Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1615-1: Ngón thối với Hoàng đế (1)




Bất kể là cuộc chiến bảo vệ Đông Kinh lúc trước, hay lần nam chinh này, Đại Tống đều được nếm quả ngọt trên phương diện hỏa khí, vì vậy việc phát triển hỏa khí càng thêm được chú trọng.

Triệu Giai thì càng như thế, sau khi y lên ngôi, trực tiếp mở thông đạo màu xanh cho Quân Khí Giám, chạy thẳng đến Thiên đình, phàm là có liên quan đến hỏa khí, tất cả đều vì nó mà phục vụ, Quân Khí Giám muốn sắt như thế nào, phường tinh luyện kim loại nhất định phải luyện ra loại sắt đó, đây là chuyện vô điều kiện.

Bạo vũ lê hoa tiễn lúc trước khiến Triệu Giai vô cùng vui sướng, hiện giờ nghe những thần khí Sàng tử nỏ này đều nhiều lần phải đào thải, Triệu Giai có thể không hưng phấn sao, trong lòng vô cùng chờ mong thời đại hỏa khí trong miệng Lý Kỳ, bởi vì y biết dù có thế nào, so với đại quốc phương bắc, Đại Tống từ đầu đến cuối vẫn lâm vào yếu thế, ngựa này cũng không sinh ở phía nam, y cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng vũ khí bù lại, vội vàng hỏi: - Là thần khí thế nào? Mau mau nói với trẫm, không, đều nói chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta bây giờ đi nhìn luôn.

Nói xong y đứng lên.

Lý Kỳ vội nói: - Hoàng thượng không được kích động, hiện giờ vẫn đang ở trong quá trình nghiên cứu phát triển, cũng không có cái gì đáng xem, Hoàng thượng sao không kiên nhẫn một thời gian nữa, cũng đủ để tạo ra một niềm vui bất ngờ. Vi thần dám cam đoan, nhất định sẽ không để cho Hoàng thượng thất vọng.

Triệu Giai nghe thấy lại ngồi xuống, nghĩ một lát, nói:

- Như vậy cũng tốt, ngươi đi nói với đám người Ngu Kỳ, trẫm rất chờ mong với chuyện này, đến lúc đó nếu như nghiên cứu phát triển thành công, trẫm nhất định sẽ có thưởng lớn.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vâng, vi thần nhớ kỹ.

Triệu Giai đột nhiên liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, ho nhẹ một tiếng, nói: - Về chuyện đàm phán giữa nước ta và Tây Hạ, Kinh tế sử, nhiệm vụ này giao cho ngươi, trẫm hi vọng ngươi có thể tiếp tục duy trì phong cách của kinh tế sử tiền nhiệm, không cần phải chú ý đạo quân tử, phải tranh giành, để Đại Tống ta làm tiểu nhân.

Bạch Thiển Dạ liếc nhìn Lý Kỳ, cười nói:

- Vi thần tuân mệnh. Kỳ thật vi thần cũng không phải quân tử, chỉ là một phụ nữ thích cò kè mặc kè giống phụ nữ bình thường.

Triệu Giai ha ha nói: - Đúng đúng đúng, trẫm thiếu chút nữa thì quên ngươi là một nữ nhân.

Ngươi đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe nha! Lý Kỳ tức giận nói: - Hoàng thượng, vi thần vẫn luôn là quân tử, coi trọng lấy đức phục người.

Triệu Giai cười dài nói: - Chuyện này có lẽ cũng chỉ mình ngươi cho rằng thế, ngươi xem, Kinh tế sử cũng đồng tình với lời ta nói.

Cmn, ngươi là Hoàng thượng, nữ nhân của ta là thần tử của ngươi, nàng dám chống đối lại ngươi sao? Thật sự là quá không công bằng. Lý Kỳ âm thầm khinh thường.

Triệu Giai lại nói với Bạch Thiển Dạ: - Kinh tế sử, ngươi nhanh đi chuẩn bị đi, trẫm trước tiên muốn mượn Lý Kỳ một lát.

Bạch Thiển Dạ vuốt cằm tuân lệnh. Liếc nhìn Lý Kỳ, sau đó lui xuống. Đợi cho nàng đi rồi, Lý Kỳ mới phản ứng lại, bất mãn nói: - Hoàng thượng, Kinh tế sử là thê tử của thần, lại là thần tử của ngài, có lời gì không thể nói với nàng sao?

Triệu Giai biến sắc, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Trẫm không phải là không tin Kinh tế sử, mà là không muốn có quá nhiều người biết, trẫm không biết quá nhiều người hiểu phía dưới quốc gia quân tử cất giấu hai tiểu nhân.

- Hai?

Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Một người trong đó nhất định là vi thần.

- Còn một người nữa là trẫm.

Triệu Giai cảm khái nói: - Trước kia khi đọc sách thánh nhân, trẫm thật sự muốn làm một người khiêm tốn, trẫm cũng cho rằng giữa quân thần Đại Tống ta là việc nhân đức không ai nhường ai. Nhưng tới sau này mới nhận ra, trên đời này ai cũng có thể làm quân tử, duy chỉ có trẫm là không được, thân là hoàng đế phải lấy lợi ích quốc gia làm chính. Vì thế không thể không từ thủ đoạn, phải tiếu lí tàng dao, có câu quân tử lấy nghĩa, tiểu nhân lấy lợi, như thế xem ra, trẫm và quân tử không thể tiếp tục có liên quan, nhưng có thể làm một tiểu nhân vì Đại Tống, cũng là vinh hạnh của trẫm.

Như vậy mới là công bằng. trong lòng Lý Kỳ cũng dễ chịu hơn, ha ha nói: - Có thể làm tiểu nhân với hoàng thượng, cũng là vinh hạnh của vi thần, tuy nhiên, vi thần đề nghị, chúng ta ở ngoài mặt vẫn phải giả dạng làm quân tử.

Triệu Giai nói: - Trẫm chuẩn tấu.

Nói xong hai người đồng thời bật cười ha hả.

Ngưng cười, Triệu Giai nghiêm mặt nói: - Người của Y Hạ Bình thị đã vào kinh.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vi thần biết.

Triệu Giai nói: - Vậy ngươi cũng nên biết bọn họ ở Nhật Bản không vui vẻ như vậy.

Nhanh như vậy đã thu được tin tức rồi, Lý Kỳ hơi sững sờ, cười nói: - Không biết hoàng thượng có ý kiến gì không?

- Ta có ý kiến gì ngươi có biết không? Triệu Giai rất thẳng thắn nói:

- Nhật Bản hàng năm đều dùng vàng bạc từ Đại Tống ta đổi thành vô số tiền bạc, tiền bị trôi mất vô cùng nghiêm trọng, mà vàng bạc trong Nhật Bản là gấp mấy lần của Nam Ngô, Đại Lý chung vào, mấu chốt chính là, chúng ta đang chi tiêu rất lớn cho phương diện thủy quân, nếu không lấy được một ít hồi báo, ngươi bảo ta phải đối mặt thế nào với những người nộp thuế mà ngươi từng nhắc tới.

Lý Kỳ cười nói: - Hóa ra là Hoàng thượng động tâm với vàng bạc của Nhật Bản.

Triệu Giai nói: - Đúng. Nhưng không hoàn toàn là thế. Binh nhất định phải huấn luyện thường xuyên, không thể buông thả quá lâu. Trẫm không hy vọng binh lính Đại Tống ta chỉ là một đám lý luận suông, thủy quân thành lập đã lâu như vậy, vẫn chưa lộ diện trên biển, cái này không thể được. Nếu có thể huấn luyện binh đạt tới hiệu quả, có thể trả thù được, chằng phải vui sao.

Lý Kỳ nói: - Vi thần cũng nhìn thấy điểm này, nhưng cơ bản sách lược chúng ta đối phó với Đại Lý, vi thần lo lắng nếu lần này chúng ta nóng vội, Y Hạ Bình Thị sẽ cảm thấy nếu xin sự giúp đỡ của Đại Tống ta, bọn họ sẽ trở thành Đại Lý kế tiếp.

Triệu Giai nhíu mày suy nghĩ một lát, gật đầu nói: - Ngươi nói cũng có lý, vậy ngươi có ý kiến gì không?

Lý Kỳ nói: - Nước ấm luộc ếch, từ từ sẽ đến, tăng cường giúp đỡ cho bọn họ, làm cho bọn họ càng thêm đố kỵ, khiến bọn họ không nỡ từ bỏ ích lợi trong tay mình. Nếu như thể, Nhật Bản nội chiến chỉ là chuyện sớm muộn, đợi đến khi bọn họ lâm vào đường cùng, vậy thì chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp Đại Tống ta, khi đó mới là thời điểm chân chính khiến Nhật Bản ngồi vào bàn đàm phán.

Triệu Giai nói: - Tăng cường giúp đỡ Nhật Bản, Ví dụ?

Lý Kỳ nói: - Thủy tinh.

- Thủy tinh?

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Thủy tinh hiện giờ chỉ có Đại Tống ta mới có, hơn nữa đặc tính thủy tinh đã được triển lãm hoàn toàn, bất kể là chảy vào quốc gia nào, chắc chắn sẽ có người quảng cáo rùm beng, đặc biệt là tầng lớp nhân sĩ, có thể đổi lấy một lượng tiền tài lớn, thiết lập lại quan hệ ngoại giao giữa Đại Tống ta và Nhật Bản, cho dù lui tới cùng Y Hạ Bình thị thì cũng như lui tới với người dân. Chúng ta có thể giao đại lý độc quyền thủy tinh ở Nhật Bản cho Y Hạ Bình thị, một khi thủy tinh tiến vào Nhật Bản, thì tiền của quý tộc Nhật Bản sẽ không ngừng chảy vào hầu bao của Bình thị. Điều này sẽ khiến những người khác càng thêm khủng hoảng, bức bách Bình thị giao thủy tinh ra, Bình thị đối mặt với lợi nhuận dày này sao có thể đồng ý nhượng bộ, trận chiến này là tất phải làm.

- Xem ra ngươi sớm đã có quyết định.