Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1642: Binh chế! Binh chế!




Bỏ qua không nói đến trung hay gian, lợi ích của Lý Kỳ và Thái Kinh luôn nhất trí như vậy.

Nguyên nhân của chuyện này nằm ở chỗ Thái Kinh muốn xoay chuyển cách nhìn của dân chúng trước kia đối với lão ta. Nhưng muốn người người kính trọng ngươi, nói nhảm sẽ chỉ vô dụng, cho bằng bỏ tiền ra thì thực tế hơn, cho nên chắc chắn phải tạo phúc cho dân chúng. Còn cái Lý Kỳ muốn là một Đại Tống cường thịnh, thế nào là cường thịnh, không phải là quốc gia giàu có cỡ nào, mà là dân chúng giàu có cỡ nào. Dân chúng giàu có thì quốc gia nhất định giàu có, đây chính là một đề toán rất đơn giản.

Cho nên, mặc kệ quá trình chính giữa là thế nào bọn họ trước sau đều đi cùng một con đường.

Sau khi ra khỏi Bạch phủ, Lý Kỳ và Thái Kinh ai về nhà nấy. Thái Kinh dự định tháng này bắt đầu khởi công, trong năm nay phải mở được bệnh viện, việc này có nghĩa là năm nay Lý Kỳ nhất định sẽ vô cùng bận rộn.

Lý Kỳ vừa về đến cửa nhà thì Triệu Giai đột nhiên phái người đến, tuyên hắn vào cung một chuyến.

Mẹ nó! Tiền của tiểu tử Triệu Giai thật sự là không dễ lấy mà!

Lý Kỳ thầm mắng một câu, nhưng cũng chỉ có thể thu hồi bước chân chuẩn bị vào nhà kia, quay vào trong xe ngựa chạy về phía hoàng cung.

Ngự thư phòng.

Tiểu thái giám ngoài cửa cung kính nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, Xu Mật Sứ đã đến.

Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng của Triệu Giai: - Cho hắn vào đi.

- Dạ. Mời Xu Mật Sứ vào.

Cửa được mở ra, Lý Kỳ bước vào, chỉ thấy Triệu Giai ngồi trước bàn, trên bàn đặt một tấm biển, hành lễ nói: - Vi thần tham kiến Hoàng thượng.

- Miễn lễ, miễn lễ.

Triệu Giai vẫy tay, nói: - Khanh mau qua đây xem.

Vật gì thế? Lý Kỳ bước lên còn chưa nhìn liền nói: - Chữ đẹp, đẹp Nói đến đây thì chỉ thấy trên tấm biển trên bàn có bốn chữ to, Thiện Đức cư sĩ, không khỏi ồ một tiếng, nói: - Đây lẽ nào là tấm biển ban cho Tam nương Vương gia?

Bản lĩnh nói bừa của tên này thật sự là không ai sánh bằng, ngay cả xem còn chưa xem thì đã nói chữ đẹp rồi. Triệu Giai trêu ghẹo nói: - Này! Khanh còn biết thưởng thức chữ, thật sự khiến người ta kinh ngạc mà.

Có ý gì hả? Làm nhục ta à? Vậy thì ngươi tìm sai đối tượng rồi, Lý Kỳ cười nói:

- Hoàng thượng chê cười, vi thần có thể thưởng thức chữ hay không còn phải coi là nói về mặt nào.

- Biết là biết, không biết là không biết, sao lại là nói về mặt nào? Triệu Giai rất có hứng thú hỏi.

Lý Kỳ nói: - Trình độ của vi thần về mặt thư pháp, đích thật là không cao lắm, nếu thư pháp đạt đến một cảnh giới nhất định thì vi thần rất khó phân biệt được là đẹp hay xấu. Nhưng vi thần cho rằng đẹp xấu trong thư pháp nên thể hiện về mặt giá trị quan, không phải ai nói đẹp thì thật sự đẹp, mà là giá trị thư pháp của ai càng cao thì mới là thật sự đẹp, vậy mới công bằng.

Triệu Giai nghe được thì khẽ gật đầu, nói:

- Khanh nói rất có lý, nhưng có khác biệt gì sao?

- Đương nhiên có nha. Lý Kỳ ha ha nói: - Trực quan nhất có thể thể hiện ra giá trị chính là tiền, cũng tức là nói giá trị tranh chữ của ai càng cao thì tranh chữ của người đó càng đẹp. Thư pháp của Hoàng thượng thế nào, vi thần không dám vọng ngôn, cũng không có trình độ này, nhưng thiên hạ hiện nay, thử hỏi tranh chữ của ai có giá trị hơn bút tích của Hoàng thượng chứ? Cho nên Hoàng thượng cho dù là viết đẹp hay xấu, thì giá trị thư pháp của ngài vĩnh viễn là cao nhất, cho nên vi thần nói chữ đẹp tuyệt đối không phải là thổi phồng nịnh nọt, mà là có căn cứ xác thực.

Vậy cũng có thể được à, Triệu Giai nghe thấy thì sửng sốt, trong lòng buồn bực không thôi. Có điều y đã quen với sự buồn bực này rồi, bởi vì cái miệng này của Lý Kỳ thật sự là không gì không thể, cười khổ nói: - Hôm nay coi như trẫm phục khanh rồi.

Đột nhiên vươn tay chỉ ra phía sau, nói: - Ở đây còn một tấm.

Còn nữa? Lý Kỳ thuận theo ngón tay Triệu Giai nhìn qua, phát hiện thật sự còn một tấm, trên đó còn viết bốn chữ to, Thiện Đức phu nhân.

Triệu Giai giải thích: - Vốn dĩ trẫm định ban tấm biển này cho Vương Tam nương, cho nên từ lâu đã viết xong rồi, nhưng khanh lại cảm thấy không thích hợp, trẫm đành phải viết lại một tấm. Lát nữa khanh thuận tiện mang về đi, khanh cảm thấy khi nào có thể tặng thì khanh tặng đi.

Lần này Lý Kỳ thật sự cảm động, nói: - Hoàng thượng, ngươi thật sự là rất nghĩa khí.

Triệu Giai than nhẹ một tiếng nói: - Tiền, khanh có thể còn nhiều hơn cả trẫm. Quan, khanh đã là nhất phẩm rồi. Trẫm thật sự không biết nên ban thưởng gì cho khanh, cái này coi như là ban thưởng cho khanh vậy.

- Đa tạ Hoàng thượng.

Lý Kỳ vội vàng chắp tay nói tạ ơn.

- Tạ ơn thì không cần, sau này khanh bớt làm khó trẫm thì được rồi.

- Vi thần nào dám.

Cũng chỉ ngươi dám. Triệu Giai lẩm bẩm một câu, vươn tay nói: - Khanh ngồi đi.

Sau khi hai người ngồi xuống, Triệu Giai uống một ngụm trà, nói: - Chủng Công đi rồi?

Lý Kỳ gật đầu.

Triệu Giai thở dài: - Chủng Công văn võ song toàn, văn có thể làm Tướng, võ có thể phong Soái, nếu xét về mặt này, còn hơn cả Địch Công một bậc. Chỉ đáng tiếc ông ấy sinh không gặp thời, gặp được Phụ hoàng chỉ biết ăn uống vui đùa kia của ta, cho dù ông ấy có trẻ thêm mười tuổi thì cũng là phúc của Đại Tống ta! Thật ra trong lòng ta không muốn để ông ấy đi, chỉ là, ôi, mỗi khi nghĩ đến việc này, trong lòng trẫm rất không thoải mái. Nhân tài của Đại Tống trẫm vừa sinh ra, nhưng lại bị láng giềng xâm phạm nhiều lần, thật sự khiến người ta không biết nên nói cái gì mới được đây.

Lý Kỳ cũng thở dài, nói: - Hoàng thượng, đây là thiên ý, nghĩ nhiều vô ích, huống chi hiện nay bọn Nhạc Phi cũng đã trưởng thành rồi, đủ để một mình gánh vác một phía, Hoàng thượng nên cảm thấy may mắn mới đúng.

- Đúng vậy.

Nói đến Nhạc Phi, trên mặt Triệu Giai nở nụ cười, nói: - Nhạc Phi tuổi còn trẻ mà có thể có được thành tích như vậy, thật sự là tướng tài trăm năm có một, qua một thời gian nữa, y chắc chắn sẽ tề danh cùng Địch Công, Chủng Công.

Đâu chỉ là tề danh, Nhạc Phi nhất định có thể vượt qua Địch Thanh và Chủng Sư Đạo, trở thành đệ nhất nguyên soái của Đại Tống ta. Chỉ bằng việc y là thần tượng của ta thì không cần phải nói quá nhiều, Lý Kỳ cười gật đầu.

Triệu Giai lại hỏi: - Đối với chuyện cải cách Võ Học, khanh thấy thế nào?

- Vi thần vô cùng tán thành.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Vì sao Đại Tống ta đại văn hào xuất hiện lớp lớp, chính là vì Đại Tống ta đầu tư rất nhiều vào mặt này, chứ không phải là không làm mà có. Vây thì, tại sao chúng ta không thể chuyển thành công này vào mặt quân sự chứ. Nếu triều đình có thể bồi dưỡng võ tướng giống như bồi dưỡng văn thần thì sự ra đi của Chủng Công tuyệt đối không phải là kết thúc, mà là biểu thị cho một sự bắt đầu mới.

Triệu Giai gật đầu, nói: - Khanh và trẩm nghĩ giống nhau, trẫm nhớ rõ khanh cũng từng đề cập chuyện này với trẫm, tin rằng khanh cũng có không ít suy nghĩ rồi?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Lúc đó vi thần chỉ là có suy nghĩ như vậy, suy nghĩ cụ thể thì thật sự không có. Có điều thần cảm thấy chế độ giáo dục lấy binh chủng thành lập Võ Học của Tần Cối, cơ cấu này vô cùng tốt. Thật ra trong chiến tranh thật sự, quan trọng nhất không phải là sự bố trí chiến thuật của Thống soái, mà là năng lực chấp hành của binh lính phía dưới. Rất nhiều Thống soái bố trí được chiến thuật hoàn mỹ, nhưng vừa đánh trận lại đại bại quay về.

- Mà chiến thuật hiện nay nói trắng ra là sự phối hợp lẫn nhau giữa các loại binh chủng. Nếu chiến thuật đúng, vậy thì kết quả thất bại có thể phản ánh được sự phối hợp của các binh sĩ xuất hiện chỗ sai, cho nên trình độ thuần thục của tướng sĩ đối với binh chủng liên quan trực tiếp đến thắng bại trên chiến trường. Nếu dùng binh chủng là đầu vào, lấy tài liệu giảng dạy, thì tuyệt đối có thể bồi dưỡng ra vô cùng nhiều nhân tài quân sự cho Đại Tống ta.

Triệu Giai cười nói: - Cho dù thế nào thì trẫm vẫn hi vọng nhìn thấy tấu chương của khanh đối với việc cải cách Võ Học.

Lý Kỳ nói: - Vi thần tuân mệnh.

Triệu Giai khẽ thở dài, nói: - Thật ra cải cách Võ Học đa phần là liên quan đến tương lai, nhưng hiện tại cũng vô cùng quan trọng như thế, dù sao thì cường địch mà Đại Tống ta gặp được thật sự quá nhiều, sau khi trẫm kế vị vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Vấn đề gì.

- Binh chế.

- Binh chế?

Lý Kỳ sửng sốt, không khỏi xốc lại tinh thần, hắn là Xu Mật Sứ nha, bất cứ cải cách nào liên quan đến nội quy quân đội thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hắn.

Triệu Giai nhìn Lý Kỳ nói: - Thật ra vấn đề này chúng ta cũng nói qua không chỉ một lần hai lần. Khi đó Thái Tổ Thánh Thượng khoác hoàng bào, hơn nữa còn chịu giáo huấn từ việc võ tướng làm loạn, đề cao địa vị của Xu Mật Viện để Xu Mật Sứ và Tể Tướng cân bằng, lại lập ra Tam Nha giữ thế cân bằng với Xu Mật Viện. Nói đơn giản chính là tách quân chính và quân lệnh ra, nhưng dù là nói về mặt nào thì việc này cũng là vì hạn chế việc võ tướng nắm giữ binh quyền cho bản thân.

Nói tới đây, y xoay chuyển lời, nói: - Nhưng, làm vậy tuy rằng có thể ngăn ngừa rất tốt việc võ tướng làm loạn, nhưng cũng tự phế hai tay, có thể nói là tổn thương địch tám trăm, tổn thương mình một ngàn. Chế độ binh không có Soái, Soái không nắm binh, lấy văn chế võ đã làm cho Đại Tống ta chịu nhục nhã trăm năm, làm cho quân đội Đại Tống ta không chịu nổi một kích. Phải, tuy rằng thiếu ngựa cũng là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân căn bản vẫn là binh chế này đã tạo ra ảnh hưởng tiêu cực.

Đối với việc này, Lý Kỳ cũng tán thành sâu sắc, khẽ gật đầu.

Hai hàng chân mày của Triệu Giai dần dần cau vào, nói: - Trẫm có thể chịu được việc thiên hạ của trẫm có người khoác hoàng bào lần nữa, chỉ cần đối phương có được bản lĩnh này, nhưng trẫm tuyệt đối không thể chấp nhận bị ngoại địch lăng nhục lần nữa. Nếu có thể cường binh, thì trẫm có thể không tiếc bất cứ giá nào. Song, từ sau khi trẫm kế vị, đã bỏ đi truyền thống cố hữu trước kia trong một hạn mức rất lớn, việc này cũng giúp trẫm nhận được thành quả không tầm thường, cho nên trẫm luôn suy nghĩ làm sao cải cách binh chế. Khanh thân là Xu Mật Sứ, dĩ nhiên phải gánh trách nhiệm rồi.

Câu này của y thật sự không sai chút nào. Hiện nay đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung, Ngô Giới đều có quyền cầm binh và quyền lãnh binh.

Nói trở lại, chế độ sinh ra theo thời. Ngươi lấy chế độ của triều Tần đến quản lý triều Tống, vậy thì rất khó làm suôn sẻ. Chế độ của nước Mỹ đời sau là chế độ được toàn cầu công nhận là dân chủ nhất, nhưng ngoài trừ nước Mỹ ra thì không có bất cứ một nước nào có thể chơi với bộ chế độ kia được. Nước Mỹ luôn muốn thi hành chế độ của bọn họ khắp toàn cầu, nhưng không ai thành công, thất bại ngược lại nhìn mãi thành quen. Đây cũng là vì tình hình trong nước, văn hóa, căn cơ của mỗi quốc gia đều không giống nhau, cho nên chế độ là không đúng sai tuyệt đối, chỉ có thích hợp hay không thôi.

Thời của Thái Tổ, Thái Tông Hoàng đế đều là đánh người khác, tiêu diệt chính quyền mà thời kỳ ngũ đại thập quốc còn để lại, hơn nữa Cấm quân Đại Tống khi đó đang trong thời kỳ cường thịnh nhất, chỉ có Thái Tông chịu một trận đại bại ở địa khu Yến Vân, cũng không bị quá nhiều ngoại địch công kích. Hơn nữa, do khi đó vừa mới kiến quốc, quốc nội không ổn định, cho nên Thái Tổ, Thái Tông mới định ra quy củ này để ổn định quốc nội, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ là, hiện tại của một trăm năm sau, chế độ này suýt chút khiến Đại Tống mất nước. Tin rằng nếu bọn họ còn tại thế thì cũng sẽ đặt ra câu hỏi, quy củ này của ta thật sự có thể áp dụng vào hiện nay sao?

Mà Triệu Giai lại khác, y sinh ra trong thời kỳ nước Kim cường thịnh nhất, y đối diện với Hoàn Nhan A Cốt Đả hùng tài vĩ lược, chiến đế một thời, còn có ba nhà quân sự vĩ đại Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Ngột Truật, do vậy lo lắng trong lòng y hơn phân nửa đều đến từ nước ngoài.

Đương nhiên, việc này ngoài trừ phải ổn định trong nước, cho nên năm đầu tiên y kế vị, y vô cùng khiêm tốn, đối ngoại cũng áp dụng thái độ bảo thủ, cái y muốn nhiều hơn là tập quyền, làm kinh tế, muốn phát triển. Song, hiện nay quốc nội tứ hải thái bình, y dần dần đặt trọng tâm vào nước ngoài, cải cách binh chế dĩ nhiên cũng phải thi hành theo thời thế.

Chế độ nhất định phải tiến cùng thời đại, kết quả của bảo thủ không đổi nhất định là thất bại. Đây có thể nói là một quy luật tự nhiên, tình hình trong nước thay đổi, thì chế độ trong nước cũng phải thay đổi theo.

Lý Kỳ trầm mặc một lát, đột nhiên nói: - Không lâu trước đó, vi thần cũng nghĩ giống như Hoàng thượng, cũng nhiều lần muốn đề xuất thỉnh cầu cải cách, nhưng bây giờ, bây giờ vi thần lại cảm thấy chế độ này vô cùng có tính khả thi.

Chương 1641.2: Hệ thống chữa bệnh

Thái Kinh nói: - Ngoài trừ ngự y trong cung ra, lão phu còn quen biết không ít danh y, điểm này không thành vấn đề.

Lý Kỳ nói: - Vậy thì dễ làm rồi, Thái Sư có thể xây dựng nơi này thành một bệnh viện xa hoa, tất cả những vật phẩn cần dùng trong sinh hoạt như bàn ghế đều dùng thứ tốt nhất, để bệnh nhân đến đây khám bệnh có cảm giác như được khám ở nhà.

- Tiếp theo, bệnh viện hiện nay nếu muốn thương nghiệp hóa hoàn toàn thì nhất định phải xử lý theo phương thức thương nghiệp. Thời đại lang trung bắt một tay lúc trước lập tức phải đào thải, đổi cách khác, đến bệnh viện khám bệnh cũng cùng một đạo lý như đến tửu lâu ăn cơm vậy. Muốn đến thì phải đến quầy hẹn trước, nếu có vị trí thì đương nhiên trực tiếp ngồi vào, nếu không có thì phải xếp hàng. Cho nên bệnh nhân đến bệnh viện, thì thứ nhìn thấy đầu tiên phải là quầy, đã có quầy thì phòng sổ sách cũng phải được xây dựng.

Thái Kinh vội nói: - Dũng Tử, mau ghi lại, mau ghi lại.

Thái Dũng có thể ở bên cạnh Thái Kinh thì dĩ nhiên là vô cùng khôn khéo, nói: - Lão gia, tiểu nhân đã cho người đi lấy bút mực rồi.

Còn chưa dứt lời thì hạ nhân liền vội vàng mang bút mực tới.

Đợi sau khi Thái Dũng chuẩn bị xong, Lý Kỳ mới tiếp tục nói: - Nếu phải cung cấp phục vụ hạng nhất, thì chắc chắc cần có nhân viên y tá, cũng giống như là hầu rượu trong tửu lâu vậy, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Hầu rượu có thể không hiểu cách nấu ăn, nhưng nhân viên y tá thì nhất định phải hiểu kiến thức chữa bệnh thông thường, hơn nữa, ta kiến nghị tốt nhất là dùng nữ nhân đến làm nhân viên y tá.

- Vì sao lại vậy? Thái Kinh tò mò nói.

Y tá à, đồng phục hấp dẫn, hiểu không? Hì hì, hôm nào mang một bộ đồng phục y tá đến để Thập nương mặc vào. Mấy câu này đương nhiên Lý Kỳ sẽ không nói ra, ngoài miệng nói: - Nói một cách đơn giản, trong quá trình cứu trị, khó tránh khỏi có chút đụng chạm, xét theo góc độ nhân tính thì nữ nhân đụng chạm nam nhân thì nam nhân chắc chắc không có ý kiến, sẽ vô cùng thản nhiên chấp nhận. Nhưng đổi lại là nam nhân đụng chạm nữ nhân thì nữ nhân nhất định sẽ có ý kiến, cho nên để nữ nhân làm nhân viên y tá thì có thể ăn sạch cả nam nữ, nam nhân lại không được. Đương nhiên, Thái Sư cũng cần tuyển một vài nhân viên y tá nam để làm việc nặng.

Cứ nói mãi, hắn đột nhiên cảm thấy cái này không phải là mở bệnh viện, mà là mở nơi ăn chơi.

- Hóa ra trong này còn có nhiều huyền cơ như vậy, chậc chậc, vụ mua bán này thật sự không phải người bình thường có thể làm được mà. Thái Kinh thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, việc này càng nghĩ càng cảm thấy Lý Kỳ nói vô cùng có lý.

Lý Kỳ cười nói: - Về mặt nhân thủ, đại khái có thể tạo thành như vậy. Ngoài ra, cơ cấu bệnh viện đương nhiên hoàn toàn khác với trước kia. Trước đó đã nói đến phòng sổ sách, tiếp theo ta kiến nghị chia thành hai viện nội ngoại khoa.

- Nội ngoại khoa?

- À, nội ngoại khoa này là phân chia dựa theo nội thương và ngoại thương, những loại như phong hàn thuộc về nội thương, ngoại thương chính là các loại như vết chém vết bỏng.

Lý Kỳ nói: - Sắp xếp này là để tăng hiệu suất. Lang trung am hiểu ngoại thương thì sắp xếp ở viện ngoại khoa, lang trung am hiểu nội thương thì sắp xếp ở viện nội khoa, như vậy cũng có thể phân chia được bệnh nhân. Ngoài trừ nội ngoại hoa, còn có kho thuốc. Bốn cơ chế lớn này phải tách biệt ra, lang trung chỉ quản chuyện khám bệnh, sau khi khám xong bệnh thì viết một mảnh giấy cho phòng sổ sách, bệnh nhân trả tiền rồi, thì cầm theo giấy trả tiền mà đi lấy thuốc. Đây chính là một dạng thương nghiệp hóa, các bộ phận các chức vụ đều định ra theo quy trình vô cùng rõ ràng, mỗi người đều dựa theo quy củ mà làm, như vậy cũng sẽ không loạn, cũng có thể thay đổi lớn nhất lợi ích. Ngoài trừ hai viện nội ngoại khoa, còn phải thiết lập một bộ phận nằm viện.

- Bộ phận nằm viện?

Thái Kinh nghe thấy thì sửng sốt.

Lý Kỳ giải thích: - Bộ phận nằm viện dĩ nhiên là cung cấp nơi để những bệnh nhân đặc biệt nghỉ ngơi. Tình hình của rất nhiều người bệnh tương đối nguy hiểm, lúc nào cũng phải có lang trung bên cạnh. Tuy có một số người có thể bỏ ra số tiền lớn để mời lang trung về nhà khám, nhưng dược liệu và rất nhiều chỗ trong nhà bọn họ đều không hoàn thiện như bệnh viện, cho nên việc này phải dựa theo kiến nghị của lang trung, xem thử có thể phái lang trung ra ngoài được không. Nếu tình hình không cho phép thì phải ở lại bệnh viện, cho nên nhất định phải thành lập bộ phận nằm viện. Mà ở bộ phận nằm viện đêm nào cũng phải có lang trung và nhân viên y tá trực ban, chăm sóc bệnh nhân, đương nhiên, giá tiền chắc chắn cũng không rẻ.

Thái Kinh cau mày nói: - Vậy chẳng phải là cần rất nhiều lang trung?

Lý Kỳ nói: - Đây là đương nhiên, không có hơn mười hai mươi lang trung thì sao dám không biết xấu hổ mà gọi là bệnh viện. Về mặt lang trung, thì phải dựa vào Học viện Thái Sư rồi, muốn có được đầy đủ số lượng lang trung có y thuật cao siêu, nếu chỉ dựa vào dùng tiền chiêu người thì còn lâu mới đủ, bởi vì chỉ cần bệnh viện có được lợi ích, thì tương lai chắc chắn còn có tất nhiều người sẽ mở bệnh viện. Mà lang trung Đại Tống ta vốn ít, viêc này sẽ tạo thành cục diện tranh đoạt, cho nên tự mình bồi dưỡng nhân tài mới có thể khiến bệnh viện phát triển liên tục, đây cũng là một đặc tính của thương nghiệp.

- Hoàng thượng đã ân chuẩn Học viện Thái sư đảm nhiệm y khoa, đã như vậy, sao Thái sư không làm lớn một chút, cải tạo trang viên Tây Giao thành một Viện y khoa độc lập, trước tiên bỏ một số tiền lớn mời những lang trung kia đến Viện y khoa làm lão sư, chuyên bồi dưỡng lang trung. Dù sao thì ngài chiêu mộ một lang trung cũng tốn không ít tiền, hơn nữa chiêu một người cũng chỉ là một người, mà tìm lang trung đến làm lão sư, giá tiền ngang nhau mà có thể bồi dưỡng ra mười mấy, thậm chí là mấy chục lang trung. Nhìn từ góc độ buôn bán, đương nhiên là lựa chọn sau càng có lời hơn rồi

- Ngoài ra, còn có phương thuốc. Phương thuốc bây giờ vô cùng quý giá, người bình thường đều không truyền ra, cho nên phải thiết lập một khoa dược trong Viện y khoa, chuyên nghiên cứu dược vật. Ngoài ra tiêu một số tiền mua phương thuốc bên ngoài. Y thuật, phương thuốc bây giờ mới là mấu chốt. Chỉ cần có đủ phương thuốc có thể đối phó với nan y tạp chứng, thì bệnh viện thành công cũng là tất nhiên, cũng có thể thu hút những người giàu kia cam tâm tình nguyên tiêu số tiền lớn đến bệnh viện của Thái Sư ngài chữa bệnh. Danh tiếng một khi vang xa thì chuyện tiếp theo cũng dễ làm hơn.

Thái Kinh nghe được trầm tư hồi lâu, nói: - Ngươi nói rất có lý.

Thái Dũng nói: - Nhưng như vậy cần rất nhiều tiền.

Lý Kỳ cười nói: - Túy Tiên Cư chúng ta cũng có hứng thú muốn nhập cổ phần. Ngoài ra còn có Hồng gia, Chu gia, mọi người đều vô cùng quen thuộc, tin rằng bọn họ hẳn cũng đồng ý nhập cổ phần, như vậy có thể giảm bớt không ít áp lực cho Thái Sư.

Nếu chỉ xét theo góc độ buôn bán thì hắn có thể sẽ không muốn nhập cổ phần, bởi vì hiện tại hắn chỉ dựa vào thủy tinh cũng có thể phát tài rồi. Nhưng hiện nay bệnh viện mới khởi bước thôi, do vậy hắn hi vọng có thể truyền đạt được một ít quan niệm đời sau, tranh thủ tạo ra một hệ thống chữa bệnh hoàn thiện thuần thục.

- Được! Cứ làm như vậy!

Thái Kinh vừa nghe Lý Kỳ chịu nhập cổ phần, không khỏi vui mừng, đột nhiên lại hỏi: - Vậy bệnh viện đặt tên gì đây?

- Đương nhiên là tên Bệnh viện Thái Sư rồi. Lý Kỳ cười nói: - Bây giờ một từ Thái Sư đã không chỉ nói về quan hàm, nó cũng giống như một thương hiệu vậy. Một khi thương hiệu đã tạo được danh tiếng, sản sinh ra hiệu ứng thương hiệu, thì tiền tài, danh tiếng sẽ không ngừng ào ạt đổ vào trong hầu bao của Thái Sư.