Tần Phu Nhân một khi đối mặt với hoa, vậy thì thật sự có thể làm được tâm vô tạp niệm, hết sức chuyên chú, nàng hoàn toàn không biết lúc nàng vẽ tranh thì đã trở thành người mẫu của người nào đó rồi.
- Hô ---!
Phu nhân đặt cây bút lông đang cầm trên tay lên kệ, nhẹ nhàng thở ra, hay tay chà xát lẫn nhau, lại đặt lên bên miệng làm hai tay ấm áp, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hoa mai, lại cúi đầu liếc nhìn bức họa hoa mai vừa mới hoàn thành đặt trên bàn kia, nàng lắc đầu cười, lầm bẩm:
- Dù có đẹp đến đâu đi nữa, cũng chỉ tồn tại trong phút chốc thôi, mặc dù ngươi còn muốn lưu lại nó, mười năm sau, sau trăm tuổi, nó vẫn sẽ còn phai màu.
Nói xong, nàng dường như cảm thấy hơi mệt chút, cho nên không tự chủ được cầm lấy chén trà bên cạnh, phát hiện nước trà trong chén đã sớm lạnh lẽo rồi, nhưng nàng vẫn uống một ngụm nhỏ, nhuận nhuận môi, nhẹ nhàng rụt lại cổ, dường như cũng bị lạnh lây từ nước trà này, nàng đặt chén trà xuống, vừa mới quay người nhìn lại, nhất thời đã kêu lên một tiếng kinh sợ.
- Tình huống gì đây?
Chỉ thấy một nam tử đứng ngời đình, nhìn nàng mím môi cười.
Nam tử này dĩ nhiên là Lý Kỳ rồi, chỉ thấy một tay hắn giấu sau lưng, ánh mắt hơi lộ vẻ cần thận khẽ quét qua trên người Tần Phu Nhân, trong tà áo choàng tuyết trắng bay trong gió chính là một chiếc váy dài màu hồng phấn, sợi tóc đen thùi nồng đập búi ở trên đầu, chỉ để lại một lọn tóc đen chảy dài từ trên chiếc cổ thon dài chảy xuống tới ngực, châm ngọc cắm nghiêng nghiêng, phượng mi khinh mục, nhàn nhạt liếc qua, hàng lông mi thật dài dường như dệt ra một tầng sương mỏng, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, hai má hoàn mỹ không tì vết trong suốt như ngọc, ngũ quan tinh tế cứ như là bước từ trong tranh ra vậy.
Mỹ mạo như trước.
Lý Kỳ nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Tần Phu Nhân, trong lòng âm thầm đắc ý, rốt cục cũng có một lần muội ấy bị mê hoặc bởi vẻ anh tuấn của ta rồi. Hắn vẫy tay cười nói:
- Này! Phu nhân.
Tần Phu Nhân ngẩn người, đưa tay chỉ vào Lý Kỳ hỏi:
- Ngươi --- ngươi tới khi nào vậy?
- Đây là chuyện đã lâu lắm rồi, ta đều quên mất rồi.
Tài năng nói dối của Lý Kỳ thật sự là há mồm là đến ngay được.
Tần Phu Nhân phiên mắt xem thường, ngụ ý chính là tin ngươi mới là lạ.
Lý Kỳ bước lên trước, cười hì hì nói:
- Phu nhân, có phải cô cảm thấy đặc biệt kinh hỉ không?
Tần Phu Nhân mím môi:
- Kinh hỉ thì thật ra không có, nhưng cũng không khác gì lắm với kinh hãi cả, tuy nhiên việc này cũng không trách ngươi được, ta cũng phải tập cho quen thôi.
Nghe lời này giống như có huyền cơ a. Lý Kỳ cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, ai ôi!!! Nàng ấy đây là ngầm châm biếm ta thường xuyên khiến nàng ấy kinh hãi nha. Trên mặt hắn lộ ra một tia xấu hổ, nói:
- Phu nhân, đã nhiều ngày không gặp, công phu ngoài miệng này của cô thật ra tiến bộ không ít nha.
Tần Phu Nhân thản nhiên nói:
- Gần mực thì đen.
Lý Kỳ ngại ngùng nói:
- Nhưng cô còn chưa tới gần đâu.
Lại nữa rồi. Tần Phu Nhân tức giận nhìn hắn một cái, quyết đoán lựa chọn sự trầm mặc để đáp lại.
Thật sự là mất mặt. Nói không lại ta thì im luôn, tuy nhiên việc này phải do nam sinh chủ động tới gần. Việc này thì Lý Kỳ ngược lại thật sự là quen làm rồi, hắn cất bước đi lên, chủ động tới gần, đột nhiên ồ lên một tiếng, ngón tay chỉ vào trên bàn, hỏi:
- Phu nhân, cô ở đây vẽ tranh hả? Vậy thì thật là trùng hợp quá.
Tần Phu Nhân chớp chớp đôi mắt to mờ mịt, hỏi:
- Trùng hợp cái gì?
- Bởi vì vừa rồi ta cũng vẽ tranh nha.
Lý Kỳ giơ cái tay giấu sau lưng ra ngoài, chỉ thấy trong tay hắn thật sự cầm một bức họa, hắn nói:
- Xem đi, ta không có lừa cô đi.
Tần Phu Nhân nhìn xem sửng sốt.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Người khác đều nói tài văn chương của Tam Nương Vương gia đuổi sát với Thanh Chiếu tỷ tỷ của ta, làm người hâm mộ trung thành của Thanh Chiếu tỷ tỷ, ta vẫn luôn không phục lắm. Vừa lúc hôm nay chúng ta so tài một trận được không?
Tần Phu Nhân lắc đầu nói:
- Không thể so.
- Trả lời dứt khoát thế.
Lý Kỳ trợn tròn hai mắt.
Tần Phu Nhân nghĩ thầm rằng, chỉ cần là ta thi với ngươi, thì không có lần nào có kết quả tốt cả, cho nên ta mới không so. Ngoài miệng nàng lại nói:
- Vẽ tranh vốn là do tùy hứng mà tới, giống như là nói chuyện vậy, có gì đáng để so tài hay sao?
Lý Kỳ sách một tiếng, nói:
- Cô người này thật sự là không thú vị, chẳng lẽ cô không muốn biết tranh của ta vẽ gì hay sao?
Tần Phu Nhân lắc đầu, nói:
- Không muốn.
Nói xong, nàng nhỏ giọng bổ sung thêm:
- Ta nghĩ rằng ngươi vẽ cũng không phải thứ gì tốt.
Lý Kỳ nghe được rõ ràng, bật cười ha ha.
Bệnh cũ của người này lại tái phát rồi, Tần Phu Nhân hỏi:
- Ngươi --- ngươi cười cái gì?
- Ta đang cười sao? Ta không có cười nha.
Lý Kỳ gắng sức nghẹn lại ý cười, hai vai nhanh chóng đứng thẳng, nói:
- Phu nhân, cô thật sự là quá khiêm nhường rồi, lần đầu tiên ta thấy một người khiêm tốn đến mức cam chịu như vậy đấy, ta nghĩ rằng đây chính là cảnh giới cao nhất của khiêm tốn rồi.
Tần Phu Nhân nghe vậy không hiểu ra sao, nhẹ nhàng nhăn lại đôi mày liễu, hỏi:
- Ngươi lại nói mê sảng gì vậy? Cái gì mà cảnh giới cao nhất của khiêm tốn chứ?
- Không có, không có.
Lý Kỳ sắp cười đến đau bụng rồi, liên tục xua tay, ho nhẹ một tiếng, nói một cách chính nghĩa:
- Cũng thế cả, nếu như phu nhân không muốn tỷ thí, vậy thì khỏi phải tỷ thí luôn, nhưn luận bàn một chút chắc là được rồi đi, có luận bàn mới có tiến bộ --- gì, vẫn không được? Vậy thì giám định và thưởng thức cho nhau, thế này là được rồi chứ gì.
Tần Phu Nhân thấy Lý Kỳ giống như bức thiết muốn cho nàng xem bức họa kia, hơn nữa lúc trước Lý Kỳ lại nói như vậy, trong nội tâm của nàng ngược lại là có chút tò mò, nàng nói:
- Vậy thì xem đi vậy.
- Đợi chút!
Lý Kỳ khẩn trương đi đến trước bàn, cẩn thận dịch bức tranh hoa mai ra một chút, sau đó đặt bức tranh của chính mình lên phía trên, từ từ mở ra.
Vẫn là phác họa, không mang theo nửa điểm mực nước nào, chỉ dùng những nét màu đen phác họa thành, nhưng vào thời đại này ai cũng không dám nói rằng mình vẽ đẹp hơn so với Lý Kỳ cả.
Chỉ thấy trong bước tranh là một cảnh phía xa, xa xa là một đình viện nhỏ, trong đình đứng một vị mỹ nữ đang vẽ tranh, tuy nhiên chỉ nhìn thấy một bên mặt, một bức họa rất đơn giản.
Tần Phu Nhân mới đầu chỉ liếc mắt quét qua, cảm thấy bức này quá bình thường thôi, nàng cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy phác họa rồi, nhưng nhìn laai, trong mắt nàng đột nhiên tràn đầy một tia nghi hoặc, nàng nói lẩm bẩm:
- Cảnh tượng trong bức họa kia rất quen thuộc nha.
Lý Kỳ cố nhịn cười nói:
- Rất quen thuộc đi.
Tần Phu Nhân nhìn xem trong chốc lát, đột nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, này chớ không phải là ---. Nàng nghiêng mắt hồ nghi nhìn Lý Kỳ, hỏi:
- Ngươi đến tột cùng là đến đây bao lâu rồi?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Vừa rồi cô cũng hỏi qua rồi đấy, ta đều nói là chuyện thật lâu trước đấy rồi, ta đều quên mất.
Nói xong, hắn lại cười ha ha, nói:
- Phu nhân, cô cảm thấy bức tranh “không phải thứ gì tốt” của ta thế nào?
- A?
Tần Phu Nhân nghe vậy thì nụ cười trên mặt khựng lại, môi đỏ khẽ nhếch, quẫn bách không chịu được, nàng rốt cuộc hiểu được vừa rồi vì sao Lý Kỳ sẽ cười to, thật sự là hận không thể đào một cái động chui vào luôn.
Lý Kỳ có chừng mực, hắn biết rằng da mặt của phu nhân khá mỏng đấy, ngược lại nói:
- Vậy không biết phu nhân cảm thấy trong hai bức họa này thì bức nào càng đẹp hơn.
Tần Phu Nhân nói có lệ:
- Của ngươi đẹp hơn. Thế đã được chưa.
Lý Kỳ oa một tiếng, nói:
- Phu nhân, cô cũng quá có lệ rồi, cho dù cô muốn có lệ, nhưng ở mặt ngoài cũng phải ứng phó một chút chứ, cô có biết hay không cô nói vậy đã xúc phạm rất sâu đến một con sơn dương nhỏ đang đi thẳng trên con đường theo đuổi nghệ thuật không.
Khóe miệng Tần Phu Nhân hơi hơi co rúm, thầm nói:
- Sơn dương nhỏ gì chứ, ta thấy ngươi là cáo già mới đúng.
Lý Kỳ giả vờ không nghe thấy, lại ra sức chỉ hai bức họa trên bàn.
Bao giờ mới xong đây. Tần Phu Nhân bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn hai bức họa một chút. Phi thường thành khẩn nói:
- Bức họa này của ngươi càng đẹp hơn một chút.
Lý Kỳ nghe vậy trầm ngâm không nói.
Tần Phu Nhân hỏi:
- Thế còn chưa được sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nghe cũng không giống như có lệ, chẳng qua là cảm thấy phu nhân có chút rất tự kỷ rồi.
Tần Phu Nhân thật sự có xúc động muốn cầm bút lông đâm vào trong miệng Lý Kỳ, nàng cãi lại:
- Ta đã nói rằng tranh của ngươi đẹp hơn rồi, sao ngươi còn nói ta tự kỷ nữa, ngươi người này lúc nào cũng nói chuyện bừa bãi, rõ ràng chính ngươi tự kỷ thì có.
Lý Kỳ nhấc tay, nói:
- Ai, phu nhân, cô khoan hãy nói, nghe ta chậm rãi giải thích đã.
Tần Phu Nhân tức không kìm được, thật sự giao tranh cùng với Lý Kỳ, nghĩ thầm rằng, ta ngược lại muốn nghe ngươi giải thích như thế nào lại đem chữ tự kỷ này đặt lên đầu ta. Nàng bảo:
- Ngươi nói.
Lý Kỳ hỏi:
- Cô vẽ là gì?
- Tất nhiên là hoa mai.
- Thế còn bức họa của ta vẽ cái gì? Cũng không thể nói là không phải thứ gì tốt a.
Tần Phu Nhân tức giận hai vai phập phồng, quay đầu lại thản nhiên nói:
- Người.
Lý Kỳ nói:
- Nói chính xác hơn chút, là mỹ nhân, bức họa của ta đây có thể gọi là Tuyết sơn phi hồ --- ồ không, là Mỹ nhân trong tuyết.
Trong lòng hắn âm thầm than. Xem ra gần đây nghĩ cố sự nghĩ đến có chút tẩu hỏa nhập ma rồi, sao lại nói ra Tuyết sơn phi hồ được chứ.
Tần Phu Nhân nhịn không được nói:
- Ngươi đừng có vội chuyển hướng đề tài.
- Đừng nóng vội.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Phu nhân, cô nói bức họa của ta đẹp hơn. Khẳng định không phải muốn lừa gạt ta đi.
Tần Phu Nhân nói:
- Không phải.
- Đó chính là lời thật lòng cô nghĩ trong lòng sao.
Tần Phu Nhân gật đầu.
- Ok.
Lý Kỳ nói:
- Kỳ thật hai bức họa này dùng hai loại kỹ thuật vẽ hoàn toàn bất đồng vẽ ra, căn bản không thể so sánh với nhau được, cái này giống như lấy trâu so với ngựa vậy, trâu nhất định sẽ nói trâu càng đẹp, mà ngựa cũng nhất định sẽ nói ngựa đẹp hơn, cho nên so sánh như này không quá công bằng.
Tần Phu Nhân nghe vậy có chút buồn bực, hỏi:
- Một khi đã như vậy thì ngươi còn muốn so với ta làm gì?
Lý Kỳ nói:
- Ta có so họa kỹ với cô đâu.
Tần Phu Nhân kinh ngạc hỏi:
- Vậy ngươi so cái gì?
Lý Kỳ nói:
- So cảnh sắc trong bức tranh nha.
- Cái --- cái gì? Bức họa --- cảnh sắc trong bức họa?
Tần Phu Nhân mờ mọt mở to hai mắt, rất là đáng yêu.
Lý Kỳ dang hai tay ra hỏi;
- Đương nhiên a, bằng không phu nhân cho rằng ta muốn so cái gì?
- Vừa rồi ngươi cũng không phải nói như.
Tần Phu Nhân vội vàng nói.
Lý Kỳ cười nói:
- Đúng vậy, lúc bắt đầu là muốn luận bàn họa kỹ với cô, nhưng cô không chịu, vì thế ta đã nói là giám định và thưởng thức, hơn nữa ta hỏi có phải bức tranh của cô càng đẹp hơn không, đương nhiên chính là chỉ cảnh trong bức tranh, mà không phải so họa kỹ cao siêu trong bức họa.
Tần Phu Nhân hồi tưởng một chút, thật đúng là như thế.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Lúc trước cô nói, bức tranh của cô chính là hoa mai, bức tranh của ta chính là người, nếu như chỉ so cảnh trong bức họa, nói đơn giản chính là so xem hoa với người ai đẹp hơn, phu nhân nói bức họa của ta đẹp hơn, nói cách khác là người đẹp hơn hoa, không biết ta có lý giải sai không?
Tần Phu Nhân đã bố trí phòng vệ khắp nơi, nhưng kết quả vẫn chui vào bẫy của Lý Kỳ, thế này thì hay rồi, gật đầu không được, lắc đầu cũng không đúng, ở một ngày tuyết rơi nặng hạt như thế này, nàng chỉ cảm thấy hai má nóng lên như hỏa lò vậy.
Yes! Ta thật sự mẹ nó là một thiên tài, thế này còn có thể khiến cho ta chu toàn lại được. Lý Kỳ âm thầm giơ ngón tay cái lên, cười ti tiện nói:
- Tuy rằng phu nhân nói cũng không sai, chỉ có điều lời này nói ra từ miệng phu nhân, thì có vẻ cũng quá tự kỷ rồi, không biết phu nhân nghĩ nghư thế nào?
----------oOo----------