Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1546-2: Đàm phán cuối cùng (Thượng) (2)




Dừng lại một chút, y mới lên tiếng nói:

- Ta hy vọng Xu Mật Sứ có thể ra tay tương trợ.

Thật đúng là con người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Triệu Tinh Yến vừa nghe thấy thế, trong mắt bỗng hiện lên ánh mắt vui mừng.

Ha ha! Cuối cùng cũng tới cầu xin ta rồi, ta đã bố trí cục diện này cũng không dễ dàng gì, cũng nên là lúc ta thu hoạch rồi. Lý Kỳ lập tức giữ vững tinh thần, nói:

- Đại Lý vương khách khí rồi, người khác ta không dám nói, nhưng nếu Đại Lý vương cần Lý Kỳ ta, dù là chuyện gì ta cũng không dám nói hai lời. Đương nhiên, cục diện này các nhân ta, nếu liên lụy tới chuyện công, dù sao phía trên ta còn có Hoàng thượng, nhất định phải lượng sức mà làm, cũng xin Đại Lý vương lượng thứ.

Lời này nói ra vô cùng sảng khoái, cũng đủ nể mặt Đoàn Chính Nghiêm rồi. Nhưng trên thực tế, không phải nói như vậy, Đoàn Chính Nghiêm đường đường là vua một nước, về phương diện cá nhân còn phải tới cầu xin Lý Kỳ.

- Chuyện này ta cũng hiểu.

Đoàn Chính Nghiêm thăm dò nói:

- Nói vậy Xu Mật Sứ cũng biết hiện giờ đám người Diêu Kha Long, Bạch Mao Phượng đều mong muốn có thể gặp Xu Mật Sứ một lần. Nguyên nhân trong đó ta cũng không nói nhiều nữa, ta hy vọng Xu Mật Sứ có thể giúp ta khuyên giải đám người Diêu Kha Long.

- Chuyện này ….

Lý Kỳ khó xử nói:

- Nếu ta ra mặt, e là không ổn.

- Vì sao?

Lý Kỳ nói:

- Đại Lý vương, ngươi suy nghĩ lại mà xem, họ muốn gặp ta đó là vì họ muốn quy thuận Đại Tống ta. Nếu ta đồng ý yêu cầu của họ, đó chắc chắn là không được rồi. Ta cũng tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy. Nếu ta không nhận lời họ, vậy thì họ sao có thể nghe theo ta? Ta dùng thân phận gì để đi khuyên nhủ họ? Thanh quan thì khó đoán chuyện nhà, càng huống hồ ta chỉ là một người ngoài, cho nên ta thấy ta gặp họ cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Đoàn Thế Văn nghe thấy thế trong lòng hoang mang vô cùng. Nếu trong chuyện này là hắn đang dở trò quỷ, vậy thì hắn lúc này sẽ nhân cơ hội mà xông vào. Vì sao hắn lại không làm như vậy? Lẽ nào tất cả những chuyện này thật sự không liên quan tới hắn, nhưng … nhưng ta luôn cảm thấy chuyện này có liên quan rất lớn tới con người này.

Nghĩ tới đây, ông ta lại liếc nhìn Lý Kỳ, thấy trên mặt hắn có chút áy náy, vô cùng tự nhiên, thở dài nói:

- Chuyện này đều là sơ suất của ta, ta cũng đã tìm họ rồi, nhưng kết quả lại không như mong muốn. Ta thực sự không còn cách nào khác, mới tới tìm Xu Mật Sứ giúp đỡ.

Lý Kỳ cũng thở dài, thể hiện bộ dạng còn đau khổ hơn cả Đoàn Chính Nghiêm, thật đúng với câu nói ai dám thảm hơn ta, nói:

- Nhà nhà cũng có chuyện khó nói, chuyện này không dễ làm.

Đoàn Thế Văn cầu khẩn nói:

- Xu Mật Sứ, xin ngươi giúp Bệ hạ chúng ta. Hiện tại Đại Lý quốc ta đã loạn lạc liên tiếp, người dân đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Nếu vẫn tiếp tục, e là sẽ không thể xử lý được nữa.

Lý Kỳ nói:

- Đoàn sử tiết, đây không phải là vấn đề giúp hay không, có thể giúp được chúng ta sớm đã giúp rồi. Chúng ta trước sau cho các ngươi mượn tiền cũng có một triệu quan. Đây có lẽ không phải là số lượng nhỏ, ta cũng chưa từng nhắc tới nửa câu, nhưng những điều này đều là nội chính trong nước các ngươi, chúng ta sao có thể nhúng tay vào được?

Đoàn Chính Nghiêm thất vọng nhìn Lý Kỳ, nói:

- Xu Mật Sứ, ngươi thật sự không còn cách nào sao?

Lý Kỳ khẳng khái lắc đầu.

Đoàn Thế Văn ở nơi sơn cùng thủy tận, đau khổ cầu khẩn nói:

- Xu Mật Sứ, quý quốc và Đại Lý ta vẫn luôn đều là huynh đệ tương xứng, ngươi không thể thấy chết mà không cứu.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Ta nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu, nếu ta nhúng tay vào chuyện này, đó chính là quấy rối nội chính của các ngươi. Không nói ta tạm thời không có cách, cho dù là có cách, tới khi đó ta cũng giải quyết toàn bộ rồi. Đại Lý lớn như vậy rốt cuộc là nghe ta, hay là nghe theo Đại Lý vương? Điều này căn ban rất khó nói. Hơn nữa tình huống này cần phải động tới quân đội, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ta bị bao nhiêu người mắng chửi! Chuyện này ta thật sự có muốn cũng không thể giúp được.

Đoàn Chính Nghiêm thấy Lý Kỳ kiên quyết từ chối, trong lòng vô cùng thất vọng. Sao ông ta lại không biết tính nhạy cảm của Lý Kỳ khi làm việc, nếu không thực sự không có cách, hắn cũng không thể nói ra lời này. Hiện giờ trong Đại Lý quốc loạn lạc, quân đội lại chia ra thành hai phái, phải xử lý xong phản loạn trong nước. Trước tiên là phải xử lý tốt sự phân hóa trong quân. nếu sự phân hóa trong quân này xử lý không tốt, vậy thì chuyện trong nước càng không cần phải nghĩ tới. Ông ta vắt óc suy nghĩ, nhưng cũng vẫn bó tay không nghĩ ra cách gì, mỗi khi nghĩ tới con dân của ông ta, trong lòng vô cùng đau buồn, giống như lưỡi đao đâm vào.

Đang lúc không khí vô cùng nặng nề, Triệu Tinh Yến bỗng nhiên lên tiếng nói:

- Cũng không thể nói như vậy được, còn nhớ trước đây hiệu xưng của Đại Lý vương này cũng là Thái thượng hoàng chúng ta ban phong. Hơn nữa Đại Lý vương trước đây cũng đã đồng ý thần phục Đại Tống rồi, chỉ là khi đó do Cao Thị nắm quyền, cho nên sự qua lại của hai bên chỉ hạn chế ở hình thức bên ngoài, không có vai trò thực chất. Nếu Đại Lý vương còn thừa nhận lời nói ngày xưa, vậy thì đó cũng có thể nói thành là chuyện nhà của Đại Tống ta rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Thật sao? Ta làm quan lâu như vậy, ngươi cũng không lừa dối ta đấy chứ? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ!

Tốt xấu gì Triệu Tinh Yến người ta cũng là đường muội của Hoàng đế Đại Tống, sao có thể nói đùa kiểu này được chứ?

Trước đây Cao Thị cầm quyền, quyền lực duy nhất mà Đoàn Chính Nghiêm có chính là quyền ngoại giao. Về phương diện ngoại giao, ông ta cũng làm không xuất sắc, cùng các nước xung quanh, đặc biệt là Đại Tống giữ được mối quan hệ ngoại giao hữu hảo. Ông ta đã nhiều lần tới Tống, dùng mọi cách để Tống Huy Tông vui vẻ, cũng vì vậy mà cũng đã nhận được nhiều hồi báo. Đồng thời cũng đã được Tống phong làm Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Kiểm Giáo Ti Không, Vân Nam tiết độ sứ, Thượng trụ quốc, Đại Lý Quốc Vương.

Mặc dù về mặt hình thức, Đoàn Chính Nghiêm cũng đã tuyên xưng thần phục Tống, nhưng đây cũng chỉ hạn chế về mặt hình thức, kỳ thực Đại Tống và Đại Lý còn là hai nước, ngay vả Phiên quốc cũng đều không thể nói tới. Thậm chí còn không thể so được với mối quan hệ với Tây Hạ và Liêu quốc trước đây. Bởi vì hai nước kỳ thực không có quá nhiều hợp tác, mãi cho tới sau khi xuất hiện Lý Kỳ, tình trạng này mới dần được thay đổi.

Cao Thị trước đây nắm quyền, Đoàn Chính Nghiêm chỉ có thể thần phục ngoài miệng. Hiện giờ Đoàn Chính Nghiêm đã cướp được vương quyền về, mối quan hệ của ông ta và Đại Tống, trước mắt vẫn chưa thế biết được.

Nhưng trong lòng Lý Kỳ cũng đã đoán được bảy tám phần rồi. Hắn cảm thấy đối với Đoàn Chính Nghiêm mà nói, liên minh với Đại Tống, nhận Đại Tống làm đại ca, mối quan hệ ngoại giao này đối với Đại Lý là có lợi nhất. Bởi vì như vậy không chỉ có thể nhận được sự ủng hộ của Đại Tống, còn có thể bảo vệ được hoàng quyền của mình.

Nhưng thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy. Đại Tống cũng không phải là Đại Tống trước đây. Đại Tống hiện giờ là tấc đất tranh giành, một xu tất lấy.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Xu Mật Sứ không biết chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, dù sao ngày xưa chỉ là một đạo thánh chỉ, không có tiến triển mang tính thực chất. Cho nên rất nhanh đã bị người ta quên đi.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Hóa ra là như vậy.