Bắc Tống Phong Lưu

Chương 161: Đệ nhất danh




Lý Kỳ liền nói: - Yêu cầu thứ hai, chính là từ nay về sau, những đầu bếp bình thường hay nấu ăn cho Thái sư, nếu không rõ cái gì, thì phải nghe theo thảo dân.

Thái Kinh suy tư một hồi, gật đầu: - Được rồi, lão phu đáp ứngn gươi. Từ nay về sau, ẩm thực của lão phu toàn bộ giao cho ngươi phụ trách. Ngươi vạn lần đừng để lão phu thất vọng.

- Thảo dân sẽ dùng hết sức mình, làm những món ngon cho Thái sư thưởng thức.

Đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khạc, yến tiệc gạch cua cũng dần tới hồi cuối.

Hai mươi món ngon, mọi người đều đã nếm thử. Kế tiếp chính là xem ai có thể lực áp bầy trù, đoạt được ngôi đầu.

Hai mươi người đầu bếp, bao gồm cả Lý Kỳ quay về khu đất trống. Nhưng không khí không có vẻ khẩn trương lắm.

Về việc chọn người chiến thắng, Thái Kinh tự nhiên phải hỏi ý kiến của Tả Bá Thanh. Ông ta khẽ cười: - Bá Thanh, ngươi cho rằng trong hai mươi món ngon đó, món nào là tốt nhất?

Tả Bá Thanh thi lễ một cái, đáp: - Tiểu nhân cho rằng, luận về kỹ thuật xắt rau, món quạt ngọc của Cổ sư phó Phan Lâu là đứng đầu. Nhưng luận về hương vị và tài sáng tạo, thì Phỉ Thúy Minh Châu, Bách Tử Thiên Tôn và đậu hũ hầm cách thủy sàn sàn như nhau. Tuy nhiên. Nói tới đây, y bỗng dừng lại.

Thái Kinh cười cười: - Ngươi cứ nói, không cần phải cố kỵ.

Tả Bá Thanh gật đầu: - Tuy nhiên Lý sư phó dùng nguyên liệu giá rẻ, lại làm ra món ăn mỹ vị như vậy. Riêng điểm này, tiểu nhân cho rằng Lý sư phó vẫn cao hơn một bậc.

Thái Kinh cười gật đầu, lại hướng Thái Thao hỏi: - Thao Nhi, con thấy thế nào?

Thái Thao đáp: - Dù hài nhi cảm thấy Phỉ Thủy Minh Châu của Mẫn Đức và Bách Tử Thiên Tôn của Trương nương tử có hương vị tốt hơn. Nhưng Lý sư phó lại đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ cho phụ thân, đúng là khó được. Cho nên hài nhi cũng đồng ý với lời của Tả sư phó.

Thái Kinh ừ một tiếng, hướng phía mọi người hỏi: - Các ngươi?

- Hạ quan cũng vậy. Triệu Dã cười ha hả nói.

Mọi người đều lên tiếng phụ họa.

Những người ngồi đây lăn lội trong quan trường đã thành tinh. Bản lĩnh kiến phong sử đà càng thuộc làu làu. Đã gạch cua không tốt cho sức khỏe của Thái Kinh, như vậy bọn họ đương nhiên không dám nhắc tới những món ngon khác.

Thái Mẫn Đức nghe xong, nặng nề thở dài. Dù vừa rồi y đã đoán được kết quả, nhưng nghe mọi người không ngừng tán thưởng Lý Kỳ, trong lòng dù sao vẫn khó chịu.

Mà Trương Xuân Nhi thì cắn chặt hàm răng, hai tay nắm chặt, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ trên trán xuống khuôn mặt. Trong mắt lộ vẻ không cam lòng. Nếu Lý Kỳ dùng trù nghệ thắng được nàng, nàng sẽ không có ý kiến. Nhưng Lý Kỳ lại dùng một cái Cholesterol gì đó thay đổi Càn Khôn, một kích chiến thắng. Điều này làm cho nàng rất khó tiếp nhận. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một chuyện biệt khuất như vậy.

Có người sầu, tự nhiên có người vui mừng.

Người vui mừng nhất đương nhiên là Ngô Tiểu Lục. Cậu ta tránh đằng sau Lý Kỳ, cúi đầu cười ngây ngô. Tuy nhiên Lý Kỳ ngược lại rất bình tĩnh, cúi đầu không nói. Phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Thái Kinh vuốt chòm râu, đột nhiên gọi: - Lý Kỳ.

- Thảo dân tại

- Các vị đại nhân đều nhín trúng món đậu hũ hầm cách thủy của ngươi, ngươi có gì muốn nói không?

- Đa ta các vị đại nhân đã yêu mến.

Lý Kỳ hướng mọi người thi lễ, nói tiếp: - Thực ra việc thắng thua không quan trọng với thảo dân. Quan trọng nhất là Thái sư cùng các vị đại nhân ăn xong có thể cảm thấy sung sướng, thân thể khỏa mạnh. Như vậy tiểu nhân đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Tin rằng đây cũng là mục địch mà Thái sư tổ chức yến tiệc lần này.

Thái Mẫn Đức nghe xong, trong lòng thầm mắng Lý Kỳ là kẻ tiểu nhân dối trá.

Còn Thái Kinh và những khách quý lại cảm thấy rất hưởng thụ. Thử hỏi ai không muốn sống lâu trăm tuổi.

Thái Kinh gật đầu: - Không kiêu không vội, rất tốt, rất tốt.

Kế tiếp chính là công bố kết quả. Món đậu hũ hầm cách thủy của Lý Kỳ không hề lo lắng đoạt danh đầu.

Về kết quả này, mặc dù không phải ai cũng phục, nhưng không có người dị nghị.

Sau khi thông báo kết quả, Thái Kinh liền phân phó hạ nhân dẫn tất cả đầu bếp tới biệt viện. Sau đó lại sai người dâng rượu ngon, món ngon do đầu bếp của quý phủ làm, cho tất cả mọi người thưởng thức.

Trong bữa tiệc, ngoại trừ Trương Xuân Nhi ra, các đầu bếp còn lại đều đi lên chúc mừng Lý Kỳ. Kể cả Thái Mẫn Đức cũng trong đó. Hiện tại thân phận của Lý Kỳ đã khác trước. Là đầu bếp chuyên dụng cho Thái Kinh. Có thể nói là địa vị tăng lên. Cho nên mọi người không dám đối xử với hắn như buổi sáng.

Lý Kỳ vẻ mặt bình thản, mỉm cười chống đỡ. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Thái Mẫn Đức mang theo vẻ mặt vui vẻ tới chúc mừng hắn, trong lòng hắn lại có vài phần khâm phục trí tuệ của Thái Mẫn Đức.

Còn Ngô Tiểu Lục, vừa nãy suýt nữa dọa đái ra quần. HIện tại có thể nói là sống sót sau tai nạn. Còn không buông cái bụng, dùng sức ăn. Cũng không bận tâm ánh mắt của mọi người, miệng đầy dầu, đôi mắt đỏ bừng.

Trương Xuân Nhi nhìn thấy cảnh này, sao còn có thể nuốt trôi cơm. Ngồi thêm một lát, liền đứng dậy cáo tử. Sau đó là Thái Mẫn Đức. Chúc thì chúc, nhưng y cũng không muốn làm kép phụ.

Sau khi ăn xong, các đầu bếp lần lượt cáo từ tở về. Đương nhiên, mỗi người đều được một phần hậu lễ của Thái Kinh.

Nhưng Lý Kỳ vẫn chưa thể đi. Từ hôm nay bắt đầu, hắn phải phụ trách hoàn toàn việc ăn uống của Thái Kinh.

Sau khi ăn xong, Lý Kỳ dẫn theo Ngô Tiểu Lục đã no căng bụng, chuẩn bị tới phòng bếp của phủ thái sư để quen thuộc hoàn cảnh. Mới ra biệt viện liền thấy Tả Bá Thanh chính đi về hướng này. Vội vàng nghênh đón: - Tả đại ca.

- Lý Sư phó, chúc mừng, chúc mừng.

Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Vừa rồi trên yến tiệc, toàn bộ nhờ Tả đại ca hỗ trợ, tiểu đệ mới may mắn thắng được. Tiểu đệ thực sự cảm kích vô cùng.

Tả Bá Thanh lập tức tiếp lời: - Vậy cậu muốn cảm tạ ta như thế nào?

- À?

Lý Kỳ sững sờ, thẫn thờ nhìn Tả Bá Thanh.

Tả Bá Thanh vui vẻ nói: - Không biết Lý sư phó có thể chỉ giáo món Khai Thủy Tùng Diệp kia không?

Người này đúng là một trù si. Lý Kỳ biết nếu hôm nay không nói rõ cho Tả Bá Thanh, thì ngày khác y lại hỏi. Hơn nữa hắn cũng không muốn nợ nhân tình. Liền gật đầu: - Được rồi. Tả đại ca đã yêu mến món đệ làm như vậy, đệ lại cự tuyệt thì là đệ không phải.

Tiếp theo, Lý Kỳ nói cách làm món Khai Thủy Tùng Diệp từ đầu đến cuối cho Tả Bá Thanh nghe.

Hai người đều là cao thủ trù nghệ, cho nên nói một lần, là có thể hiểu ra.

Tả Bá Thanh nghe xong, hai mắt tỏa sáng. Lại thỉnh giáo Lý Kỳ một số vấn đề về cholesterol. Lý Kỳ cũng rất vui vẻ giải đáp thắc mắc của y. Tả Bá Thanh nghe như si như say. Chỉ hận gặp lại quá muộn. Khi đã nắm rõ được vấn đề, y liền thành khẩn nói với Lý Kỳ: - Lý sư phó, ta có một câu cần nhắc nhở cậu. Sau này cậu nấu ăn cho Thái sư, nên nghĩ kỹ trước khi nói. Đừng liều lĩnh như ngày hôm nay. Cậu cũng biết đấy, nếu vừa rồi cậu nói sai một câu, hậu quả khó mà lường được.

Lý Kỳ biết rất rõ, nhưng cầu phú quý trong nguy hiểm mới là bản chất của thương nhân. Hắn gật đầu: - Đa tạ Tả đại ca đã nhắc nhở.

Tả Bá Thanh gật gật đầu, liền cáo từ.