh xung quanh, quyến rũ mê người, răng trắng môi đỏ, hơi thở thơm tho tản ra từ miệng nàng, đánh giá phu nhân từ khoảng cách gần như vậy, thật sự là một sự xa xỉ mà.

Lý Kỳ đột nhiên cúi đầu xuống, dường như muốn hôn phu nhân.

Tần phu nhân vội vàng rụt đầu lại, cất tiếng nói: - Ngươi muốn làm gì?

Lý Kỳ sững người, tỉnh táo lại, đáng chết, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế, phu nhân biết yêu thuật à, ngoài miệng lại hì hì nói: - Phu nhân, phu nhân đừng hiểu lầm. Phu nhân ôm ta chặt như vậy, ta chỉ muốn hoạt động một chút, phu nhân nhanh chóng buông ta ra đi.

Buông ngươi ra? Tần phu nhân nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhưng nhìn lại thì không đúng nha, hai tay của mình còn đeo ở đây, ngược lại tay của Lý Kỳ ôm chặt lấy vòng eo của mình, vậy rốt cuộc ai buông ai ra đây, thật sự là quá vô sỉ mà.

Tần phu nhân giãy giụa mấy cái, nhưng Lý Kỳ sống chết không buông, Tần phu nhân nổi giận đùng đùng, nói: - Tay của ngươi.

- Tay của ta?

Lý Kỳ giơ tay trái của mình lên, vẻ mặt ngây thờ nói: - Tay của ta ở đây nha! Phu nhân cần sao?

Tên này rõ ràng là cố ý mà. Tần phu nhân lười nói nhảm với hắn, lại ra sức giãy mấy cái, nhưng ngược lại Lý Kỳ càng ôm càng chặt, cự ly của hai người càng lúc càng gần, Tần phu nhân vội vàng nói:

- Ngươi mau buông ta ra, bằng không ta không tha cho ngươi.

- Buông ra?

Lý Kỳ thầm nghĩ, thật không dễ dàng mới ôm được cô, sao có thể dễ dàng buông tay, nói: - Hóa ra phu nhân muốn ta buông phu nhân ra à, vậy phu nhân nói sớm đi. Phu nhân bảo ta buông, ta có thể không buông sao. Cho dù phu nhân không bảo ta buông, ta cũng sẽ buông mà, nhưng phu nhân muốn ta buông ra, thì phu nhân phải nói trước với ta chứ, phu nhân không nói thì ta làm sao biết phu nhân muốn ta buông phu nhân ra chứ

Tần phu nhân nghe được mà trên trán nổi lên ba vạch đen, nói: - Ngươi mau buông ta ra.

Nói xong nàng giãy mạnh, nhưng lần này, Lý Kỳ đột nhiên vô cùng thành thật mà buông tay. Hắn vừa thu lực lại, thân thể của Tần phu nhân đột nhiên mất đi trọng tâm, ngã ngửa ra sau, không khỏi thất thanh kêu lên một tiếng.

Lý Kỳ vươn tay kéo lại, lại ôm lấy Tần phu nhân. Lần này hai người gần như là đối mặt nhìn nhau, gần trong gang tấc. Lý Kỳ chợt thấy trước ngực đụng phải hai gò mềm mại, bản thân không nhịn được nói: - Phu nhân, phu nhân mập.

Tần phu nhân suýt chút thì phun máu, xanh mặt, hai tay đẩy mạnh, cuối cùng cũng thoát ra được.

Không đợi nàng mở miệng, Lý Kỳ liền nói: - Thật sự là mượn gió bẻ măng mà.

Nhưng đầu ngón tay phải vẫn nảy lên mấy cái, gần như quay về chỗ cũ.

- Ngươingươi hạ lưu.

Tần phu nhân giơ tay che trước ngực, chỉ Lý Kỳ, ngón tay thon dài run rẩy kịch liệt.

Lý Kỳ oan uổng nói: - Phu nhân, phu nhân nói lý được không. Ta rất có lòng cứu phu nhân, bằng không thì phu nhân không thể không ngã chổng vó, lẽ nào như vậy cũng là hạ lưu?

Tần phu nhân cả giận nói: - Còn không phải là ngươi hại ta sao, là ai cho phép ngươi vào.

- Vương di.

Nói đến Vương di, Lý Kỳ lại thẳng lưng lên, nói: - Vương di nói muốn ta xem đây như nhà của mình, ta hoàn toàn nghe theo ý của Vương di, xem đây như nhà của mình. Nhà của mình thì đương nhiên muốn đi đâu thì đi đó rồi.

- Ngươitavậy thì ngươi cũng phải gõ cửa chứ.

- Ta gõ rồi nha! Là phu nhân không nghe thấy thôi.

- Ngươi gõ rồi? Tần phu nhân mờ mịt nói.

- Đương nhiên rồi, là do phu nhân suy nghĩ quá nhập tâm không nghe thấy thôi. Ta lại thấy cửa không khóa mới đi vào. Bỏ đi, bỏ đi, đây cũng không phải lần đầu tiên, ta không trách phu nhân đâu. Diễn xuất của Lý Kỳ thật sự không cần phải nói nhiều.

Hóa ra lại là lỗi của ta à. Tần phu nhân cũng biết tật xấu của mình, vừa xem sách thì đã đạt đến cảnh giới quên mất chính mình, ngay cả vừa rồi Tiểu Đào đi ra, nàng cũng không biết, chỉ ờ một tiếng, cho đến bây giờ nàng mới phát hiện Tiểu Đào không ở trong phòng mới nhớ ra Tiểu Đào vừa mới ra ngoài, thầm nghĩ, lẽ nào thật sự như vậy, nói: - Vậy ngươi có gặp được Tiểu Đào không?

Lý Kỳ thấy sắc mặt Tần phu nhân hòa hoãn vài phần, biết nàng đã bị mình lừa, liền vội nói:

- Ta có gặp Tiểu Đào ngoài cửa viện, là Tiểu Đào nói cho ta biết phu nhân ở trong phòng, nhưng ta gõ một hồi lâu, thấy không có phản ứng, trong lòng có chút nóng vội, do vậy mới trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thấy phu nhân hoàn toàn khỏe mạnh, trong lòng ta mới yên tâm.

Vẻ mặt Tần phu nhân quẫn bách, vừa rồi rõ ràng là Lý Kỳ cố ý chiếm tiện nghi, nhưng vấn đề là khi đó Lý Kỳ không đưa tay ra thì nàng không thể không ngã chổng vó, lần này thật sự là có khổ mà khó nói nha.

Lý Kỳ sẽ không cho nàng thời gian làm cho rõ, đi lên phía trước, cầm lấy quyển sách trên bàn, ngoài miệng nói: - Phu nhân, phu nhân xem gì thế, xem đến kỹ càng như vậyhửm? Không phải là Kinh phật, là Ngũ kinh à.

Sắc mặt Tần phu nhân căng thẳng, bước nhanh tới trước nói: - Ngươi mau trả cho ta. Nói rồi liền đoạt lấy quyển sách trong tay Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười ha ha, nói: - Phu nhân, phu nhân đừng che giấu. Từ lâu ta đã nhìn ra, phu nhân muốn giúp đỡ cho Tần thúc thúc.

Tần phu nhân sửng sốt, xấu hổ liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươisao ngươi lại biết?

Lý Kỳ giơ tay chỉ cây bút trên bàn, ói: - Ai lại đọc sách mà còn ghi chép lại chứ. Có điều đây là chuyện tốt, làm nhi nữ thì nên giúp cho phụ mẫu, việc này không có gì đáng trách, vì sao phu nhân là trốn trốn tránh tránh chứ?

Nét mặt Tần phu nhân xấu hổ, hai mắt đột nhiên trở nên ảm đạm.

Lý Kỳ tò mò nói: - Phu nhân, có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Tần phu nhân khẽ lắc đầu, đột nhiên hơi căng thẳng nói: - Lý Kỳ, ngươi nói xem có phải ta rất vô dụng không?

- Việc này?

Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại: - Tại sao phu nhân lại hỏi như vậy?

Hắn không đáp mà hỏi ngược lại, Tần phu nhân lại hiểu rõ ràng, khẽ thở dài, ngồi xuống, đặt sách lên bàn nói: - Ta vốn muốn giúp đỡ phụ thân, nhưngnhưng những nội dung mà ta để nghị đến cuối cùng đều bị chặn lại hết, không chỉ không giúp được cho phụ thân, ngược lại còn cản trở nữa.

- Hả?

Lý Kỳ trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: - Hóa ra những nội dung kia đều do phu nhân đề nghị. Ta đã nói mà, Vương thúc thúc từ khi nào thì đã trở nên tâm địa Bồ Tát như thế chứ, thật sự là lãng phí không ít công sức của ta mà.

- Ngươi nói như vậy là có ý gì?

Tần phu nhân hồ nghi nhìn về phía Lý Kỳ, nói: - Lẽ nàolẽ nào là bị ngươi chặn lại sao?

- Ha ha

Lý Kỳ cười khan mấy tiếng mới gật đầu nói: - Cũngcũng có thể nói như vậy.

- Vì sao?

Tần phu nhân nghi hoặc nói: - Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta sai ở đâu không?

Lần trước Vương Trọng Lăng vào Hình Bộ làm cho nàng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Tuy nàng không tán thành Vương Trọng Lăng bước vào vũng nước đục này, nhưng Vương Trọng Lăng đã quyết định rồi, nàng thật lòng muốn giúp cho phụ thân của mình. Thật khéo là lúc này đang thống nhất tư tưởng gì đó, nàng cũng đầy bụng kinh luận, tinh thông Phật Đạo Nho Mặc, cảm thấy về mặt này có thể giúp đỡ được.

Thật ra nàng giống như các nàng Phong Nghi Nô, đều muốn góp chút sức mọn. Đáng tiếc nội dung mà nàng lựa chọn không được áp dụng, điều này khiến nàng rất tổn thương. Nếu ngay cả mặt này mà cũng không giúp được, nàng cũng không biết bản thân có thể làm gì nữa.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt nàng sầu muộn, thần nghĩ, hóa ra vừa rồi nàng cảm thấy âu sầu vì chuyện này, ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, nói: - Hơi khát nước.

- Hửm?

- Khát nước.

Đây là đang ngồi yên nâng giá nha! Tần phu nhân trừng mắt nhìn Lý Kỳ, đáng tiếc Lý Kỳ cúi đầu, chỉ có thể tự mình an ủi, hắn là khách, ta châm trà cho hắn là điều nên làm.

Nghĩ tới đây, Tần phu nhân đứng lên, châm một ly trà cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ thưởng thức một miếng, nói: - Muốn ăn trái cây.

- Ngươi

Tên này thật sự là đáng giận, Tần phu nhân lại phát huy tinh thần đà điểu của mình, hắn là khách, thân là chủ nhân theo lý đên dâng hoa quả chiêu đãi khách nhân, thế là nàng chính tay bưng một mâm trái cây đến.

- Đút ta.

Hai chữ này vừa nói ra, Tần phu nhân tràn đầy lửa giận xông lên. Lý Kỳ không hiếm lạ gì tình huống này, vô cùng có kinh nghiệm, vội vàng nói: - Nói đùa thôi. Nói rồi hắn vội vàng dùng hành động chứng minh, cầm lấy một quả lên trong mâm trái cây, cắn một miếng quá nửa, nói: - Thật là ngọt mà.

Tần phu nhân mím môi, nói:

- Bây giờ ngươi có thể nói rồi chứ.

- Đương nhiên. Ặccó điều phu nhân muốn nghe nói dối, hay là nói thật?

Hai tay Tần phu nhân bóp lấy ngón tay, chần chừ một lát mới nói: - Vậyvậy nói dối trước đi.

Trong lòng nàng thật sự vô cùng bất an, do vậy cần phải được ổn định một chút.

Lý Kỳ sửng sốt, đáp án này ngược lại ngoài dự đoán của hắn, nói: - Nói dối chính là phu nhân quá lương thiện.

Lương thiện? Bỏ đi, dù sao cũng là nói dối. Tần phu nhân thấp thỏm nói: - Vậyvậy nói thật.

- Lương thiện hơi thái quá.

-!

Tần phu nhân buồn bực một hồi, nói: - Có gì khác sao?

Lý Kỳ nó: - Một cái là quá, một cái là thái quá. Cái trước là khen, cái sau là chê, khác biệt lớn như vậy, lẽ nào phu nhân không nghe ra sao.

Tần phu nhân nói: - Vậy rốt cuộc là có ý gì?

- Ý chính là đều là do lương thiện gây họa. Lý Kỳ cũng không tiếp tục đùa giỡn với Tần phu nhân nữa, nói: - Những nội dung mà phu nhân lựa chọn, đều là đạo trung dung quá mức. Lúc trước ta không thể hiểu được, nhưng bây giờ biết là bút tích của phu nhân thì ta có thể hiểu được rồi. Dù sao thì phu nhân thấu hiểu đạo trung dung, cũng thích thao thao bất tuyệt khuyên người ta hướng thiện, trong lòng nghĩ rằng ta không hại người, người tuyệt đối không hại ta. Nếu đây là thứ mà chúng ta muốn, thì triều đình không cần phải cải cách, cực lực nâng đỡ Nho học là được, hà tất phải cải cách. Chính là muốn thay đổi, triều đình mới cần phủ định những tư tưởng này, thêm vào một số tư tưởng hoàn toàn mới. Cứ như nội dung của phu nhân, tổng kết lại chỉ là một ý thôi.

Hắn nói xong lại đưa tay chỉ tới chỉ lui giữa mình và Tần phu nhân: - Chính là ta yêu ngươi, ngươi yêu ta.

Tần phu nhân đầu tiên là sửng sốt, sau đó trợn đôi mắt đẹp, trong kinh ngạc có manng theo chút tức giận nhìn Lý Kỳ.

- Này này này, suy nghĩ của phu nhân lệch lạc nha.

- Suy nghĩ của ta lệch lạc?

- Không thì phu nhân nhìn ta như thế làm gì? Lý Kỳ nói: - Ta nói chính là kiêm ái của Mặc học. Tư tưởng kiêm ái không phải là ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, do đó hai ta sẽ không đánh nhau sao, đây chính là một tư tưởng thuần khiết.

Tần phu nhân lúng túng.

Kiêm ái nói theo một khía cạnh nào đó, thật sự là có ý này.

Nói đùa sao, mấy ngày nay bản nhân đã bổ túc mấy ngày, có điều thật không ngờ ta còn có thể dùng lời của thánh nhân để tán gái, thử hỏi còn ai có thiên phú hơn ta chứ.

Trong lòng Lý sư phó có chút đắc ý, ngoài miệng lại nói: - Nhưng phu nhân phải biết, đây chỉ là một khái niệm lý tưởng, không thể xuất hiện tình huống này được. Từ xưa đến nay, dù là thế giới kiêm ái trong khoảnh khắc cũng chưa từng xuất hiện, bởi vì tính người vô cùng phức tạp, có thiện mới có ác, còn trị vì quốc gia là việc vô cùng hiện thực. Phu nhân áp dụng lý luận lý tưởng vào một thế giới hiện thực, việc này vốn không được. Cái chúng ta muốn là thứ vô cùng thực dụng, chứ không phải là nói bốc nói phét.

Nói rồi hắn lại xoay chuyển, nói: - Phu nhân là một người rất lương thiện, có lẽ trong mắt phu nhân thế giới này cũng thuần khiết như đôi mắt của phu nhân vậy, nhưng sự thật là phu nhân đang ở trong một thế giới vô cùng phức tạp, một thế giới mà con người có thất tình lục dục, muốn cảm hóa để thay đổi người khác, thì không khác gì Ngu Công dời núi cả.

Tần phu nhân cười khổ một tiếng, nói: - Ngươi không cần an ủi ta, bản thân ta là người thế nào, bản thân ta biết rõ. Ngừng một lát, nàng lại không cam tâm nói: - Lẽ nào ta không giúp được chút nào sao?

- Ai nói vậy.

Lý Kỳ nói:

- Phu nhân có thể viết truyện mà. Truyện có thể giúp cho Tuần san Đại Tống Thời đại tăng lượng tiêu thụ lên, việc này giúp đỡ rất nhiều cho việc làm tuyên truyền của Vương thúc thúc. Đúng rồi, nói đến truyện, gân đây ta nghĩ ra một câu chuyện nhân thú luyến, vô cùng hào hứng nha.