Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1609-1: Nàng vẽ mai, ta vẽ người đẹp (1)




Cửa ải cuối năm buông xuống, tuyết lớn bay tán loạn.

So với thời tiết kỳ lạ ở đời sau, bốn mùa lập tức phân chia rõ ràng hơn, Lý Kỳ tới nơi này đã nhiều năm rồi, vẫn thật sự là chưa từng có mùa đông nào không có tuyết rơi cả, năm nay cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng rất lạnh, nhưng Lý Kỳ cũng rất hưởng thụ, đây chính là phúc lợi khi hắn xuyên qua, cho dù là tuyết cũng trắng hơn so với đời sau.

Ngoài phòng một mảnh mù sương, thiên địa dường như nối thành một mảnh.

Loại thời điểm này trong quá khứ, trước cửa Vương phủ thường xuyên có thể nhìn thấy tôi tớ quét tuyết, bởi vì thời điểm này là thời điểm khách khứa tới thăm hỏi nhiều nhất trong một năm, nhưng năm nay dường như tuyết đọng trước cửa Vương phủ không được xử lý tốt lắm, như thể là muốn từ chối khách nhân ngoài cửa vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năm nay cũng không cũng không thấy sẽ có ai đến cửa cả.

Đây là tính chất ác nghiệt của chính trị, thời điểm ngươi đắc thế, những người đó sẽ đem ngươi chúng tinh phủng nguyệt, nhưng một khi ngươi thất thế, những người đó lập tức sẽ thay đổi sắc mặt, không ném đá xuống giếng đã xem như khách khí lắm rồi, sao còn có người muốn dính vào nửa điểm quan hệ nữa chứ.

- Xuyyyyyy ---!

Một chiếc xe ngựa hiếm thấy dừng lại trước cửa Vương phủ.

Lý Kỳ bọc một chiếc áo choàng màu lam từ trong xe ngựa đi ra, nhìn trước cửa chính vắng vẻ đến có thể giăng lưới bắt chim, trong lòng hắn có đủ loại cảm giác lẫn lộn, chỉ than lòng người dễ thay đổi a!

Dừng lại trước cửa một lát, hắn giơ tay lên, một gã hộ vệ lập tức tiến lên gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, nghe thấy “két” một tiếng, cửa chính được mở ra từ bên trong, một đứa bé giữ cửa nhô đầu ra, vừa nhìn thấy Lý Kỳ, vội đứng ra hành lễ:

- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.

Lý Kỳ gật đầu, hỏi:

- Lão gia nhà ngươi có ở nhà không?

- Có ở ạ. Trước mời Xu Mật Sứ vào trong đã.

Có thể làm người hầu ở Vương phủ đều là người thông minh cả, bình thường mà nói, nếu khách nhân không có hẹn trước, thì đều phải đi thông báo trước đấy, nhưng ngươi cũng phải xem là ai tới, Lý Kỳ nhưng là quan nhất phẩm đương triều đấy, ai dám khiến hắn đợi ngoài cửa chứ, hơn nữa tôi tớ trong Vương phủ cũng đều biết Lý Kỳ. Vì thế đứa bé trông cửa này vội vàng mời Lý Kỳ vào trong phủ.

Đi vào sảnh trước, Viện công tự mình tiến lên tiếp đón, rót một ly trà cho Lý Kỳ, nói:

- Xu Mật Sứ xin chờ một lát, chút nữa lão gia sẽ tới đây.

Lý Kỳ cười nói:

- Không có việc gì, không có việc gì.

Nói xong hắn liếc nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng bảo:

- Hỏi ngươi một việc.

Viện công kia nói:

- Xu Mật Sứ mời nói.

Lý Kỳ hỏi:

- Phu nhân gần đây vẫn tốt chứ?

Viện công kia đầu tiên là sửng sốt, lập tức thỏa mái, cười ha ha nói:

- Phu nhân nàng vẫn hoàn hảo, ngài có muốn ta phái người đi thông báo đến phu nhân, nói rằng Xu Mật Sứ ngài đã đến hay không.

- Ách …

Lý Kỳ lắc đầu, nói:

- Việc đấy thì thật không cần. Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi.

- Vâng.

Viện công tuân lệnh, lập tức lui ra ngoài.

Lý Kỳ thêm củi lửa, xoa tay, hai đầu lông mày lộ ra một tia lo lắng, hôm nay hắn tới đây, đương nhiên không phải vì đến tìm Vương Trọng Lăng rồi, mục đích chủ yếu vẫn là hướng về Tần phu nhân, chỉ tiện thể nhìn Vương Trọng Lăng mà thôi.

Thời điểm ở Hàng Châu. Hắn đã giúp Tần phu nhân tiêu trừ tâm ma, nhưng hiện giờ lại lại xuất hiện mấy chuyện mục nát của Vương Trọng Lăng, trời mới biết trong lòng Tần phu nhân suy nghĩ gì, điều này khiến cho hắn phi thường lo lắng. Nếu chẳng may co chuyện gì không tốt, thì sẽ uổng phí toàn bộ những cố gắng lúc trước mất.

Chỉ chốc lát sau, Vương Trọng Lăng cùng Vương phu nhân đi từ ngoài vào, từ sau khi Vương Trọng Lăng được thả ra thì lại trở nên tinh thần sáng láng. Đương nhiên, hình thể cũng bắt đầu khôi phục lại, mà Vương phu nhân vẫn luôn thùy mị thướt tha. Dù sao có thể sinh ra một đại mỹ nhân như Vương Dao thì công lao toàn bộ phải đặt lên đầu bà ấy, nếu như mà dựa vào Vương Trọng Lăng ấy mà, vậy thì sẽ quá thê thảm, tuy nhiên vẫn gầy hơn so với trong quá khứ một chút, xem ra không ít lo lắng cho Vương Trọng Lăng.

Mẹ kiếp! Vừa mới trở về vài ngày thôi đã lại béo thành như vậy rồi. Lý Kỳ âm thầm mắng một câu, vội vàng đứng dậy, chắp tay nói:

- Lý Kỳ bái kiến Vương thúc thúc, Vương di.

Vương Trọng Lăng cười ha ha, chụp một cái lên vai Lý Kỳ, đau đến mức Lý Kỳ thầm muốn đá ra một cước, lại nghe thấy ông ta nói:

- Hiền chất, sao trước khi cậu đến lại không phái người đến thông báo một tiếng, làm hại Vương thúc thúc với Vương di của cậu đều không có chuẩn bị gì cả.

Vương phu nhân mỉm cười gật đầu:

- Đúng vậy a, ta vừa mới sai người đi chuẩn bị, nếu như có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, thì cậu cũng thứ lỗi chút.

Không thể nào, nhìn bộ dáng của bà ấy dường như cũng không có giận ta, điều đó không có khả năng nha, ta trở về lâu như vậy rồi nhưng vẫn không tới Vương phủ, đến tận lúc Vương thúc thúc được thả ra thì ta mới đến cửa hỏi thăm, đổi lại là ta, ta nhất định cũng sẽ không vui đấy, bà ấy chỉ là một nữ tắc nhân gia, chẳng lẽ còn khoan hồng độ lượng hơn so với ta sao, không đúng, không đúng, bà ấy hẳn là đã biết, cũng đúng vậy a, tuy rằng Vương di không thông minh như mẹ vợ ta, nhưng dù gì cũng xuất thân từ nhà hoạn quan, sao có thể không nhìn ra chứ.

Lý Kỳ cười nói:

- Vương di khách khí, ta chính là sợ phiền toái tới hai người, vì vậy trước đó mới không đưa bái thiếp lên, hơn nữa hiện giờ Hoàng thượng đang cật lực chống nạn tham nhũng, nếu là phô trương lãng phí thì lại bị người mượn cớ mất.

- Đúng đúng đúng, cũng là cậu suy nghĩ chu đáo.

Vương phu nhân nói xong lại nói với trượng phu của mình:

- Ông xem một chút Lý Kỳ người ta, tuy rằng vẫn còn tuổi trẻ, nhưng làm việc rất cẩn thận, đâu có giống ông, làm việc lúc nào cũng lỗ mãng.

Oa! Dì thật đúng là để mắt đến Vương thúc thúc nha, ông ta sao có thể là một người lỗ mãng được, thật sự là trong mắt tình nhân hóa thành Tây Thi nha. Một câu nói xấu này của Vương phu nhân, Lý Kỳ nghe được lại thành lời tán thưởng cao nhất đối với Vương Trọng Lăng.

Vương Trọng Lăng nhướn mày, nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, sự tình đã qua rồi, còn nói lại làm gì nữa.

Ông ta nói xong, thì khẩn trương nói sang chuyện khác, ông duỗi tay ra bảo:

- Hiền chất ngồi đi.

- Vâng.

Sau khi ba người ngồi xuống, Vương phu nhân dường như đột nhiên nhớ tới điều gì:

- Ai ôi!!! Thiếu chút nữa đã quên nói cho Tam Nương rồi, hiện tại ta sẽ sai người đi gọi Tam Nương đến.

Lão ngài cũng quá trực tiếp đi, tuy rằng ta cũng muốn thế. Lý Kỳ đỏ mặt xấu hổ, cảm giác chình mình đặc biệt muốn làm một con chim non đơn thuần rồi.

Tại lúc vừa bắt đầu, kỳ thật Vương phu nhân cũng chướng mắt Lý Kỳ, dù sao Vương gia của bọn họ cũng là dòng dõi thư hương, mà Lý Kỳ lại xuất thân là đầu bếp, môn không đăng, hộ không đối, ở trong lòng Vương phu nhân, thủy chung ngoài Trịnh Dật ra thì không có ứng cử viên thứ hai.