Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1539-1: Chỉ sợ ngươi không đủ vô sỉ (1)




Lý Kỳ phồng lên hai mắt nói: - Năm trăm ngàn quan? Nhiều như vậy?

Triệu Tinh Yến nói: - Trong đó quân đội liền giữ lấy ba trăm ngàn quan, các đại thần cầm đi còn lại hai trăm ngàn quan, nhưng thật ra người của Lý thị không có lấy một đồng tiền, việc này cũng không phải bí mật gì, Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị bọn họ cũng đều biết.

Phanh!

- Buồn cười.

Lý Kỳ vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng vụt dậy, cả giận nói: - Không thể tưởng được, không ngờ bọn họ lại chơi cái trò ám độ Trần Thương (giương đông kích tây) này với ta.

- Tức chết ta, thật sự là tức chết ta mà.

Lý Kỳ giận giữ lôi đình, ở trước mặt Triệu Tinh Yến đi qua đi lại.

Triệu Tinh Yến bị hắn đi đi lại lại làm ánh mắt có chút đau, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay huynh như thế nào lại trở nên thiếu kiên nhẫn như vậy, việc này bất kể tính thế nào, vẫn là chúng ta thắng.

- Muội không hiểu nha, ta không phải là giận bọn họ âm ta, người nào đi ở bờ sông mà không ẩm giày, ta là giận bọn họ dùng năm trăm ngàn quan đến âm ta, là năm trăm ngàn quan, không phải năm mươi ngàn quan nha, thế này là có bao nhiêu tiền a! Ta con mẹ nó lần đầu tiên lãnh binh xuất chinh, ta dễ dàng sao, bọn họ vừa lôi một cái là năm trăm ngàn quan đã bay mất, muội nói ta có oan hay không a!

Lý Kỳ lau khóe mắt, thương tâm muốn chết, ruột gan đứt từng khúc.

Hoá ra lại là ta hiểu sai ý rồi hả.

Triệu Tinh Yến mồ hôi lạnh tuôn ầm ầm, giữ im lặng, nàng cảm thấy đối mặt Lý Kỳ, vẫn là vũ lực có vẻ đáng tin cậy hơn, lẳng lặng thưởng thức trà, tâm yên tĩnh rồi, ngược lại cũng lười mở miệng.

Lý Kỳ thấy Triệu Tinh Yến đột nhiên không lên tiếng, nói: - Ai, muội không phát hiện ta thương tâm như vậy sao, muội--- muội lúc này không phải nên an ủi một chút ta sao, tỷ như cho ta một nụ hôn, ồ thế này cũng có chút hạ lưu rồi, ôm chẳng nhẽ cũng không được, nếu ấn theo nội dung vở kịch, muội hẳn là nên đứng dậy, đi tới bên cạnh ta, một tay khẽ vuốt cổ của ta, sau đó chậm rãi đem đầu của ta đặt ở trên vai của muội chứ.

- Phù---!

Triệu Tinh Yến nghe đến cuối cùng, làm sao còn nhịn được nữa, một miệng trà phun ra, bị sặc ho một trận, vừa muốn cười lại vừa tức giận, cảm giác thần kinh đều có chút thác loạn rồi, đứng lên nói: - Tốt lắm, việc thì ta đã nói cho huynh biết rồi, ta cáo từ trước.

- Đưng đưng đừng.

Lý Kỳ vội vàng ngăn nàng lại, nói: - Đây cũng không phải là việc nhỏ, có thể nào lung tung là xong việc, muội đây chính là bỏ rơi nhiệm vụ, không được, không được.

- Ta bỏ rơi nhiệm vụ? Triệu Tinh Yến dù là tu dưỡng có tốt đi nữa, lúc này cũng không nhịn được nổi nữa rồi, nói: - Ta là muốn cùng huynh nói chuyện chính sự. Nhưng huynh ở nơi này nói hươu nói vượn cái gì, huynh còn trả cheo.

- Ta đây không phải đang tức giận sao, cái câu nói kia như thế nào ấy nhỉ, ồ, nữ nhân tức giận ngực sẽ thành lớn, nam nhân tức giận chỉ số thông minh sẽ thay đổi thấp --- thôi đi, vẫn là nói chuyện chính sự đi, thật sự là một chút tế bào hài hước cũng không có.

Lý Kỳ nhìn thấy Triệu Tinh Yến sắp rút kiếm rồi, khẩn trương ngồi xuống.

Triệu Tinh Yến hừ một tiếng, nhưng vẫn ngồi trở về. Chính như lời Lý Kỳ nói, đây cũng không phải là việc nhỏ gì.

Lý Kỳ không dám đùa giỡn nàng, sẽ có nguy hiểm tính mạng, nghiêm mặt nói: - Ta tin tưởng trên đời này không có ai sẽ lấy ra năm trăm ngàn quan để đền đáp, càng miễn bàn đến người trong hoàng thất, người nào trong hoàng thất mà không phải quỷ hút máu.

Triệu Tinh Yến nghe những lời này cảm thấy đặc biệt ngứa tai, đột nhiên hai mắt trừng lên, nói: - Lời này của huynh là có ý tứ gì?

- Ta ---!

Lý Kỳ vừa mới nói một chữ, đột nhiên kịp phản ứng. Chết tiệt, thiếu chút nữa quên nàng cũng là người trong hoàng thất, vội nói: - Muội bất đồng, muội là hoàng thân quốc thích Trung Nguyên đại quốc. Tố chất cao, đoan trang đại khí, bộ dạng lại xinh đẹp, tiêu chuẩn trắng trẻo, xinh đẹp, nhà giàu. Đây là hai chuyện khác nhau, không thể vơ cả nắm vào để nói.

Trắng trẻo, xinh đẹp, nhà giàu? Triệu Tinh Yến khóe miệng khẽ nhăn một cái, cố gắng nín cười. Xì nói: - Trên đời này trắng hay đen tất cả đều ở giữa đôi môi của huynh mà thôi.

- Quá khen, quá khen. Lý Kỳ thật thà chất phác cười cười.

Ta đây là đang khích lệ huynh sao? Triệu Tinh Yến người này có một ưu điểm, chính là công và tư phân rất rõ ràng, nàng không muốn cùng Lý Kỳ dây dưa nữa, nói:

- Theo ta sở tra, việc này là Lý Toàn Thánh từ giữa làm khó dễ.

Lý Kỳ nói: - Cái này không cần tra ta cũng biết, kỳ thật bất kể là không phải Lý Toàn Thánh gây nên, cuối cùng tội danh nhất định là treo lên lưng Lý Toàn Thánh, rất đơn giản, bởi vì Lý Toàn Thánh lúc ấy đã quyết tâm lấy cái chết hi sinh cho tổ quốc, trên đời này còn có ứng cử viên nào tốt hơn so với ông ta cơ chứ.

Triệu Tinh Yến nói: - Mục đích của ông ta cũng không khó đoán, chính là muốn thu mua lòng người, khiến văn võ bá quan ghi khắc ân đức của Lý thị, vì tương lai phục quốc mà trồng xuông hạt giống, đặc biệt là quân đội, ông ta biết rằng tương lai phục quốc nhất định phải dựa vào quân đội, ba trăm ngàn quan này có thể thu mua được rất nhiều người.

Lý Kỳ nói: - Muội nói không sai, trước khi Lý Toàn Thánh chết đã làm hết thảy cũng là vì phục quốc, ông ta đem lần đầu hàng này làm thành ngộ biến tùng quyền, bởi vì ông ta biết rõ, nơi này cách Biện Lương quá xa, trước kia triều đình ngay cả Ấp Châu, Khâm Châu đều không thể hoàn toàn nắm trong tay, càng miễn bàn đến Nam Ngô này.

Đây thật là một nan đề. Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu, nói: - Vậy huynh định làm như thế nào?

Lý Kỳ trầm ngâm một hồi, thở dài nói: - Còn có thể làm sao, tiền này cũng đã đưa đi ra ngoài, ta chẳng lẽ lại đòi trở về hay sao, chỉ có thể ngậm cái bồ hòn này thôi.

- Thật không có biện pháp thu hồi? Triệu Tinh Yến hơi hơi giơ lên một bên đôi mi thanh tú.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Tiền này là cho trước khi bọn họ quy hàng, hơn nữa lý do cũng vô cùng đầy đủ, người khác vì Lý gia bọn họ, liều chết liều sống, đã chết nhiều người như vậy, bọn họ cấp chút tiên an ui chăm soc cho ngươi đa hi sinh có gì là không thể, nếu bọn họ đem tiền này cấp dân chúng rồi, vậy chứng minh thật sự của bọn họ là đang cảm ơn, lương tâm phát thiện, nhưng là bọn họ lại lựa chọn đại quan đại tướng, cái này chứng minh bên trong tràn đầy mục đích chính trị, ta thật đúng là khinh thường lão thất phu Lý Toàn Thánh này.

Triệu Tinh Yến nói: - Nếu lâm thời huynh không thay đổi chủ ý, dựa theo kế hoạch đã chế định tốt trước kia, giết vào thành, khả năng cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này.

Lý Kỳ nói: - Có được tất có mất ấy mà, không có khả năng chuyện tốt toàn bộ đều để cho một mình muội chiếm, nếu cường công Thanh Long Phủ, thì sẽ phải chết rất nhiều người, người đã chết là không thể sống lại, nhưng tiền bất đồng.

Nói tới đây, hắn đột nhiên lấy ra một đồng tiền từ trong tay áo đặt lên bàn.