Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1647-2: Pháo Chấn hưng (2)




Tần Cối cũng nói:

- Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn.

Triệu Giai không hài lòng liếc nhìn hai người một cái, nhưng vẫn là rời đi một cách không tình nguyện, y lại hỏi:

- Loại pháo kiểu mới này giết địch như thế nào?

Ngu Doãn Văn nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, loại pháp kiểu mới này là do chúng tiểu nhân căn cứ vào nguyên lý của Bạo vũ lê hoa tiễn mà nghĩ ra được, chủ yếu vẫn là lợi dụng động lực của thuốc nổ sau khi châm, đem đạn pháo bắn ra, do đó đánh chết được kẻ thù.

Triệu Giai nghe vậy cũng chưa hiểu rõ hết, phất tay nói:

- Vậy thì các ngươi cũng nhanh chóng biểu diễn một lần cho trẫm xem đi.

- Vâng.

Rất nhanh, huynh đệ họ Ô dọn nốt bốn khẩu pháo kiểu mới ra, vài tên pháo thủ lập tức tiến lên bỏ thêm vào thuốc phát xạ và đạn pháo, chỉ thấy đạn pháo này đều được mạ sắt đấy, mặt trên còn cắm kíp nổ nữa.

Sau khi bỏ thêm xong đạn pháo, Ngu Kỳ nói:

- Hoàng thượng, bởi vì loại pháo kiểu mới này có uy lực rất lớn, hơn nữa lại vừa mới được nghiên cứu ra, vẫn không thể làm được tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn, cho nên mời Hoàng thượng di chuyển đến xa xa nhìn xem.

Triệu Giai cũng đám người Lý Kỳ theo lời y đi tới mặt sau cách xa mười trượng chỗ một cái lán bằng gỗ nhìn xem. Không chỉ có như thế, huynh đệ họ Ô, Ngu Doãn Văn đầu lùi lại đến chỗ rất xa, có thể thấy được loại pháo kiểu mới này là không ổn định đến cỡ nào.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ cho thỏa đáng, bọn họ đầu tiên là đốt cháy kíp nổ của đạn pháo, lập tức lại châm vào dây dẫn của thuốc phát xạ. Châm xong, bọn họ lập tức quy lại chạy lấy đà vài bước, rồi thả người nhảy vào những hố đất được chuẩn bị tốt từ trước.

Triệu Giai nhìn xem ngạc nhiên không thôi, hỏi:

- Bọn họ đây là đang làm gì vậy?

Này còn phải hỏi sao, đương nhiên là chạy trối chết rồi! Lý Kỳ nói:

- Loại pháo kiểu mới này còn không quá ổn định, vì vậy phải chuẩn bị thật an toàn.

- Hóa ra ---.

Triệu Giai còn chưa kịp gật đầu, đã nghe được mấy tiếng nổ rầm rầm rầm rầm, chỉ thấy từ từng họng pháo đều lao ra một đạo ánh lửa, nằm giữa những ánh sáng long lánh có một viên cầu màu đen bay ra.

Những thứ khác không nói, chỉ mấy tiếng vang này thôi, đã khiến cho Triệu Giai giật mình kinh hãi rồi, y còn tưởng rằng đạn pháo trực tiếp nổ tung luôn trong khu vực quản lý luôn ấy.

Triệu Giai còn chưa lấy lại tinh thần, lại nghe được từ phía xa xa truyền đền tiếng nổ tung, lúc y đưa mắt nhìn lại thì thấy phía xa xa đã mờ mịt khói thuốc, với quy mô của khói thuốc súng này, thì Sàng tử nỏ cũng không thể so sánh được.

Bọn Triệu Giai, Tần Cối đều nhìn xem đến si ngốc.

Đám người Ngu Doãn Văn thì lại thở phào một hơi, bởi vì công nghiệp ở hiện tại còn không theo kịp, làm cho loại pháo kiểu mới này vẫn không thể đảm bảo được sẽ không có sai sót nhầm lẫn nào, vì vậy không xảy ra vấn đề gì cũng đã là vạn hạnh rồi.

Lập tức có mấy người chạy lên trước. Kiểm tra xem còn có đạn pháo nào chưa nổ hay không, đợi cho xác nhận xong không còn có đạn pháo bị sót lại thì bọn họ quơ quơ cờ lục lên.

Qua cả nửa ngày, Lý Kỳ thấy Triệu Giai, Tần Cối vẫn duy trì loại vẻ mặt kia, miệng mở rộng, mắt mở to, thật là đáng yêu. Hắn suýt chút nữa thì bật cười ra tiếng. Nhẹ giọng hô:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng.

Triệu Giai hơi ngẩn ra, tỉnh ngộ lại từ trong khiếp sợ, y không nói hai lời, bước nhanh đi về phía trước.

Lý Kỳ, Tần Cối cũng theo sát phía sau.

Chỉ chốc lát sau, Triệu Giai đi đến chỗ đạn pháo nổ tung, năm hố đất to như thế, khiến cho hai mắt y trợn tròn, lại mãnh liệt hít vào một ngụm lãnh khí nữa, trong mắt y tràn ngập hưng phấn, thế này đối với Lý Kỳ, vẫn là không lọt được vào mắt, nhưng đối với tên nhà quê như Triệu Giai thì uy lực này thật sự là rất khả quan rồi, y lại quay đầu nhìn xem trong chốc lát, nói:

- Này --- này ít nhất cũng phải xa khoảng bốn năm trăm bước a.

Ngu Doãn Văn nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, trước mắt còn tại giai đoạn thí nghiệm, chúng ta còn đang nghiên cứu nguyên lý phóng ra của loại pháo này, nếu chúng ta toàn lực ứng phó thì tuyệt đối có thể bắn ra được khoảng cách một ngàn năm trăm bước, tầm bắn sẽ không ngắn hơn so với Sàng tử nỏ đâu, chỉ có điều tầm sát thương chỉ sợ chỉ có thể ở khoảng cách bốn năm trăm bước thôi.

- Một ngàn năm trăm bước?

Triệu Giai đầu kiên là cả kinh, lập tức lại hỏi:

- Tầm sát thương là gì?

Lý Kỳ giải thích:

- Hoàng thượng, tầm sát thương chính là khoảng cách có thể ngắm bắn chính xác được.

- Thì ra là thế.

Triệu Giai khẽ gật đầu một cái.

Ngu Doãn Văn tiếp tục nói:

- Không chỉ có như thế, chúng tiểu nhân sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy đã khống chế uy lực đến tương đối nhỏ, chờ đến thời điểm chân chính lên chiến trường, uy lực so với hiện tại tuyệt đối sẽ phải mạnh gấp năm lần trở lên, hơn nữa còn có thể gia nhập thêm hỏa tật lê, lúc bùng nổ đặc biệt sẽ tản ra rất nhiều miếng sắt, dùng cái này đến tạo thành quy mô sát thương lớn.

Gấp năm lần.

Đây là một loại khái niệm gì a.

Triệu Giai cảm giác đầu óc của mình có chút không đủ dùng, dứt khoát không thèm nghĩ thêm nữa, y bật cười ha ha, kích động đến mức không có lời nào diễn tả được, liên tục nói ba tiếng “tốt”.

Ô Hữu Hoa khom người nói:

- Hoàng thượng, đây đều là công lao của Doãn Văn, là y trước tiên nghĩ ra được lợi dụng thuốc nổ tạo ra sức đẩy cho đạn pháo đấy.

Ngu Doãn Văn chắp tay khiêm nhường nói:

- Không dám, không dám, Ô nhị ca nói quá lời rồi, kỳ thật người đề xuất suy nghĩ này đầu tiên là sư phụ, còn có, nếu như không có Ô đại ca cùng Ô nhị ca ở bên trong tương trợ, cho tiểu tử không ít trợ giúp, thì tiểu tử cũng không thể tạo ra kiểu pháo mới này được.

- Hả?

Triệu Giai hơi hơi kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

- Hoàng thượng, việc này cùng vi thần không có quan hệ gì quá lớn, vi thần chỉ tùy tiện nói một câu mà thôi.

Lý Kỳ cười lắc đầu, lại nói với đám người Ngu Doãn Văn:

- Ba người các ngươi cũng đừng đẩy cho ta, đây là công lao của các ngươi.

Nói xong, hắn lại nói thầm một câu:

- Có thưởng cũng không muốn, với chỉ số thông minh như này thì bảo ta yên tâm sao được.

Triệu Giai trừng mắt nhìn Lý Kỳ một cái, tên nhãi này ám chỉ châm biếm trẫm keo kiệt nha, nhưng không sao, hôm nay tâm tình của y rất tốt, y cười ha ha nói:

- Lý Kỳ nói không sai, đây là công lao thuộc về các ngươi, trẫmm phi thường hài lòng với loại pháo kiểu mới này, thưởng, trẫm phải trọng thưởng.

- Đa tạ Hoàng thượng.

Lúc mọi người đang thi lễ, Ô Hữu Tài lại nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Doãn Văn còn căn cứ vào nguyên lý của hỏa pháo để tăng cường cho súng kíp, trước kia súng kíp chỉ có thể phun lửa được thôi, nhưng bây súng kíp ngoài phun lửa thì còn có thể phóng ra rất nhiều cục đá nhỏ ném chết kẻ thù nữa.

- Thế sao?

Triệu Giai trên mặt vui mừng nói:

- Tốt tốt tốt, nếu là có hơn một ngàn súng kíp đồng thời bắn một lượt thì có thể nghĩ đến uy lực thế nào rồi.

Tần Cối đột nhiên hỏi:

- Ngu phó giám, không biết loại pháo kiểu mới này có tên là gì?

Ngu Kỳ sửng sốt, nhìn về phía nhi tử, Ngu Doãn Văn vội nói:

- Hồi bẩm Thiếu tể, tạm thời còn chưa có tên gọi.

Tần Cối lại nói:

- Hoàng thượng sao không đặt tên cho kiểu pháo mới này.

Mẹ kiếp! Tiểu Tần, trình độ nịnh hót của ngươi lại tiến bộ không ít a! Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, nếu bàn về bản lĩnh tận dụng mọi thứ, hắn thật đúng không phải là đối thủ của Tiểu Tần.

Triệu Giai cũng đang có ý đó, nhịn không được tán dương liếc nhìn Tần Cối, trầm ngâm một lúc, y nói:

- Nếu kiểu pháo mới này được sinh ra trong năm hưng thịnh, vậy thì dứt khoát gọi là pháo Chấn Hưng đi.

Tần Cối lập tức nói:

- Tên này thật sự rất tốt, khí thế mười phần, hơn nữa còn phi thường có ngụ ý, mong pháo này có thể bắn ra tiếng pháo chấn hưng đầu tiên vang khắp Đại Tống ta.

----------oOo----------