Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1595-1: Bữa sáng (1)




- Nhị tỷ, đây là tặng tỷ ….

- Oa! Chiếc dây chuyền này đẹp quá!

- Tứ tẩu, đây là tặng tẩu.

- Cảm ơn ngươi, Thất muội phu.

- Tứ ca, biết ca thích tranh nhất, đây là bức tranh nổi tiếng mà đệ đặc biệt tìm được, tặng ca.

- Đa ta, đa tạ.

- Khách khí, khách khí, đúng rồi, gần đây cha vợ và mẹ vợ có khỏe không?

- Phụ mẫu sức khỏe đều khỏe.

- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi … đúng rồi, vậy có nhắc tới ta không?

- Nương và Thất muội khi nói chuyện thường nhắc tới ngươi, về phần cha, cũng có đề cập tới.

- Đó là tốt hay là xấu?

- Phần lớn đều là chút chuyện công, cha mẹ cũng không để chúng ta nghe.

- Như vậy đi, đa tạ tứ ca báo cho biết.

- Thất muội phu khách khí rồi, ta ….

- Ngươi đi làm đi, ngươi đi làm đi.

……

……

Chờ tới khi phu thê Bạch Thì Trung tới trước nhà, chỉ thấy bên trong chất đầy quà, đám con cái mình được Lý Kỳ dụ dỗ vây quanh, không có chút kiêu ngạo nào, nào giống như con cái nhà đại hộ, tức tới mức dậm chân nói:

- Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem, đây còn có thể thống gì, còn có thể thống gì.

Bạch phu nhân đều thấy trong mắt, thấy quà của Lý Kỳ tặng đều là hợp ý. Những đứa con này của bà sao có thể chống nổi, vui vẻ bật cười ha hả, ngoài miệng lại nói:

- Lẽ nào nhà người ta cãi nhau suốt ngày thì ra thể thống hả.

Bạch Thì Trung không thể phản bác lại được, buồn bực nói với phu nhân:

- Hôm nay sao bà lại giúp tên tiểu tử đó.

Bạch phu nhân cười nói:

- Ta giúp cũng là giúp người thân, vào đi.

Bạch Thì Trung tới trước cửa, khẽ ho lên một tiếng.

- Cha, nương, các người tới rồi.

Bạch Thì Trung trừng mắt nhìn con cái, nói:

- Các ngươi về phòng trước đi.

- Vâng.

Dù sao thì gia tộc sỹ đại phu, dù đã lạc phách rồi, nhưng một số thứ căn bản cũng vẫn không bị mất đi, trưởng bối này nói một câu, vãn bối đó sẽ phải nghe theo, không thể ngỗ nghịch được.

Đương nhiên, Lý Kỳ là một ngoại lệ rồi.

Chờ sau khi những đại ca đại tỷ đó lui xuống rồi, Lý Kỳ liền bước lên phía trước, hành đại lễ nói:

- Tiểu tế bái kiến cha vợ, mẹ vợ, nhị lão vẫn khỏe chứ?

Bạch Thì Trung hừ một tiếng, không nhịn được nói:

- Nhìn thấy ngươi thì không khỏe luôn rồi.

Bạch phu nhân huých nhẹ Bạch Thì Trung một cái, liền đưa ánh mắt xin lỗi về phía Lý Kỳ, cười nói:

- Đều là có tuổi rồi, vẫn chính là như vậy, các ngươi khỏe là tốt rồi.

- Lời của mẹ vợ, nếu mẹ vợ đi cùng với Thất Nương, người bên cạnh nhất định sẽ nghĩ là hai tỷ muội.

Bạch Thì Trung thầm chửi một câu, da mặt của tên tiểu tử này cũng dày thật.

Bạch phu nhân lại bật cười ha hả lườm Lý Kỳ, nói:

- Ngồi đi, ngồi đi.

Đối với lời nói lạnh nhạt của Bạch Thì Trung, Lý Kỳ không hề căm tức, già rồi như trẻ con, so với Bạch Thì Trung mà nói, cha ruột hắn mới khó tính, đặc biệt là về khoản nấu ăn, gần như điên cuồng, chỉ hơi không tốt một chút, liền ầm ầm phun nước miếng, cho dù là lỗi của ai, trước tiên là phải chửi trước rồi tính tiếp, còn có nhạc phụ đó nữa, cũng là một người khó tính. Phụ thân của hắn thì quá thẳng thắn, trong mắt không nhìn được một kẻ ngốc, mà nhạc phụ hắn thì quá xảo quyệt.

Trên thế giới này không có nhạc phụ nào có thể khiến cho con rể mình đi tiếp một vài đại minh tinh, nhạc phụ hắn làm được việc này, còn nói rất hay là để tích lũy được kinh nghiệm, là chủ tịch hội đồng quản trị tương lại phải hiểu được các loại người đối diện, xã giao là điều không thể tránh khỏi. Kỳ thực vốn đây cũng là xã giao chính đáng, khách quý tới chỗ ngươi ăn cơm, ngươi là ông chủ thì phải đi chào hỏi chứ. Nhưng, từ miệng của nhạc phụ hắn nói ra, thì giống như một cuộc giao dịch tình sắc, duy nhất khiến cho Lý Kỳ cảm kích chính là xấu xí thì ít khi khiến hắn đi.

Dưới sự chỉ bảo của hai người lớn tuổi này, Lý Kỳ đã bách độc bất xâm, huống chi là một tiểu ca sắc như Bạch Thì Trung, đương nhiên lời này không thể nói ra, nếu không sẽ biến thành một đại ca sắc.

Vợ chồng Bạch Thì Trung ngồi ghế trên, còn Lý Kỳ thì ngồi bên cạnh Bạch Thì Trung, rõ ràng chính là trước mặt.

Bạch phu nhân cười nói:

- Nghe nói ngươi lại đánh thắng trận lớn trở về, thật đúng là đáng chúc mừng, lão cũng được thơm lây, ra ngoài mua đồ chủ quán còn cho không ít ưu đãi.

Chuyện này thật sự là có chút hào quang. Lý Kỳ cười cũng không được, khóc cũng không xong, chỉ nói:

- Hóa ra còn có tác dụng này, tiểu tế hôm nào cũng đi thử xem.

Bạch phu nhân trêu tức Lý Kỳ một câu, nói tới đây liền dừng lại, nói:

- Nhưng ngươi quay về nhiều ngày như vậy, sao hôm nay mới tới thăm chúng ta?

Lý Kỳ miêu tả sơ lược nói:

- Thất Nương bị người ta ức hiếp, nếu ta không thay nàng ấy xả giận, sao còn có mặt mũi nào tới gặp Nhị lão chứ.

Bạch phu nhân mỉm cười, trong lòng rất hiểu, thấy Bạch Thì Trung ngồi ở đó quay đầu lại cũng không biết đang tức giận với ai, trầm ngâm một hồi, đứng dậy nói:

- Lý Kỳ, hôm nay ở lại đây ăn trưa nhé.

Lý Kỳ rất ngại ngùng nói:

- Thực không dám giấu diếm, mẹ vợ, con rể cơm tối cũng định ăn ở đây.

Tiểu tử ngươi cũng thật là không thay đổi chút nào. Bạch phu nhân suýt nữa cũng phì cười, cố nín lại, nói:

- Được được được, bây giờ ta sẽ cho người đi chuẩn bị ngay.

Nói xong, ánh mắt bà dừng lại bên phía Bạch Thì Trung.

Lý Kỳ làm thể tay ok.

Mặc dù Bạch phu nhân không hiểu thế tay này, nhưng thấy vẻ mặt tự tin của hắn, trong lòng cũng hiểu, lại quay san g nói với Bạch Thì Trung:

- Con rể khó lắm mới đến được một lần, đừng có làm mất thời gian của con rể nữa.

Bạch Thì Trung không nhịn được đành lên tiếng:

- Được rồi, được rồi, ta biết rồi.

Bạch phu nhân lắc đầu, sau đó bỏ đi.

Bà chân trước vừa bước ra, Bạch Thì Trung liền nói:

- Thật đúng là dông dài.

Lý Kỳ liền tiếp lời nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, phụ nữ thật đúng là khác với đàn ông, có chút chuyện cũng nói cả ngày, phiến phức quá đi.

Bạch Thì Trung liền nói:

- Ai nói không phải chứ, e là bữa cơm hôm nay cũng đã tăng lên một văn tiền, rơi vào miệng họ sẽ thành chuyện lớn.

Lý Kỳ nói:

- Đâu chỉ là chuyện ăn uống, e là ngay cả hàng xóm cãi nhau vài câu, họ cũng đều có thể nói ra thành bảy tám loại nữa ấy. Điều này không liên quan gì tới họ sao? Thật đúng là chưa từng ra ngoài mà.

- Nữ nhân chính là như vậy.

- Không sai, không sai, con rể cũng nhận thức thấy sâu sắc điều này.

Không đúng rồi, từ khi nào ta và tiểu tử này lại đứng về một phía thế? Bạch Thì Trung nói xong, bỗng như bừng tỉnh, hai mắt trợn trừng nhìn Lý Kỳ, lại nghiêng đầu, thầm nghĩ, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì thế?

Lý Kỳ thấy biểu hiện quẫn bách của Bạch Thì Trung suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, thầm nghĩ, ta tới rồi, cũng không định ra về tay không. Nếu ngay cả Bạch Thì Trung ngươi cũng không dẹp được, ta sẽ lập tức từ chức. Ho khẽ một tiếng, liền nói tiếp:

- Ồ đúng rồi, cha vợ, Vương thúc thúc nhờ ta chuyển tới cha một câu.

Bạch Thì Trung vốn định không nói chuyện, nhưng nghe thấy ba từ Vương Trọng Lăng, không khỏi sững người, liền liếc nhìn Lý Kỳ, chần chờ hồi lâu, thấp giọng hỏi:

- Thật …. Thật sao? Ngươi …. Ngươi đã gặp Vương Trọng Lăng?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Hôm qua vừa mới gặp.

Bạch Thì Trung và Vương Trọng Lăng là anh em đồng hao. Hai nhà cũng là thế giao, có thể gọi là thân như thủ túc. Dù nói vụ án của Vương Trọng Lăng là thuộc cơ mật cao độ, nhưng Bạch gia họ cũng liên lụy vào đó, ông ta nhất định là biết rồi. Ông ta lén trừng mắt nhìn Lý Kỳ, sau đó nói:

- Lão ta vẫn khỏe chứ?

Lý Kỳ thở dài.