Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1524-1: Không quen không ăn (1)




Phủ Thanh Long …

- Đám người này đúng là lòng muông dạ thú, không ngờ lại mưu toan thâu tóm Nam Ngô ta, thật sự là si tâm vọng tưởng, Tống tặc nếu muốn vào thành, trừ phi bước qua xác lão phu đã.

Từ khi Lưu Khánh Thanh từ doanh Tống trở về, đã kể lại quá trình đàm phán cùng bọn Trương Bá Ngọc, khi Lý Toàn Thánh vừa nghe xong thì không nhịn được giận tím mặt.

Trương Bá Ngọc cùng Dương Anh Nhị cũng trầm ngâm không nói gì.

Ngay cả Lưu Khánh Thanh cũng không lên tiếng, tùy ý một mình Lý Toàn Thánh chửi ầm lên.

Lý Toàn Thánh mắng một hồi lâu, chợt phát hiện ba người còn lại đều im lặng không lên tiếng, không khỏi ngẩn người, hỏi:

- Vì sao các ngươi không nói lời nào?

Trương Bá Ngọc than nhẹ một tiếng, nói:

- Lão tướng quân, ngài ngồi xuống trước cho bớt giận đã, cho dù ngài ở nơi này mắng đến bảy ngày bảy đêm thì quân Tống cũng vẫn thế thôi, hiện tại chúng ta hẳn là phải suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề chứ không phải là lãng phí khí lực.

Lý Toàn Thánh nói:

- Giờ còn nghĩ gì nữa, chỉ có thể liều mạng một trận tử chiến thôi.

Trương Bá Ngọc không để ý đến Lý Toàn Thánh, mà hỏi Lưu Khánh Thanh:

- Thật sự không có biện pháp vẹn toàn nào sao?

Lưu Khánh Thanh vừa lắc đầu vừa thở dài, nói:

- Theo ta thì không có, kỳ thật từ động cơ xuất chinh đến những hành động trong quá trình tiến công của quân Tống thì đều thể hiện rõ ràng là bọ họ nhằm về phía phủ Thanh Long của chúng ta.

Dương Anh Nhị nói:

- Chúng ta có thể trước bám trụ quân Tống, sau đó điều binh từ phía nam về đây được không?

Trương Bá Ngọc nhịn không được liếc mắt nhìn Lý Toàn Thánh.

Lý Toàn Thánh vội ho một tiếng, nói:

- Làm vậy thì nước xa cũng không cứu được lửa gần.

Dương Anh Nhị đột nhiên nhớ tới điều gì, hừ hừ nói:

- Đúng vậy a! Ta suýt thì quên mất, ban đầu là Lão tướng quân nói quân Tống chắc chắn không vượt qua được sông Phú Lương, binh lính phía nam còn phải phòng thủ nước Chiêm, giờ thì hay rồi, nước xa không cứu được lửa gần.

Lưu Khánh Thanh thở dài, bảo:

- Kỳ thật cho dù binh lính phía nam tới đây thì có thể làm gì đâu, mới đầu chúng ta vẫn luôn có ưu thế về binh lực, nhưng mỗi lần giao chiến vẫn luôn thất bại thảm hại. Hơn nữa còn phải thảm bại thu dọn, cho dù điều động binh lính phía nam tới đây, quân Tống cũng nhất định sẽ chặn ở nửa đường, đến lúc đó chẳng khác gì tặng thêm một ít tù binh cùng đầu người cho quân Tống cả.

Trương Bá Ngọc gật đầu nói:

- Khánh Thanh nói rất đúng, điều này không thể thực hiện được.

Dương Anh Nhị hỏi:

- Vậy thì phải làm gì bây giờ?

Trương Bá Ngọc lộ vẻ mặt khó xử, nói:

- Nếu Hoàng thượng còn sống thì tốt rồi, hiện giờ rắn mắt đầu, mọi tình huống đều cực kỳ bất lợi đối với chúng ta.

Nói xong, ông ta lại nói với Lý Toàn Thánh:

- Lão tướng quân, chuyện cho tới bây giờ, nơi này cũng không có người ngoài, ngài cứ nói thật với ta đi, nếu đánh một trận thì ngài rốt cuộc nắm chắc được mấy phần thắng?

Lý Toàn Thánh lắc đầu:

- Không dối gạt các vị, lão phu cũng không nắm chắc được gì cả, nhưng lão phu nguyện cùng sống cùng chết với phủ Thanh Long, quốc gia của chúng ta tuy rằng không lớn, nhưng cũng có mấy trăm vạn người, chỉ cần chúng ta cùng chung mối thù, sớm muộn sẽ có một ngày nhất định có thể đuổi được Tống tặc cút đi.

Kỳ thật lúc này Lý Toàn Thánh nói một số lời ủng hộ sĩ khí, thì cũng sẽ giống như Lý Cương bảo vệ Biện Lương trong lịch sử, nhưng hiện giờ tình huống của Nam Ngô hoàn toàn khác với lần xuôi nam đầu tiên của quân Kim trong lịch sử.

Dân số của Đại Tống rất nhiều, hơn nữa thổ địa rộng lớn, có thể tiếp tế tiếp viện liên miên không dứt, chỉ tính thành Biện Lương cũng đã có vài chục vạn người rồi, mà quân Kim mới có sáu vạn thôi. Nếu không phải do người thống trị triều Tống ngu ngốc vô năng, căn bản là rất khó công phá được thành.

Nhưng tình huống hiện tại, đầu tiên, thành Thanh Long cũng không được phòng thủ tốt như thành Biện Lương.

Tiếp theo, người của Nam Ngô rất thưa thớt, cũng không sống tập trung với nhau, mà phân tán ở các nơi, không có lợi cho việc tổ chức cứu viện.

Cuối cùng, đội quân của cả nước đều đã điều động để chiến đấu gần hết rồi, chỉ còn lại một đội viện binh ở phía nam nữa thôi.

Cho dù Lý Toàn Thánh muốn nói một câu nâng cao sĩ khí, thì ông cũng không tìm thấy một lý do thích hợp để nói.

Trương Bá Ngọc nói:

- Vậy ý tứ của Lão tướng quân là phủ Thanh Long sớm muộn gì cũng sẽ bị quân Tống công phá sao, chỉ là trước đó chúng ta hẳn là dùng máu tươi của dân chúng toàn thành nhuộm đỏ thành trì, dùng điều này để tiếp đón quân Tống vào thành ư?

Lý Toàn Thánh nhướn mày, hỏi:

- Lời này của Thái sư là có ý gì, hy sinh vì đất nước, chẳng lẽ không phải là bổn phận của mỗi người thần tử hay sao?

Trương Bá Ngọc nói:

- Ta chết cũng không tiếc nhưng dân chúng trong thành đều là người vô tội a.

Dương Anh Nhị nói:

- Trên đời này việc gì cũng có báo ứng cả, lúc trước tổ phụ của Bảo Quốc Công giết hại mười vạn người Tống, hôm nay báo ứng đến rồi đây.

Lý Toàn Thánh phẫn nộ đứng lên quát:

- Dương Anh Nhị, ngươi đủ rồi đấy, ngươi nhằm vào ta ở mọi nơi, đơn giản chỉ là do ghi hận năm đó ông nội ta buộc tội ông nội ngươi trước mặt Hoàng thượng thôi, hiện giờ tai vạ đến rồi, lão phu cũng không muốn cãi vã với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng gây sự mãi thế.

Dương Anh Nhị cũng là một khúc xương cứng, đứng dậy cãi:

- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nếu không phải do tổ phụ của ngươi khơi mào ra trận chiến kia, thì tại sao quân Tống lại nhiều lần xuất binh với Nam Ngô ta chứ.

Lý Toàn Thánh cãi lại:

- Tình huống lúc đó, nước Tống rõ ràng muốn dùng vũ lực đối với Nam Ngô ta, tổ phụ của ta cùng với Hoàng thượng chỉ là muốn tiên phát chế nhân thôi (hành động trước để kiềm chế đối phương), còn về trận giết chóc kia, là do bọn lính muốn giải tỏa phẫn nộ trong lòng mà tạo thành, cũng không phải là việc mà tổ phụ ta có thể khống chế được.

- Thế sao? Lúc ấy nước Tống đang bề bộn đối phó với Tây Hạ, nước Liêu, sao có thể rảnh rỗi tới nơi hoang vắng này được, rõ ràng chính là do tổ phụ của ngươi muốn thăng quan tiến tước, củng cố địa vị, vì vậy mới khơi mào ra trận chiến kia, có câu là “muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm” đấy.

- Đủ rồi.

Trương Bá Ngọc đứng lên, nói:

- Hai người các ngươi ầm ĩ đủ chưa, hiện giờ là lúc nào rồi mà các ngươi còn có tâm tư lật lại nợ cũ năm xưa, nếu để cho ta nghe được các ngươi cãi nhau lần nữa thì đừng trách ta trở mặt, đều ngồi xuống cho ta đi.

Lý Toàn Thánh cùng Dương Anh Nhị đồng thời hừ một tiếng, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

Trương Bá Ngọc lại hỏi Lưu Khánh Thanh:

- Khánh Thanh, ngươi thấy thế nào?

Lưu Khánh Thanh trầm ngâm nửa ngày, mới nói:

- Hiện giờ làm thế nào cũng không thể giữ được thành Thanh Long rồi, chúng ta chỉ còn lại con đường đầu hàng thôi.

- Lưu Khánh Thanh, tên tiểu nhân bán nước cầu vinh này, coi như lão phu đã nhìn nhầm ngươi rồi.

Lý Toàn Thánh nghe vậy, nhất thời tức giận mở miệng mắng to.

Hiện giờ Lưu Khánh Thanh cũng đang nhẫn nhịn một bụng tức giận, cho nên nhịn không được tức giận nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm thế sao? Ta ở doanh Tống đều hận không thể quỳ xuống trước mặt Kim Đao Trù Vương, cầu xin bọn họ lui binh, Lưu Khánh Thanh ta sống vài thập niên nhưng hôm nay bị mất hết cả mặt, lúc ấy ta đều muốn chết luôn cho xong, nhưng ta còn phải lấy đại cục làm trọng.

- Cho dù có một tia hy vọng thì ta đều sẽ kiên quyết đứng về phía Lão tướng quân, nhưng vấn đề là chúng ta không hề có phần thắng, cho dù Lão tướng quân ngươi không cố kỵ toàn dân chúng, vậy thì ngươi cũng phải lo lắng cho hoàng thất chứ, nếu chúng ta toàn lực chống cự, thì ngày sau khi quân Tống chiếm thành, hoàng thất sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, đến lúc đó Nam Ngô ta coi như kết thúc triệt để, càng không có cơ hội để đông sơn tái khởi.